Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nắm chắc mười phần

Phiên bản Dịch · 2427 chữ

Với sức mạnh của Chú Trừng, một quyền của hắn có thể phá sơn liệt thạch, nếu là một vị phương sĩ ở giai đoạn Quy Chân, chỉ cần bị hắn áp sát trong vòng mười bước, đã đủ để trọng thương, còn nếu là trong vòng ba bước, thì có thể tử vong ngay lập tức.

Thân hình của Chú Trừng lại một lần nữa động, như một con mãnh thú hùng dũng lao tới. Khi cách Trương Nguyệt Lộc ba thước, hắn bất ngờ bước mạnh một bước, chân đạp sâu vào đất, dừng lại đà xông tới, toàn thân như cây cung căng đầy, nắm đấm rút lại trước ngực rồi mạnh mẽ xuất quyền, tựa như cung nỏ bắn ra, từng âm thanh như pháo nổ vang lên, toàn bộ động tác hoàn thành trong chớp mắt.

Trương Nguyệt Lộc tức thì thi triển “Thái Ất Ngũ Yên La”, khí cơ tỏa ra xung quanh thân thể, ngũ sắc lưu chuyển, tựa như có như không, hư hư thực thực, như sương khói bao phủ.

Quyền của Chú Trừng đánh vào Yên La, tạo ra một thoáng ngưng trệ.

Chú Trừng bước chân tiến thêm một bước, chân sau theo sát, không vượt quá chân trước, so với cách người bình thường mà nói thì chỉ vẻn vẹn nữa bước chân mà thôi.

Tiếp theo, hắn thu quyền, từ ngực phát ra, quyền ngắn, lực mạnh, như băng tiễn xuyên tâm, như núi đổ đất nứt, đây chính là “Bán Bộ Băng Quyền” của giai đoạn Ngọc Hư trong Võ Đạo.

Trước đây Tề Huyền Tố cũng từng bị Gia Cát Vĩnh Minh dùng thần thông này đánh cho trọng thương gần chết.

Trước một quyền gần như vậy của võ phu, mặc cho “Thái Ất Ngũ Yên La” có huyền diệu đến đâu, cũng không thể địch lại sức mạnh phá giải tinh vi. Chỉ thấy “Thái Ất Ngũ Yên La” sau khi chống đỡ một chút, đã bị quyền này đánh tan, rồi quyền thế tiếp tục tiến về phía đầu của Trương Nguyệt Lộc, rõ ràng là chấn vỡ đầu nàng mới chịu dừng lại.

Lúc này, “Thái Ất Ngũ Yên La” do chân khí ngưng tụ xung quanh Trương Nguyệt Lộc đã hoàn toàn tan rã, nếu bị quyền này đánh trúng vào ngực bụng, dù may mắn không chết, thì cũng sẽ sống dở chết dở.

Trương Nguyệt Lộc không chút do dự lùi về phía sau.

Chú Trừng lập tức truy theo.

Trương Nguyệt Lộc đã lùi đến góc chết, không còn đường lui.

Chú Trừng vừa định ra tay, thì cảm thấy một cơn đau ở sau lưng.

Hắn từ từ cúi đầu.

Thấy một thanh đoản kiếm đã xuyên qua ngực mình.

Đây là một đòn đánh lén ngoài dự liệu, khiến Chú Trừng không kịp phản ứng.

Rồi chỉ thấy gương mặt của Tề Huyền Tố hiện ra từ sau lưng Chú Trừng, mỉm cười với Trương Nguyệt Lộc.

Cảnh tượng này, giống hệt như Thất Nương giết Gia Cát Vĩnh Minh.

Có thể nói Tề Huyền Tố là do Thất Nương dạy dỗ mà thành, có thể ám sát, tuyệt không đối chiến chính diện.

Nhưng đây cũng là một nhát kiếm hợp tình hợp lý.

Dù là ở cảnh giới Huyết Nhục Diễn Sinh hay Ý Thông Chư Thiên, võ phu cũng chỉ có thân thể cường kiện, khả năng phục hồi vết thương ngoại rất nhanh, chỉ có phần thân thần đã luyện được huyệt khiếu mới vững chắc hơn, các phần khác vẫn không bằng kim thân của Vu Chúc, chỉ khi đạt đến cảnh giới Kiến Thần Bất Hoại của thiên nhân, thể phách của võ phu mới đột phá mạnh mẽ, ngang với kim thân.

