Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Giấc Mộng

Phiên bản Dịch · 2245 chữ

Tề Huyền Tố chìm vào giấc mộng dài.

Trong mơ, hắn thấy một ngọn núi cao ngất trời và đen kịt, như bức tranh thủy mặc trở nên sống động trước mắt.

Hắn đứng dưới chân núi, trước mặt là một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, hai bên đường là bụi cỏ và cây cối, trong bụi cỏ nở rộ những bông hoa đủ màu sắc mà hắn không biết tên, trên cây treo đầy những dải lụa màu sắc rực rỡ, như đang tổ chức một lễ hội nào đó, nhưng bầu trời lại u ám, khiến lòng người thêm nặng nề.

Con đường nhỏ uốn lượn lên núi, biến mất trong một màn đen tối, không thấy điểm dừng.

Tề Huyền Tố trong trạng thái mơ hồ bước lên con đường nhỏ, đi về phía đỉnh núi, bên tai nghe thấy tiếng gió rít, trong gió có giọng nói của phụ nữ, như đang thì thầm, lại như đang hát khẽ. Những dải lụa trên cây hai bên đường lay động theo gió, như những cánh tay điên cuồng múa lượn, trên đường rải đầy những cánh hoa tỏa ra hương thơm kỳ lạ.

Không biết đã đi bao lâu, bên tai hắn giọng nói của người phụ nữ trở nên rõ ràng hơn, đó là một ngôn ngữ mà Tề Huyền Tố chưa từng nghe, rất khó nghe, khó hiểu, cổ xưa và bí ẩn, chứa đựng sự kỳ lạ khó tả.

Trong lòng Tề Huyền Tố đột nhiên trào lên nỗi sợ hãi khủng khiếp, hắn nghe thấy tiếng sư phụ gọi mình, bảo hắn quay đầu lại.

Nhưng hắn không thể quay đầu, cổ hắn như bị cứng lại, toàn thân hắn như bị điều khiển.

Hắn lại nghe thấy giọng nói của Thất Nương.

Hắn cố gắng lắng nghe lời Thất Nương, nhưng không thể nghe rõ nàng nói gì.

Tề Huyền Tố không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đột nhiên, hắn thấy một người phụ nữ bước đến, nửa khuôn mặt bị tóc dài che phủ, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài vô cùng xinh đẹp.

Người phụ nữ là người dẫn đường, đứng cách hắn không xa, vẫy tay dẫn đường cho hắn.

Tề Huyền Tố không tự chủ được đi theo sau người phụ nữ, bước trên con đường dài, lên đến đỉnh núi.

Đỉnh núi là một khoảng đất rộng, giữa có một đống lửa lớn, sau đống lửa là một bóng người cao lớn, bóng của người đó trải dài dưới ánh lửa.

Tề Huyền Tố còn thấy phía sau bóng người cao lớn, có nhiều bóng đen ẩn hiện trong bóng tối ngoài tầm ánh lửa, mờ ảo, thì thầm to nhỏ.

Hắn mở to mắt, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của bóng người cao lớn đó.

Nhưng bóng người cao lớn đó bị bao phủ trong một màn tối dày đặc không thể xua tan, dù Tề Huyền Tố có cố gắng thế nào cũng chỉ thấy được một hình dáng mờ mờ.

Tề Huyền Tố lại tìm kiếm người phụ nữ dẫn đường, nhưng không biết nàng đã biến mất từ lúc nào.

Đúng lúc này, Tề Huyền Tố lại nghe thấy âm thanh ngâm nga trầm thấp.

Ánh lửa càng sáng, càng khiến cho xung quanh thêm tối tăm.

Tiếng thì thầm càng lúc càng lớn, như xuyên qua thời gian dài đằng đẵng, đến hiện tại.

Tề Huyền Tố tiến lên vài bước, muốn tiến gần đến bóng người cao lớn kia.

Đôi mắt của bóng người cao lớn phát ra hai điểm sáng đỏ như máu.

Tề Huyền Tố lờ mờ thấy bóng đen đó có mái tóc trắng dài, mặc áo choàng như bầu trời đầy sao, và đôi mắt đỏ như máu.

Đúng lúc này, ngọn lửa vốn rất sáng chói bỗng tắt lịm, đống lửa tắt ngấm, cả đất trời tối đen.

Mặt đất dưới chân Tề Huyền Tố vỡ vụn, xuất hiện một cái hố sâu, Tề Huyền Tố không kiểm soát được rơi xuống, bị biển máu bao phủ, trước mắt chỉ còn một màu đỏ thẫm.

Trong chớp mắt, Tề Huyền Tố bừng tỉnh.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn mơ thấy giấc mơ này, nhưng lần nào cũng không tự kiểm soát được, lần nào cũng không nhìn rõ khuôn mặt của bóng người cao lớn đó.

Lúc này, Tề Huyền Tố đang nằm trên giường trong một phòng khách của một quán trọ trên tầng hai, Thất Nương đang ngồi bên cạnh giường, thấy Tề Huyền Tố tỉnh lại, liền hỏi: : "Lại gặp ác mộng?"

Tề Huyền Tố "Ừ" một tiếng, không muốn nói nhiều.

