Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2622 chữ

Lúc trận tuyết này sắp tan, Triển Linh liền tuyên bố một quyết định: Tuyển người.


Sự phát triển của khách trạm hiện tại đã gần đi vào guồng, chỉ dựa vào ba người bọn họ thật có chút trắc trở. Triển Linh mới hỏi: “Nếu ta muốn tuyển người, phải dán thông báo ở đâu?”


Thiết Trụ nói: “Tuyển người bây giờ, có thể chia thành hai loại, một là tính lương theo tháng, còn tuỳ làm toàn thời gian với bán thời gian. Còn một loại nữa là kiếm bọn buôn người mua đứt một lần, cả đời cũng không cần lo nữa. Nhưng mà chắc cô nương thích thuê người hơn?”


Triển Linh liền cười: “Sao ngươi biết ta không muốn mua người?”


Thiết Trụ chất phác cười: “Cô nương lương thiện.”


Đa số người trong tay bọn buôn người đều lai lịch bất chín, người nhỏ thì là do đám buôn người bắt tới; người lớn thì gia tộc bị diệt vong hoặc nhà tan cửa nát, tóm lại đều không may mắn chi cho cam.


Triển Linh lắc đầu: “Chẳng qua là ngươi không thấy lúc ta ác thôi. Mà thôi, dù có muốn mua người cũng không phải tức khắc đã tìm được người thích hợp, chậm rãi coi sao, trước hết cứ kiếm mấy người được việc ở gần gần đây tới giúp đi.”


Còn lương thiện nữa chứ, còn phải coi là với ai, nếu lúc trước mấy người dám động lòng tà, giờ này mộ cũng xanh cỏ rồi á.


Trước hoàn cảnh hiện tại, mua người chưa chắc đã không ổn, có cái muốn kiếm người thích hợp thì hơi khó, kiểu này chỉ có thể gặp, không thể cầu, còn phải bàn bạc kỹ hơn.


Thiết Trụ lại cẩn thận nói: “Cô nương, tiểu nhân nói câu không nên nói, nếu muốn thuê người, vẫn là từ nên tìm ở mấy thôn trấn gần gần đây thôi.”


Nếu hắn không nói, Triển Linh cũng đúng là định vào Hoàng Tuyền Châu tìm, mà cái này nguyên tắc ra sao.


“Hả, tại sao?”


Không đợi Thiết Trụ đáp, Nhị Cẩu Tử đã cướp lời: “Người trong thành tính khí cao ngạo, chưa chắc chịu sống kiểu chúng ta!”


Lúc nói câu này, mặt hắn còn có chút phẫn nộ, nhớ lúc trước lưu lạc không ít khi bị coi thường.


Thiết Trụ cũng nói: “Đây là điều đầu tiên, điều thứ hai, chỗ này của cũng ta dù không có gì quan trọng lắm, nhưng cũng vừa mệt vừa rườm rà, mấy người nhà trong thành đến cơm cũng ít khi nấu, chỉ ra đường mua ăn, quanh năm suốt tháng càng không làm gì động đến tay, ngày thường quá lắm cũng chỉ đan móc vài món ra phố bán, bỗng nhiên bảo bọn họ làm mấy việc tốn sức này, chưa chắc là làm được nữa, sợ có khi còn mất công thêm. Ngược lại thì người trong mấy thôn trấn ngoài kia, vận động từ nhỏ, dầm mưa dãi nắng quen rồi, cực kỳ chịu thương chịu khó, cũng không hay giận hờn, đưa đại mấy đồng là được, tính đi tính lại tất nhiên là lời hơn nhiều.”


Dừng một lát rồi lại nói: “Hơn nữa, chỗ chúng ta cách thành ít nhất cũng mất nửa ngày đường, người trong thành làm việc trong thành, có khi ngày nào cũng có thể về nhà, lại còn náo nhiệt, ăn uống chơi bời gì cũng tiện, tự nhiên bắt tới vùng đèo heo hút gió này, chưa chắc chịu được.”


Triển Linh đúng là không có kinh nghiệm về việc này, nghe họ nói cũng có lý.