Trong tình huống này, Tề Huyền Tố dùng “Thanh Uyên” với phẩm tướng linh vật để đánh lén từ phía sau, hoàn toàn có thể phá vỡ phòng ngự của Chú Trừng.

Huống chi, hiện tại Tề Huyền Tố đã là giai đoạn Ngọc Hư, chỉ là một cảnh giới chênh lệch, hoàn toàn không phải là sự khác biệt không thể vượt qua, trời vực xa cách.

Thật ra từ rất lâu trước đây, Đạo môn đã phản đối lý luận về cảnh giới, ví như binh gia chưa bao giờ cho rằng người đông là chắc chắn thắng lợi, nếu không thì chỉ cần so xem ai đông hơn là được, chỉ có thể nói là đông người thì lợi thế lớn hơn một chút. Tương tự, cảnh giới cao hơn cũng là lợi thế lớn hơn, nhưng không có nghĩa là chắc chắn chiến thắng.

Nhưng Chú Trừng vẫn chưa chết, chỉ vì trái tim là cội nguồn khí huyết toàn thân, nên nhất thời mất hết sức phản kháng.

Trương Nguyệt Lộc nhân cơ hội này, hai chưởng cùng xuất, một trái một phải vỗ vào hai bên thái dương của Chú Trừng.

Sắc mặt Chú Trừng lập tức đỏ bừng, mắt lồi ra, như muốn nhảy khỏi hốc mắt. Ngay sau đó, khóe mắt, lỗ mũi, lỗ tai, khóe miệng đều chảy ra máu tươi.

Võ phu có thể huyết nhục diễn sinh, nhưng có một chỗ không thể hồi phục, đó chính là đầu, ít nhất là trong phạm vi của tiên thiên chi nhân.

Tề Huyền Tố rút “Thanh Uyên” ra, lùi lại vài bước.

Mất đi sự chống đỡ, Chú Trừng với vẻ mặt đầy bất cam, ngã gục xuống đất.

Trương Nguyệt Lộc thở dài một hơi, sắc mặt hơi tái.

Tề Huyền Tố không khỏi hỏi: “Thanh Tiêu, ngươi không sao chứ?”

Trương Nguyệt Lộc lắc đầu: “Ta không sao, chỉ là tiêu hao quá nhiều.”

Nói xong, nàng lấy ra một viên đan dược từ túi Càn Khôn, cho vào miệng.

Thực ra trước đó nàng cũng đã dùng đan dược, nhưng tác dụng không rõ ràng lắm. Đơn giản là vì, ngoài một số đan dược đỉnh cao, phần lớn các đan dược đều cần một quá trình tiêu hóa, mà từ khi vào Di Sơn thành, Trương Nguyệt Lộc hầu như không có thời gian tiêu hóa đan dược, khiến chân khí trong cơ thể nàng luôn ở tình trạng thâm hụt, mà những đối thủ nàng gặp phải đều không phải tầm thường, kém nhất cũng là giai đoạn Quy Chân, lại có những người như Tạ Thu Nương, ẩn sĩ, tinh thông cả Nho và Đạo, không kém gì Trương Nguyệt Lộc, một vị Trích Tiên Nhân.

Ngoài ra, những trận chiến liên tiếp cũng tiêu hao rất nhiều thể lực và tâm thần của nàng, dù sao giao đấu với người không phải là lặp lại một việc máy móc, mà phải liên tục thay đổi chiến thuật, tìm kiếm sơ hở, v.v., nên tiêu hao tâm thần rất lớn. Đối thủ càng cân tài cân sức, tiêu hao tâm thần càng nhiều.

Điều này dẫn đến việc khi đối mặt với Chú Trừng, Trương Nguyệt Lộc như một người thường chạy suốt mấy trăm dặm, cuối cùng mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn. Nói cách khác, đám người Chú Trừng thực sự đã dựa vào chiến thuật xa luân chiến để tiêu hao hết Trương Nguyệt Lộc. Nếu là người khác, như Vương Tử Thành, e rằng đã chết từ lâu.

