Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2794 chữ

Sau khi cáo từ, Trương Viễn cùng Triệu Qua nhanh chóng phi ngựa như bay đến Hoàng Tuyền Châu, lúc đó cửa thành đã đóng, Trương Viễn liền chìa quan bài và công ra cho hộ vệ thủ thành xem: “Bộ đầu Phúc Viên Châu Trương Viễn có chuyện gấp cầu kiến Tri châu Chư đại nhân! Mạng người quan trọng, xin nhanh chóng thông báo!”


Thủ vệ chỉ huy vội đích thân đi đến, kiểm tra xong liền vung ta, “Mở cửa, cho người qua!”


Trương Viễn và Triệu Qua cùng chấp tay, “Làm phiền rồi!”


Hai người sau khi vào thành liền đi thẳng đến Tri châu phủ, người gác cổng không dám chậm trễ, bẩm báo ngay trong đêm, sau khoảng một nén nhang, hai người được dẫn vào thư phòng gặp Tri châu phủ Chư Thanh Hoài, Chư đại nhân mặc bào tử khoác áo choàng dài.


Cả hai bên trước đây đã từng qua lại, lần này lại là án lớn liên phủ, Chư đại nhân vô cùng coi trọng, không nhiều lời liền nói, “Nghe nói các ngươi đã có chân dung nghi phạm, có mang đến không?”


Tên dâm tặc kia hành tung ẩn mật, có chút quyền cước, lúc gây án lại giỏi ngụy trang, mấy lần trước gây án liền không hề bị nhận mặt, khiến họ không cách nào bắt được. Mãi đến tháng trước, lại lần nữa gây án ở Phúc Viên Châu, mà người bị hại lần đó là tiểu thư nhà thương gia giàu có, bởi vì có không ít hộ viện trong nhà, nghi phạm chưa kịp ra tay đã bị phát hiện, lát sau bộ khoái gấp rút chạy tới bắt lấy hắn, lột đi lớp ngụy trang mới biết được bộ mặt của hắn.


Đáng tiếc tên tặc tử kia quá sức ranh mãnh, trên đường áp tải lập mưu gỉa chết, đả thương nha dịch rồi đào thoát!


Trương Viễn gật đầu, vội từ trong túi ra 10 bức hoạ Triển Linh vẽ giúp rồi kể lại lai lịch của mấy bức vẽ này.


“Một nữ tử, lại có tuyệt kỹ thần thánh đến vậy! Dân gian đúng là tàng long ngọa hổ, không thể coi nhẹ.” Chư đại nhân xem xong bức vẽ cũng khen không ngớt miệng, thần sắc cũng đầy vẻ thán phục, “Có nhìn được lai lịch ra sao không?”


Bức hoạ này khác biệt một trời một vực so với những thứ bọn họ thường thấy, nếu có thể đem người này về dưới trướng, vì nước ra sức vì dân phục vụ, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh, thật sự là một chuyện tốt.


“Sống lưng khá thẳng, thân hình vững vàng, chuyển động nhẹ nhàng, hành động có ý nội hàm, quy luật, hẳn là người luyện võ.” Trương Viễn không nghĩ ngợi nhiều liền nói, “Tư duy nhạy bén, không phải người bình thường trong giang hồ, nói thật, thuộc hạ từng không ít lần hoài nghi nàng cũng là người làm công vụ.”


Trước đó không chú ý, hiện giờ nhớ lại cảm thấy có chút kỳ quái, không đoán chính xác được tuổi của đối phương.


Nhìn dáng vẻ cực kỳ trẻ tuổi, cao lắm cũng không hơn 20 tuổi được, thế nhưng cử chỉ hành động lại cực kỳ lão luyện, đặc biệt là cặp mắt kia, hằn rõ nét thông tuệ điềm nhiên, khiến người khác không đoán được nong sâu…


“Đúng rồi, Trương đại ca, huynh có nhớ lúc chúng ta cảm tạ nàng, nàng trả lời cái gì không?” Triệu Qua đột nhiên nhớ ra nói.


Nghe hắn nói, Trương Viễn chợt nhớ lại: “Không cần khách khí, là bổn phận phải làm.”


Bổn phận gì cơ, hẳn là bổn phận của chính mình, chức trách của chính mình.


“Ồ,” Chư đại nhân vuốt vuốt râu, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng lại lắc đầu, “Ở nơi khác bản quản không biết, nhưng tại 7 tỉnh 9 phủ 58 huyện phía Bắc này, đứng đầu trong danh sách nha dịch bộ khoái, vẫn chưa có lấy một nữ tử.”