Thất Nương cũng không hỏi thêm, chỉ hút thuốc từ ống điếu dài, khói bay lảng vảng che khuất khuôn mặt nàng.

Tề Huyền Tố hỏi: "Đây là đâu?"

Thất Nương điềm nhiên đáp: "Huyện Phụng Đài."

Tề Huyền Tố lập tức hiểu ra: "Chiến thuật 'đèn dưới bóng'?" [1]

"Đại khái vậy." Thất Nương thở ra một vòng khói, "Có một số việc quan trọng cần xử lý."

Tề Huyền Tố lại hỏi: "Chuyện gì?"

Thất Nương liếc nhìn hắn: "Còn không phải dọn dẹp hậu quả cho ngươi, ngươi có phải đã dùng tên thật trong 'khách điếm' không?"

"Phải." Tề Huyền Tố ngẩn ra, sau đó hiểu ra 'khách điếm' này không phải là nơi hắn đang ở, mà là cái 'khách điếm' ẩn dưới lòng đất kia.

Thất Nương, nói: "Ta phải đến 'khách điếm’' một chuyến, giải quyết triệt để chuyện này, sau này dù là Thanh Loan Vệ hay Thiên Cương Đường cũng không thể tra ra gì."

Tề Huyền Tố không hỏi Thất Nương định xử lý thế nào, chỉ nói: "Vậy nhờ Thất Nương."

Thất Nương gõ nhẹ ống điếu vào đầu Tề Huyền Tố, nói: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện lộ thân phận thật, càng không để người khác biết ngươi là người của Thanh Bình Hội. Ngươi có phải đã quên những gì ngươi đã làm không? Kẻ thù của ngươi dù đã chết, nhưng hắn vẫn còn bạn bè, sư phụ, huynh đệ, ngươi có muốn họ đến tìm ngươi tính sổ không?"

Tề Huyền Tố cúi đầu, không phản bác.

Sư phụ hắn chết dưới tay người khác, Tề Huyền Tố báo thù cho sư phụ, cũng là Thất Nương giúp hắn dọn dẹp tàn cuộc.

Hắn rất biết ơn Thất Nương.

Thất Nương kéo kính râm trên sống mũi xuống một chút, ngước mắt nhìn Tề Huyền Tố, tiếp tục nói: "Ta nghĩ rồi, ngươi nên có một cái tên giả. Sau này gặp tình huống tương tự, hãy sử dụng tên giả này. Tên giả của ngươi là 'Ngụy Vô Quỷ', nhớ chưa?"

Tề Huyền Tố gật đầu tỏ ý đã nhớ.

Thất Nương lại đẩy kính lên,che lại đôi mắt phượng tuyệt đẹp, lẩm bẩm: "Lần này ngươi bị thương không nhẹ, ta đã bốc thuốc cho ngươi, đơn thuốc để trong túi đeo. Ngươi phải nhớ uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày một lần, liên tục nửa tháng.Trong nửa tháng, cố gắng không giao đấu với người khác, không có việc gì thì tự mình vận khí trị thương, đặc biệt chú ý các huyệt Tử Cung, Ngọc Đường, Trung Đình. Trung Đình. Nếu vận khí mà có cảm giác đau, đừng cố quá, tránh đi là được."

Tề Huyền Tố cảm thấy Thất Nương rất lắm lời, nhưng từ khi sư phụ qua đời, hắn đã không còn người thân, lại không nỡ ngắt lời những lời lải nhải này, chỉ có thể không ngừng gật đầu đồng ý.

Đợi Thất Nương nói xong, Tề Huyền Tố đổi chủ đề, hỏi: “Thất Nương, ngươi đã đến đây, sao không tự mình ra tay?”

Thất Nương lý lẽ hùng hồn: "Đại gia có thể tự mình mặc quần áo ăn cơm, tại sao lại cần nha hoàn làm giúp? Nếu việc gì cũng phải tự mình làm, vậy cần nha hoàn để làm gì? Nuôi để làm tiểu thư à?”

Tề Huyền Tố bật cười.

Thất Nương khẽ dừng, tiếp lời: "Lần này Thái Bình Đạo, Toàn Chân Đạo, Chính Nhất Đạo đều có cao thủ đến, chỉ một mình ta thì không đủ. Chỉ nói đến đạo sĩ Toàn Chân Đạo kia, nếu không có ngươi thu hút sự chú ý của hắn, ta cũng không thể dễ dàng ám sát thành công.”

Tề Huyền Tố đã chứng kiến Thất Nương ra tay, không tin những lời bào chữa của nàng, nhưng cũng không vạch trần, chuyển sang hỏi: "Huyền Ngọc đâu?"

Thất Nương nói: "Ngươi giữ lấy, mang đến điểm liên lạc ở phủ thànhh. Còn nữa, lần này tiền thuê phòng ta bỏ ra, năm mươi đồng Như Ý, nhớ trả lại ta, còn có một trăm đồng Thái Bình tiền cứu mạng, một đồng cũng không được thiếu.”

Nói xong, Thất Nương đứng dậy, từ bảo vật Tu Di lấy ra một chiếc áo choàng đen, khoác lên người, rồi rời đi.