Trương Nguyệt Lộc điều tức một lát, sắc mặt dần khôi phục, lại biến “Vô Tướng Chỉ” thành kiếm giấy: “Còn một thư sinh nữa…”

Tề Huyền Tố bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng, nghiêm túc nói: “Để ta lo.”

“Huynh?” Trương Nguyệt Lộc ngạc nhiên nhìn Tề Huyền Tố, “Thiên Uyên, không phải ta coi thường huynh, mà là chênh lệch cảnh giới, thực sự là…”

Tề Huyền Tố nhẹ nhàng nói: “Ta đã bước vào giai đoạn Ngọc Hư rồi.”

“Huynh bước vào giai đoạn Ngọc Hư khi nào?” Trương Nguyệt Lộc kinh ngạc, thực ra nếu nàng vận hành “Tiên Nhân Vọng Khí Thuật”, sớm đã có thể phát hiện ra điều này, chỉ là nàng sẽ không vô cớ dùng “Tiên Nhân Vọng Khí Thuật” để quan sát Tề Huyền Tố, thêm vào đó là lo lắng cho an nguy của hắn, bản thân lại tiêu hao quá nhiều, còn phải suy nghĩ cách giải quyết triệt để “Thần Giáng”, v.v., nên không kịp thời nhận ra.

Tề Huyền Tố buông tay Trương Nguyệt Lộc ra, nửa thật nửa giả nói: “Ngay lúc ở Vu Lan Tự, sau khi tượng Phật di động vỡ nát, ta phát hiện bên trong có một viên châu, giống như yêu đan trong truyền thuyết, sau khi Viên Túy đánh lén ta, ta đã nuốt viên châu đó vào bụng, không chỉ vết thương lành lại, mà tu vi cũng tăng mạnh, vì thế mới thoát ra khỏi Vu Lan Tự được.”

“Yêu đan?” Trương Nguyệt Lộc đã từng nghe nói qua, nhưng chưa tận mắt thấy bao giờ, càng chưa từng sử dụng. Do dưới uy thế to lớn của Đạo môn, hầu hết yêu loại đã ẩn thân tuyệt tích, những kẻ còn dám đi lại trong nhân gian, đa số là đã quy hàng phục tùng Đạo môn, trong Động Thiên Côn Luân cũng có nhiều yêu loại, nhưng chúng đều là những người làm vườn trông nom “dược viên” cho Đạo môn, nên yêu đan đã rất hiếm gặp.

Chính vì sự không quen thuộc và thiếu hiểu biết của Trương Nguyệt Lộc, nên mới cho Tề Huyền Tố cơ hội lừa qua. Dù sao trong thời gian tới, Tề Huyền Tố còn phải cùng Trương Nguyệt Lộc ở cạnh nhau sớm tối, không thể luôn che giấu mãi, thay vì để nàng phát hiện và bị động, chi bằng chủ động thừa nhận, như vậy quyền chủ động vẫn nằm trong tay mình.

Nhưng về tác dụng đại khái của yêu đan, Trương Nguyệt Lộc vẫn biết một chút, theo sách ghi lại, yêu đan có thể dùng làm thuốc, có thể nâng cao cảnh giới tu vi, không thua kém nhiều loại thiên tài địa bảo. Nếu là yêu vật cùng loại nuốt yêu đan của đối phương thì hiệu quả sẽ càng rõ ràng, gần như có thể lập tức nhận được phần lớn tu vi của đối phương.

Trương Nguyệt Lộc nói: “Sách có nói rằng trực tiếp nuốt yêu đan có tác dụng phụ rất lớn, quá trình nuốt rất nguy hiểm, chỉ sơ suất nhỏ cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, đây là thứ nhất. Thứ hai là sau khi nuốt, trên cơ thể sẽ hiện ra các đặc điểm của các loài thú, tâm tính biến đổi, hoặc cuồng tính đại phát, hoặc hung tàn sát nhân, hoặc ham mê dâm dục, hơn nữa tu vi không thuần, xét về lâu dài, những ngoại vật này bất lợi cho cảnh giới tu vi.”