“Ngươi nói cũng đúng, mà dù sao cũng không đánh đồng tất cả mọi người được” Triển Linh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là đi dán mấy tờ thông báo ở Hoàng Tuyền Châu lẫn mấy thôn trấn gần đây trước, có người tới lại sàng lọc sau. Nếu có người thích hợp, tẩt nhiên phải giữ lại, nếu không bảo bọn họ về là được, cũng chẳng mất mát gì. Đúng rồi Thiết Trụ, nếu tiện thì hỏi thăm xem giá thuê người khoảng bao nhiêu, chúng ta tuy rằng có thể trả cao hơn tí nhưng cũng không thể lỗ quá.”


Làm gì cũng phải có quy tắc, sống trên đời lại càng phải thế, từ xưa đến nay đều không thay đổi. Nhiều lúc sẽ trở thành thăng mễ ân đấu mễ cừu, mới bắt đầu đã thể hiện dễ dãi quá mức, nhất định sẽ có người thừa cơ lên mặt, vẫn là không nên mất bò mới lo làm chuồng.


Ý chỉ khi người khác gặp nạn, bạn giúp đỡ họ một phần nhỏ, họ sẽ biết ơn bạn. Nếu bạn giúp đỡ họ quá nhiều, khiến họ nảy ý ỷ lại, một khi bạn ngưng giúp đỡ sẽ trở mặt thành thù

Thiết Trụ đồng ý, lại nghe Triển Linh nói: “Mai mốt có người mới, ta sẽ phân việc khác cho các ngươi, Nhị Cẩu Tử tính tình linh hoạt, cũng biết được không ít chữ, tính toán cũng được việc, sau này cứ làm trướng phòng tiên sinh chuyên ghi chép tính toán. Thiết Trụ, ngươi cao to lực lưỡng, hiện tại cũng học được ít quyền cước, thôi thì cứ chuyên giữ trật tự với tiếp đãi từ ngoài đi, cũng sẽ cho ngươi thêm vài người. Mấy chuyện lau nhà quét bàn, cho gà vịt ăn này giao cho người khác làm đi.”


Kế toán thời cổ đại

Cái tướng chi li tính toán kia của Nhị Cẩu Tử, không chừng 1 đồng cũng có thể nhớ tới tận nửa năm sau, không làm trướng phòng đúng là phí cái tài trời cho.


Huynh đệ hai người nhìn nhau, vui mừng hớn hở ra mặt, lập tức muốn quỳ xuống dập đầu.


Ai mà ngờ được cách đây không lâu họ còn đang phải ở bên ngoài nhịn đói nhịn khát, ăn bữa nay không lo được tới bữa mai, còn không biết có chống chịu được hết tháng này không, thế nhưng chỉ trong chớp mắt lại có thể làm trướng phòng tiên sinh với đội trưởng đội bảo an gì đó?


Đêm đó Nhị Cẩu Tử hưng phấn đến lăn qua lăn lại ngủ không được, lại kéo Thiết Trụ lật tới lật lui nói: “Đại ca, bây giờ huynh cũng làm quan rồi! Cũng coi như rạng danh tổ tông rồi.”


Thiết Trụ bật cười: “Đừng có nói lung tung, cái này sao gọi là quan được? Coi chừng người ta nghe được, báo quan gia đánh ngươi!”


“Sao mà không phải chứ?” mặt Nhị Cẩu Tử lại vô cùng nghiêm túc: “Triển cô nương nói từ nay huynh phụ trách tuần tra an ninh cho khách trạm này, còn may cho chúng ta y phục giống nhau, gọi là đồng phục gì đó? Bọn nha dịch quan sai trong thành không phải cũng vậy sao?”


Thiết Trụ căn bản không có nghĩ theo kiểu đó, hiện tại nghe hắn nói vậy, đột nhiên cũng cảm thấy có ký, cũng thấy có chút hãnh diện, thế nhưng mặt mũi vẫn chấn chỉnh nghiêm túc nói: “Ngươi càng nói càng lố, huynh đệ chúng ta âm thầm nói đùa với nhau thôi, đừng có ra đường nói lung tung, để người ta cười vào mặt, đem rắc rối đến cho cô nương.”


“Biết rồi biết rồi” Nhị Cẩu Tử gật đầu như gà mổ thóc: “Cô nương đối xử nhiệt tình với chúng ta như vậy, thật sự là đi đâu cũng không tìm được người giống vậy, ta có cẩn thận bao nhiêu cũng không thừa, sao lại có thể đem phiền phức tới cho cô ấy?”


