Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hảo nữ xuất giá

Phiên bản Dịch · 1482 chữ

Theo tầm mắt Nhiễm Chiếu, biển vào tẩm cung viết chữ sơn vàng ‘ Thanh Ca uyển ’, ba chữ to kia khiến nàng bất ngờ. Đáy lòng nói không nên lời là cảm xúc, có người coi nàng là cỏ rác, có người đối đãi nàng như trân bảo…… Lấy tên nàng làm tên tẩm cung, trắng trợn táo bạo sủng nàng như vậy, muốn nói không cảm động, kia là lừa mình dối người.

“Cảm động?” Nhiễm Chiếu thấy thần sắc nàng ngốc lăng, ý cười càng sâu, ôm nàng vào trong ngực, thanh sắc ôn nhu nói: “Kỳ thật ta cũng không nghĩ như vậy, nhưng đúng là bất đắc dĩ, muốn cho những người có tâm tư khác biết, ngày sau người có thể ở cùng ta thì chỉ có mình nàng.”

Vệ Thanh Ca rúc vào trong ngực hắn, ngửi thấy mùi dược thảo nhàn nhạt, nàng lại cảm thấy tâm an xưa nay chưa từng có.

Nhiễm Chiếu khẽ vuốt tóc đen như lụa của nàng, thâm tình nói: “Thân là hoàng tử, không chỉ phải đối mặt với tranh chấp trong triều chính, còn có nữ tử lục đục với nhau. Sau khi ở bên ta, ta chỉ có thể tận lực làm nàng vui vẻ, không cho nàng chịu ủy khuất, nghe mấy cái này, nàng có cảm thấy sợ hãi không?”

Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chuyện sợ hãi hơn nàng cũng đã làm, việc này tính là gì đối với nàng.

Nhiễm Chiếu gắt gao ôm Vệ Thanh Ca: “Ta liền biết, nàng chưa bao giờ khiến ta thất vọng, nàng luôn có thể mang cho ta kinh hỉ. Ta Nhiễm Chiếu may mắn, có thể gặp được nữ tử tốt đẹp như nàng.”

Hắn càng là tốt với Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca càng cảm thấy áy náy, nàng không dám ngẩng đầu, bởi vì sợ nhìn đến ánh mắt hắn chứa đầy thâm tình.

Cũng may Nhiễm Chiếu không nói nữa, ôm nàng vào Thanh Ca uyển.

Trong ánh nến leo lắt, Vệ Thanh Ca nhìn bên mặt Nhiễm Chiếu, nàng cảm giác chính mình hình như nằm mộng. Hắn tốt như vậy, nàng thật sự ở bên hắn.

Nếu không phải Vệ Thiên, nàng tuyệt không khả năng kết phu thê với hắn. Chính là nghĩ đến Vệ Thiên, nụ cười liền biến mất.

Thấy nàng thần sắc đau thương, Nhiễm Chiếu cho rằng nàng vẫn cứ nghĩ Tiết phu nhân, cười đỡ nàng ngồi ở giường, nhẹ nhàng hôn môi nàng: “Cả đời chúng ta chỉ có thể một lần thành hôn, nàng đã chấp nhận thì không cần khổ sở, ta đáp ứng nàng, mỗi tháng bồi nàng đi Vệ phủ vấn an Tiết phu nhân, nàng liền cười một cái cho ta xem, được không?”

Nghe vậy, nàng khóc lóc cười, cũng là học bộ dáng hắn, thật sâu hôn hắn.

Nhiễm Chiếu càng sung sướng, nhẹ vỗ về mặt mày của nàng: “Nàng nhìn trên áo này thêu cái gì?”

Vệ Thanh Ca cúi đầu xem, trên mặt thêu chính là uyên ương hí thủy, nhưng này có gì đẹp, khi mọi người thành hôn không phải đều như thế sao?

Vệ Thanh Ca ngây thơ khiến Nhiễm Chiếu cười cười, hắn nhìn áo cưới của nàng nói: “Trên người của nàng cũng thêu uyên ương kìa”

Vệ Thanh Ca cũng nhìn áo cưới trên người, đầy mặt khó hiểu, không biết hắn rốt cuộc muốn nói gì.