“Vào thời Huyền Thánh, có một cao nhân tên là Đường Chu, từng là giáo chủ của Thanh Dương giáo, vì đã nuốt ‘Huyết Kỳ Lân’ chưa được luyện hóa và yêu đan, mặc dù tu vi tăng vọt, nhưng cũng mất hết thần trí, cuồng tính đại phát, hơn nữa trên cơ thể còn mọc ra lân giáp, giống như một con dã thú, kết cục vô cùng bi thảm.”

Nói đến đây, Trương Nguyệt Lộc nhìn Tề Huyền Tố, nghiêm nghị nói: “Thiên Uyên, nếu huynh cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhất định phải kịp thời nói với ta.”

Tề Huyền Tố gật đầu nói: “Ta cảm thấy vẫn ổn, nghĩ rằng viên yêu đan đó đã bị luyện hóa, những yêu nhân này dùng để điều khiển tượng Phật, trái lại là tiện nghi cho ta.”

“Đây có lẽ là cơ duyên, xem như huynh gặp họa mà được phúc rồi.” Trương Nguyệt Lộc không nghi ngờ gì, một là nàng rất tin tưởng Tề Huyền Tố, sẽ không suy nghĩ quá nhiều, hai là những lời của Tề Huyền Tố có nửa thật nửa giả, lại đánh đúng điểm mấu chốt, yêu đan không chỉ có thể dùng làm thuốc, mà còn có thể luyện thành pháp khí, vì vậy dùng yêu đan để khiến vật chết trở thành vật sống, về lý thuyết là khả thi. Ví dụ đơn giản nhất là phi chu của Đạo môn, long châu điều khiển phi chu, ở một góc độ nào đó, cũng thuộc về yêu đan.

Tề Huyền Tố nhẹ giọng nói: “Vì vậy cô cứ yên tâm, với bản lĩnh của ta, dù không giết được hắn, tự bảo vệ mình cũng không khó.”

Trương Nguyệt Lộc thật sự không thể phản bác, bởi xét về chiến tích, Tề Huyền Tố giết Địch Tư Ôn trước, rồi giết Bạch Vĩnh Quan, giữa chừng còn tiện tay giết thêm Hán Thôi Khắc và hai Vu Chúc, dù đều là ám sát, nhưng không ai không phải là người có cảnh giới cao hơn hắn, thậm chí khiến Trương Nguyệt Lộc, một thiên chi kiêu nữ, cũng sinh ra vài phần tự thán không bằng.

Nhưng Trương Nguyệt Lộc vẫn nói: “Vậy huynh cho ta biết, huynh có bao nhiêu phần chắc chắn giết được hắn?”

Tề Huyền Tố nói: “Không dám nói mười phần, năm phần vẫn có.”

Trương Nguyệt Lộc lại hỏi: “Huynh có bao nhiêu phần tự bảo vệ mình?”

Tề Huyền Tố liền đáp: “Mười phần.”

Trương Nguyệt Lộc nhìn thẳng Tề Huyền Tố, nghiêm túc nói: “Bây giờ không phải lúc để làm anh hùng, có giết được thư sinh đó hay không là chuyện thứ yếu, quan trọng là huynh đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Tề Huyền Tố bất ngờ tiến sát Trương Nguyệt Lộc, hai đầu mũi chỉ còn cách nhau khoảng ba tấc, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Trương Nguyệt Lộc, trầm tĩnh lạnh lẽo, không còn sự giả bộ ngày thường.

Trương Nguyệt Lộc không ngờ Tề Huyền Tố lại to gan như vậy, nhất thời không kịp đề phòng, vô thức lùi lại hai bước, lưng tựa vào tường, sắc mặt hơi ửng đỏ.

Tề Huyền Tố không tiến thêm bước nào, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thanh Tiêu, ta đã nói mười phần chắc chắn, nhất định sẽ bình an trở về.”

Nói xong, thân hình Tề Huyền Tố lùi lại, rất nhanh liền biến mất không thấy bóng dáng.

( Biên: Thuyền này ta theo rồi. )

Bạn đang đọc Quá Hà Tốt ( Dịch ) của Mạc Vấn Giang Hồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11230876
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.