Hiện nay thiên hạ đều do nam tử nắm quyền, ngoài trừ lao ngục cho nữ có giám ngục nữ thì không còn nữ quan nào khác.


“Nữ tử không thể vào triều làm quan, nhưng nàng cha mẹ anh em của nàng thì sao?” Trương Viễn suy đoán “Có lẽ là người nhà hoặc họ hàng của nàng có người nhận chức trong công môn, nghe nhìn lâu ngày, nàng có suy nghĩ này cũng không phải là lạ.”


“Ân, ngươi nói có lý.” Chư đại nhân gật gật đầu.


Nhưng nói đi nói lại, nếu nàng thật sự có người nhà làm quan, một cô nương trẻ tuổi sao lại xây nhà ở nơi hoang vu vắng vẻ đến vậy?
Thật sự khó đoán.


Ba người đang nói chuyện, bên ngoài có người đến bẩm báo nói thợ mộc khắc bảng giỏi nhất vùng bọn họ muốn tìm đã tới rồi, đang ở bên ngoài chờ.


Chư đại nhân bảo hắn tiến vào, chỉ vào bức vẽ hạ lệnh, bảo hắn khắc trước một bảng mang tới đây, nếu làm ổn, in trước 1000 bảng, dán khắp trong ngoài thành.


Triệu Qua khó hiểu, “Đại nhân, sao không chừa lại 2 bảng cho hắn khắc trước, chúng ta mang mấy bảng khác ra ngoài dán trước, để tránh dâm tặc kia chạy mất.”


“Ngàn vạn lần không được, trấn Hoàng Tuyền có tổng cộng 12 cổng lớn nhỏ, mấy bức này đem phát hết cho thủ vệ toàn thành còn không đủ, càng khỏi nhắc tới những nơi khác.” Trương Viễn từ chối trước, “Nếu đem đi dán trước, chắc chắn bứt dây động rừng, tên dâm tặc kia sẽ đề cao cảnh giác, một khi phát giác sẽ lập tức chạy trốn. Vẫn là nên giữ im lặng trước, cũng dễ làm hắn lơ là, đồng thời sai người bảo vệ cổng thành, không cho bất cứ đối tượng khả nghi nào ra ngoài, sau đó cùng nhau ra sức mới có thể bảo đảm được không có sơ suất.”


Triệu Qua nghe xong bừng tỉnh ngộ, Chư đại nhân càng liên tục gật đầu: “Chả trách Trần đại nhân nói ngươi không tệ.”


Trần đại nhân hắn nói chính là cấp trên của Trương Viễn, Phúc Viên Châu Tri châu Trần Miểu, mà Trương Viễn lại là tổng bộ đầu đắc lực nhất dưới trướng hắn.


Trương Viễn liền có chút ngượng ngùng: “Đại nhân quá khen rồi.”


Người thợ mộc kia làm việc xuyên đêm, liên tiếp gọt ba bảng, cuối cùng cũng khắc ra được dáng vẻ một chín một mười với bức vẽ kia, Chư đại nhân cùng bọnTrương Viễn cũng thức cả đêm, xem xong thành phẩm liền mừng rỡ, lập tức sai người đem phân phát cho tất cả hộ vệ thủ thành, còn phải dán khắp phố.


Thế là vừa sớm hôm sau, bách tính Hoàng Tuyền Châu phát hiện bên đường chen chúc đầy người, còn có quan gia gõ cồng, nói tới nói lui cái gì đó.


“…Người này cực kỳ hung ác, gần đây lại tiếp tục gây án, mong chư vị phải nhớ rõ mặt hắn, nếu biết được hành tung lặp tức đến nha môn bẩm báp! Người có công hỗ trợ cao nhất có thể nhận thưởng 50 lượng bạc!”


50 lượng, tận 50 lượng! Một nhà bình thường bốn người ăn xài thoả thích cả năm cũng chỉ cỡ 30 lượng!


Có tiền mua tiên cũng được, từ sau đó, nhiều người vốn nghĩ không liên quan tới mình sau khi xem xong cũng khó không động lòng, thầm chí ảo não mà nghĩ vì sao mình không gặp được tên nghịch tặc đó, không chừng còn có thể kiếm được số tiền lớn!


Chớp mắt đã đến giữa trưa, mấy người nha dịch đã nói đi nói lại mấy lời đó không biết bao lâu rồi, nói đến miệng lưỡi khô cằn, môi sắp nứt cả ra nhưng vẫn không hề có manh mối gì, mọi người dần chán nản, cũng có chút phiền phức.


Một ngày không bắt được tên tặc tử kia, dân chúng trong thành còn một ngày không được yên ổn!