Tề Huyền Tố từ đầu giường lấy túi đeo của mình, lấy ra đơn thuốc mà Thất Nương để lại, những dòng chữ tiểu khải thanh tú đẹp đẽ, khiến người ta liên tưởng đến một tiểu thư khuê các dịu dàng nết na, khó mà tin được lại là chữ của một nữ tử chuyên giết người đòi nợ.

Cất đơn thuốc, Tề Huyền Tố đứng dậy đi đến cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài.

Ông trời cuối cùng cũng không còn đen mặt nữa, mưa đã tạnh, trời lại sáng.

Thất Nương khoác áo choàng, ngồi nghiêng trên lưng một con lừa, lắc lư rời khỏi thành.

Tề Huyền Tố dõi theo bóng nàng khuất xa, rồi từ cửa sau rời khỏi quán trọ.

Dù rằng Thất Nương lần này quay lại là chơi trò đèn dưới bóng, nhưng Tề Huyền Tố vẫn rất cẩn trọng. Với phong cách làm việc của Thanh Loan Vệ, chết nhiều người như vậy, cho dù đã nhận định "loạn đảng" đã chạy ra khỏi thành, vẫn sẽ cẩn mật canh gác trong thành, không quá lỏng lẻo nhưng cũng không quá nghiêm ngặt, để không gây quá nhiều hoảng loạn cho dân trong thành, đồng thời cũng phòng tránh trò đèn dưới bóng.

Nhưng trước khi vào thành, Tề Huyền Tố đã nghiên cứu kỹ lưỡng bố cục của huyện Phượng Đài, nên hắn không đi qua cổng thành, chọn một đoạn tường thành ít người qua lại, chờ đến tối, leo lên tường thành như con kiến, nhảy qua, hạ xuống nhẹ nhàng ngoài tường thành, lợi dụng bóng đêm rời khỏi huyện Phượng Đài.

Huyện Phụng Đài thuộc phủ Hoài Nam, "phủ thành" mà Thất Nương nhắc đến chính là phủ thành Hoài Nam.

Thanh Bình Hội có điểm liên lạc ở phủ thành Hoài Nam, Tề Huyền Tố có thể tạm thời ẩn náu ở đó một thời gian, rất an toàn.

……

Núi Mao Tiên, miếu đổ.

Thi thể của Gia Cát Vĩnh Minh đã biến mất, chắc hẳn đã bị Thất Nương xử lý, thậm chí dấu vết của trận chiến đêm qua cũng bị Thất Nương xóa sạch, nhưng thủ đoạn thì rất thô bạo, trực tiếp chặt bỏ phần lớn rừng rậm ngoài miếu. Như vậy, nhìn thì như có dấu vết khắp nơi, thực ra lại không để lại dấu vết nào có ích.

Hơn nữa, điều này cũng có thể làm nhiễu loạn địa khí của nơi này, khiến người khác khó có thể truy lại những gì đã xảy ra dựa trên địa khí.

Về phương diện này, phải nói rằng Thất Nương hành sự rất lão luyện, không thua kém những Thanh Loan Vệ kỳ cựu.

Ngoài miếu đổ nát, có một ông lão cầm đèn lồng giấy trắng, vẻ mặt nghiêm trọng.

Phía sau ông ta không xa, Giang Biệt Vân chậm rãi nói: "Gia Cát Vĩnh Minh là đệ tử của Thần Tiêu Chân Nhân, dù cùng là Toàn Chân Đạo, nhưng Đông Hoa Chân Nhân và Thần Tiêu Chân Nhân không cùng một đường. Liên quan đến Đông Hoa Chân Nhân, dù là việc nhỏ cũng thành việc lớn. Chúng ta nghĩ rằng hắn ta thân cô thế cô, nhưng thực ra lại có trợ thủ, Gia Cát Vĩnh Minh chết đã rất rõ ràng."

Ông lão không muốn tranh cãi về việc này, tránh chủ đề này, hỏi: “Người ra tay là ai? Có thể giết chết Gia Cát Vĩnh Minh, chắc hẳn không phải là kẻ vô danh.”

Giang Biệt Vân lạnh giọng: "Ít nhất cũng có tu vi giai đoạn Ngọc Hư, thậm chí là giai đoạn Quy Chân cũng không phải không có khả năng."

Ông lão gật đầu, nói: “Việc liên quan đến Đông Hoa Chân Nhân, chuyện này e rằng không dễ gì giải quyết.”

Giang Biệt Vân không đáp.

Hai người xem như quen biết lâu năm, nhưng quan hệ chưa đến mức có thể nói mọi chuyện với nhau, hơn nữa mỗi người phục vụ một chủ. hai người họ cũng sẽ không gặp mặt.

—-

Chú thích:

[1] Vốn nguyên văn là “Đèn dưới bóng tối” ám chỉ những điều xấu xa, tiêu cực ẩn giấu ngay trong những nơi tưởng chừng như an toàn, tốt đẹp.

Bạn đang đọc Quá Hà Tốt ( Dịch ) của Mạc Vấn Giang Hồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11230876
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.