Thiết Trụ lúc này mới yên tâm, hai người lại tám chuyện đôi chút.


Cuối cùng, Thiết Trụ đặt tay bên gối, ngẩng mặt nằm trên giường đất ủ rũ: “Ngươi nói xem, Triển cô nương này rốt cuộc lai lịch ra sao? Trẻ tuổi như vậy, kiến thức lại nhiều như thế, thật sự là chúng ta có thể nào cũng không nghĩ ra.”


Ở cùng nhau càng lâu, hắn càng cảm thấy cô nương này thần kỳ.


Cô ấy dường như không gì là không biết, không gì không hiểu, không gì làm không được, chỉ trong chớp mắt là moi được ra một đống cách thức kỳ lạ…


Chắc không phải yêu quái sống lâu năm trong núi đắc đạo thành đâu?


Nhị Cẩu Tử cũng đồng tình gật đầu nhưng lại lười nghĩ kỹ, xoay người định đi ngủ: “Không cần biết lai lịch cô ấy ra sao, đệ chỉ biết cô ấy đối xử với chúng ta không tệ, sau này mặc kệ sống chết gì cũng nhất định nghe theo thôi!”


Người ta trượng nghĩa, tự mình cũng phải biết ơn, dù sao đời này hắn đã nhất định phải nhận người đại tỷ này!


Lời thô nhưng ý không thô, Thiết Trụ tự nhận mình không phải hạng ăn cây táo rào cây sung, vong ân phụ nghĩa, tự cười mình giễu cợt, cũng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, bèn vứt bỏ hết mớ suy nghĩ kia, có một đêm ngon giấc.


Thiết Trụ hành động rất nhanh, hôm sau trời còn chưa sáng đã ra khỏi cửa, vừa gần trưa đã dắt theo bốn người quay về, bảo là vừa thấy thông báo đã đi theo tới tìm việc.


Triển Linh không khỏi hết sức kinh ngạc, “Nhanh thế?”


Thiết Trụ vừa lau mồ hôi vừa nói: “Cô nương có điều không biết, tầm này đang lúc tránh đông, dân thường du có chuẩn bị ăn Tết thì cũng làm vừa đủ, chung quy chẳng có gì để làm, không bằng ra ngoài tim việc, cũng có đồng ra đồng vô.”


Triển Linh lúc này mới thông suốt, thế nhưng vừa nhìn sang liền thấy có chút bất lực:


Tổng cộng có năm người, ba đứa nhỏ, cao lắm cũng 11, 12 tuổi, mặt còn búng ra sữa!


Có Thiết Trụ giải thích, lúc này nàng không cần hỏi cũng có thể đoán ra.


Giữ người lớn ở nhà ít nhiều có gì cũng còn ứng phó được, như việc chăm sóc người già hay là trông lo trẻ nhỏ, còn mấy đứa trẻ không lớn không nhỏ này, nằm không ở nhà cũng không có gì làm, không bằng cho ra ngoài kiếm vài đồng cũng tốt.


Duy nhất có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi trông có vẻ được việc, cử chỉ khá thân mật với nam nhân đi theo bên cạnh, có thể là phu thê, nhưng không biết sao ánh mắt người đàn ông kia lại hết sức cảnh giác, từ lúc mới bước vào nhà đã không ngừn dòm ngó, đến khi nhìn thấy Triển Linh mới hơi yên tâm lại.


Thiết Trụ ở bên cạnh giải thích: “Người nam kia là tướng công của người đàn bà kia, vốn không muốn cô ấy ra ngoài làm việc lắm, chỉ là người già trong nhà bệnh rồi, có hơi thiếu ăn, không muốn cũng không được. Cuối cùng cũng có chút lo lắng nên mới đi theo xem.”


Nghe xong lời này, Triển Linh liền có thêm ấn tượng tốt với hắn, nhưng cũng hỏi thêm một câu: “Vậy còn hắn thì sao? Sao hắn không đi làm?”


Thời buổi này đã số vẫn là lao động chân tay, sao thì cũng toàn thấy đàn bà ở nhà, đàn ông ra ngoài làm việc có vẻ thực tế hơn chứ?