Đến lúc thay ca, sau khi nha dịch buổi sáng chuyển ca cho người tiếp theo, hắng giọng quay đi, ai ngờ vừa quay đầu vào một hẻm nhỏ, bỗng nhiên một người đàn ông trung niên thật thà chạy theo tới, cẩn thận hô lên: “Quan gia, Quan gia, tiểu nhân hôm qua từng gặp qua người trên bức hoạ kia…”


Khoảng 5, 6 ngày sau khi bọn Trương Viễn đi, khách trạm cuối cùng cũng đón đợt khách thực sự đầu tiên.


Thời tiết lúc càng lạnh, thấy được cả khói trắng lúc hít thở. Lúc rạng sáng còn có một đợt mưa thu kéo dài, khí lạnh ẩm ướt thấm vào xương, khiến người khác không khỏi siết chặt y phục. Sau cơn mưa mặt đường có chút lầy lội, Triển Linh bảo bọn Thiết Trụ cắt chút cỏ lấp lên mặt đường, vừa tránh nước bẩn bắn lên, vừa tránh sụp đường.


Sau này có người tới xây giường, tiện thể mua luôn ít gạch, lấp lên mấy con đường dọc theo khu này, bằng không chỉ bao đây mưa tuyết đã thành cái đầm lầy rồi, khỏi nói tới kinh doanh, tự mình nhìn cũng chướng mắt.


Bởi vì thời tiết không tốt, Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử tạm dừng sửa nhà, ngồi xổm dưới mái hiên vừa đọc sách vừa bện cào cào. Tuy nói là đi theo Triển cô nương làm việc, nhưng hai tên nam nhân bọn họ một cắc cũng không kiếm được, cứ cảm thấy mặt mũi ảm đạm. Quyết định tận dụng thời cơ bện cào cào, lúc vào thành đem bán 1 con 3 đồng, 2 con 5 đồng, tích góp vài lần cũng được một hai trăm đồng, đổi được 2 cân muối với mấy cân gạo, mì, vì thế càng thêm nhiệt tình.


Giá đã gieo được một vụ, mầm đậu xanh lớn nhanh hơn chút, mầm đậu nành khá chậm, hiệu quả tổng thể đều cũng không tới nỗi, Triển Linh đi ngâm một thau tỏi, chuẩn bị mấy ngày nữa xào hành mầm tỏi ăn.


Sắp đến giữa trưa, Triển Linh nhanh chóng ra thực đơn, quyết định trưa nay ngâm giấm ít mầm đậu xanh, dùng ruốc đã ngâm làm món canh trứng gà, dùng thịt bằm đã trộn vừa nãy làm bánh thịt bằm.

Tìm肉龙 để xem hình ảnh

Đúng rồi, nửa phần thịt heo mới mua hôm qua cực kỳ tươi ngon, khó có được loại mỡ đẹp đến vậy, ăn vào nhất định rất thơm. Chặt lấy hai khúc xương sườn, đem kho với kho với khoai tây cắt khúc! Phải kho thật thấm, chờ đến khoai mềm, một phần hoà thành sốt ăn cùng sườn vừa béo vừa thanh, vừa thơm vừa đậm đà, như vậy ăn vào vị càng ngon!


Củ cái trắng ngâm mấy ngày trước giờ cũng ăn được rồi, vài món lặt vặt thêm món mặn này, vừa đủ bốn người họ ăn


Có điều, đã có bánh thịt bằm, không trộn cơm với sốt sườn khoai tây được rồi, ôi, sốt này trộn cơm cực hợp, nếu không làm chẳng phải là phí phạm của trời rồi sao?


Lúc đang giằng co, Thiết Trụ bỗng nhiên nắm chặt con cào cào giấy xông vào, vẻ mặt hưng phấn chỉ ra bên ngoài nói: “Triển cô nương, có khách tới!”


Khách?


Chuyện này cũng thật khan hiếm.


Hình như trước đây Trương Viễn có nói, đường đi từ Phúc Viên Châu sang đây đã thông thoáng rồi nên lại bắt đầu có người đi ngang.


Triển Linh nhanh chóng lau tay, mang cái lồng hấp đựng bánh thịt bằm bước ra xem tình hình liền nhìn thấy hai chiếc xe ngựa bên ngoài, tuy im lặng nhưng lại tập trung nghiên cứu. Người đánh xe của một chiếc xe đằng trước đang nói chuyện cùng người ở bên trong, từ một góc màn xe bị vén lên có thể nhìn thấy mờ mờ dáng vẻ của một cô gái trẻ tuổi.


Người trên xe nhanh chóng nói qua nói lại mấy câu, người đánh xe mặt mũi bất lực bỏ hộp gác chân xuống, từ trên xe đỡ xuống ba cô gái, một chủ hai tớ.