Thiết Trụ liền nói: “Người gia trong nhà hắn người thì liệt người thì bệnh, nữ nhân sức lực có hạn, sao chăm sóc nổi? Người này cũng hết cách mới phải ở lại trong nhà coi sóc… Còn có hai đứa nhỏ nữa. Nhà hắn còn có vài mẫu đất, nam nhân này cũng hết sức được việc, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm làm hết mọi việc từ trong ra ngoài, tận dụng mọi thứ để trồng trọt làm lụng…”


Triển Linh gật gật đầu, lập tức bảo Thiết Trụ dắt ba đứa trẻ về nhà trước.


Cái này không buồn cười hay sao? Nàng muốn tìm người tới bỏ công làm việc, kiếm mấy đứa nhóc vắt mũi chưa sạch tới làm gì? Cũng không dám sai bảo, không lẽ còn rảnh rỗi đi nuôi thêm con nít? Cảm giác bốc lột trẻ em này sắp làm nàng thấy áp lực.


Triển Linh lại hỏi người phụ nữ kia làm được gì, có vẻ thường ngày cô ấy cũng không hay ra khỏi nhà, có chút nhút nhát, trước tiên quay đầu nhìn chồng của mình một hồi, sau đó hít thở sâu, lau lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi bước đến trước, hơi vụng về hành lễ rồi mới lắp bắp nói: “Chào chưởng quầy, tôi là Lý thị, người thôn Lý nhỏ ở phía sau, giặt đồ nấu cơm, quét dọn nhà cửa cái gì cũng làm, xin cô thu nhận tôi, cho tôi cơm ăn là được!”


Trước khi tới đây, nàng và chồng đã quyết định rồi, cho dù người ta có không trả công, chỉ cần có thể lo ăn lo ở là được, dù sao trong nhà cũng bớt được một miệng ăn, gánh nặng cũng có thể nhẹ đi đôi chút.


Triển Linh ừ một tiếng, cũng không nói gì, chỉ chống cằm không biết đang nghĩ gì.


Thấy nàng lâu không trả lời, Lý thị và chồng nhìn nhau, đều nôn nóng ra mặt.


Trông vợ mình mặt mày bất lực, chồng nàng liền cắn răng, cũng tiến lên một bước, hơi vụng về nói: “Chưởng quầy, vợ ta thật sự rất được việc, cũng có sức lực, lại còn có thể chịu khổ, nấu nướng cũng rất ổn, nhà ai trong thôn có đám tiệc gì cũng đều gọi nàng đến giúp nấu. Xin cô cho nàng ở lại làm việc đi!”


Triển Linh lúc này mới nhìn sang hắn, hơi tò mò hỏi: “Mùa đông mà ra ngoài làm việc không dễ dàng gì, Sao không ở nhà may vá gì đó? Nghe nói cũng có thể bán kiếm ít tiền?”


Trước đây nàng cũng từng đọc qua vài bộ tiểu thuyết xuyên không, nhân vật nữ trong truyện bất kể lớn nhỏ, đa phần đều sẽ may vá kiếm tiền, trừ khi đến đường cũng, nếu không nhất định sẽ không để phụ nữ ra ngoài làm việc, nhất là phụ nữ đã có gia đình.


Lý thị cười khổ: “Chúng tôi cũng có nghĩ tới, nhưng thưa chưởng quầy, mấy việc may vá kia hiện tại cũng làm không dễ, mẫu mã phải đa dạng, tay nghề phải xuất chúng, chỉ bình thường như tôi đây, nguyên liệu, màu sắc và hoa văn, đến đường kim mũi chỉ cũng không có gì đặc biệt, bận rộn cả tháng cũng không kiếm được mấy chục đồng…”


Là phụ nữ, đa số ai cũng biết thêu thùa đôi chút, người bình thường đều tự làm lấy, nhà giàu thì hiển nhiên không để lọt mắt đường may thô kệch của bọn họ, khó tránh có chút bấp bênh, vô cùng khó bán. Hơn nữa vì không có bí kíp gì, ai cũng có thể làm được, cửa hàng trong thành lúc thu mua lại ra sức ép giá, nhiều lúc bận rộn cả tháng cũng không đủ tiền mua một cân muối, sao bằng được ra ngoài kiếm sống?

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua

Truyện Quán cơm nhỏ_小饭馆 tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.