Cô gái trẻ đi giữa chỉ khoảng 17, 18 tuổi, mặc một chiếc váy dài vàng tươi thêu đặc cành hoa hồng, bên ngoài nhẹ nhàng choàng áo lông chồn, đầu đính một đôi ngọc hoàn, cắm thêm một cây trâm phù dung, đeo hoa tai ngọc lục bảo, dung mạo như hoa, chỉ là giữa trán có chút nộ khí chưa tan, có nét lạnh nhạt. phía sau là một hộ vệ trẻ tuổi, sống lưng thẳng tắp, thần thái đầy cảnh giác.


Người phụ nữ bên cạnh nàng liên tiếp khuyên, “Đại tiểu thư, cô nãi nãi của tôi ơi, chịu khó một canh giờ nữa là chúng ta vào thành rồi, đến lúc đó cô muốn ăn nem công chả phượng gì chúng tôi cũng đào ra được, tội gì phải ngừng ở nơi hoang vu không quán xá này? Lỡ làm dơ mất y phục phải làm sao?”


Vị đại tiểu thư kia chẳng để lọt tai lời nào, “Một canh giờ, ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá! Đã nói rồi một mình ta dắt theo người cưỡi ngựa cho dễ dàng, các ngươi nhất quyết không chịu, lấy uy của cha ra ép ta, chỉ muốn ngồi xe! Giờ thì hay rồi, rùa cũng bò được mấy tháng rồi còn chưa tới! Ta ngồi trên cái xe này nửa ngày rồi, chả thấy được phong cảnh gì, còn chóng mặt nhức đầu thêm. Ngươi xem bây giờ là khi nào rồi, còn vẫn bảo ta nhẫn nhịn? Ta không cần biết, ta phải ăn trưa!”


“Tiểu thư à,” nha đầu đằng sau giúp nàng nâng áo choàng mặt mày chán ngán nhìn khắp nơi, nhịn không được liền nói, “Nhưng cái nơi hoang vu vắng vẻ này thì có gì để ăn? Không bằng quay lại xe ăn ít điểm tấm bánh ngọt mang theo đi.”


“Đúng vậy,” người phụ nữ cũng nhân cơ hôi nói, “Lúc đầu năm ngang qua nơi này chẳng có gì cả, sao tự nhiên không không lại mọc lên cái khách trạm? Ai biết được có phải hắc điếm không? Lỡ trúng thực biết làm sao?”


“Hắc điếm thì sao?” Đại tiểu thư này là một cô chủ chỉ thích mềm không thích cứng, nghe xong mấy câu này càng mất kiên nhẫn, hùng hổ chỉ vào mấy hộ vệ tuỳ tùng đi theo sau, “Sẵn tiện nhìn xem có phải bọn họ ăn không ngồi rồi không! Hơn nữa chỗ này là do cha trị, các ngươi không tin ta, chẳng lẽ còn không tin cả cha?”


Hộ vệ theo sau bị nàng đay nghiến, vẻ mặt đang không có biểu hiện gì bỗng không khỏi có chút ngượng nghịu, không hề lên tiếng.


Vị tiểu thư tức giận trừng mắt liếc hắn rồi hứ một tiếng.


Dọc đường đến đây từ Nam tới Bắc trước sau vắng vẻ không hề có nhà cửa quán xá gì, cả đoàn bọn họ chỉ có cách ăn đồ khô hoặc là điểm tâm thịt, nàng bây giờ vừa nghe cái gì mà tự nấu cơm liền buồn nôn.


Người phụ nữ cùng nha đầu đều á khẩu không trả đáp nổi.


“Vị thẩm thẩm này, cái gì mà hắc điếm bạch điếm, lời này của bà ta nghe không có lọt tai đâu,” Triển Linh sau khi quang minh chính đại nghe lén cả buổi liền khẽ cười bướ tới, nghiêm nghị nói, “Chúng ta dân lành mở tiệm làm ăn đàng hoàng, mới đây không lâu còn tiếp đón mấy vị quan gia! Nếu thật sự là hắc điếm, còn có thể trụ được tới giờ sao?”


Nói xấu sau lưng lại bị người ta bắt được vặn vẹo, người kia không tránh được hổ thẹn nhưng thấy nàng là một cô gái trẻ dung mạo như hoa, dáng vẻ lại rất đàng hoàng nên cũng yên tâm đôi chút.


Dù vậy vẫn thấp giọng lầm bầm vài câu, “Nhưng mà chỗ này của các ngươi cũng tồi tàn quá rồi đấy! Còn không có bảng ghi chữ khách trạm, đến cái mái nhà còn không có?”

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.