“Nàng xem, ngay cả uyên ương đều biết tương thân tương ái, vì sao nàng phong tình lại khó hiểu như vậy.” Nhiễm Chiếu chọc chọc cái mũi của nàng, đầy mắt sủng nịch mà nhìn nàng, “Cổ nhân từng làm thơ: Rượu lực dần dần dày xuân tư đãng, uyên ương thêu điên đảo gối chăn.”

Từ ngữ lộ liễu như vậy, Vệ Thanh Ca sao có thể không hiểu rõ, nàng liền đỏ mặt.

Nhiễm Chiếu thấy nàng rốt cuộc phản ứng lại, cười tắt đèn, có ánh trăng xuyên thấu qua ô vuông cửa sổ rải vào trong tẩm cung, phản chiếu Vệ Thanh Ca càng xinh đẹp.

Nhiễm Chiếu nhẹ nhàng mở đai lưng của nàng, cười nói: “Ngày tốt cảnh đẹp, mỹ nhân trong ngực, chớ có cô phụ xuân tiêu một khắc.”

……

Sáng sớm hôm sau, Vệ Thanh Ca hơi hơi mở mắt, phát giác sắc trời đã sáng. Nàng lập tức mặc quần áo đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Lúc này Nhiễm Chiếu đang thấp giọng nói cùng người ở trong viện, thấy nàng ra cửa, liền phất tay làm những người đó lui xuống.

“Là thiếp quấy rầy mọi người?” Vệ Thanh Ca nhìn những người rời đi, lại nói: “Mọi người tiếp tục nói, thiếp lại đi vào là được.”

Dứt lời, Vệ Thanh Ca xoay người vào cửa.

Nhiễm Chiếu bước nhanh tiến lên, nắm lấy tay nàng: “Không có chuyện quan trọng gì, ta đamg dạy bọn họ nhận rõ chủ tử Chiếu phủ, để tránh bọn họ thấy nàng, không hiểu quy củ.

Chẳng lẽ bọn họ đã sớm chờ ở trong sân?

Nghĩ chính mình ngủ dậy muộn như vậy, Vệ Thanh Ca vừa hổ vừa thẹn, đầu cúi thấp đến mức không đỡ lên được.

Ngày đầu làm Vương phi liền tham ngủ đến tận đây, về tình về lý đều không thể nào nói nổi. Nhưng nàng luôn luôn ngủ giấc cực ngắn, nếu có người tới, nàng có thể nghe thấy tiếng bước chân, vì sao cố tình lúc này ngủ say như vậy, trong lòng nàng một trận ảo não.

Nhiễm Chiếu cười gom tóc đen của nàng búi lại sau tai, nhẹ giọng nói: “Chớ có thẹn thùng, đêm qua là ta làm nàng mệt nhọc.”

Nghe thấy lời này, gò má nàng càng khô nóng, chỉ đơn giản ngoảnh đầu đi không nhìn hắn nữa, sợ hắn lại nói mắc cỡ.

Vệ Thanh Ca lúc này thẹn thùng khiến Nhiễm Chiếu thấy thế nào cũng không đủ, hắn nắm nàng tay nàng, chậm rãi đi trở về, để nàng ngồi xuống ở trước gương đồng.

Vệ Thanh Ca khó hiểu, không biết dụng ý hắn ra sao, đang muốn mở miệng, chỉ thấy Nhiễm Chiếu cầm lấy lược gỗ, thay nàng vấn tóc đen, khi đầu ngón tay mơn trớn trên tóc đen, ánh mắt hắn lưu luyến phản chiếu vào gương đồng, bị Vệ Thanh Ca thấy rõ ràng.

Chỉ chốc lát sau, hắn cầm lấy một cây trâm bạc, thay nàng vấn xong búi tóc.

Vệ Thanh Ca lộ vài phần kinh ngạc, hắn là nam nhi, dựa vào đâu mà vấn tóc thành thạo như vậy?

“Mấy năm nay thân mình phụ hoàng càng ngày càng kém, mẫu phi một tấc cũng không rời bên cạnh. Nhưng có một ngày ta chẩn trị cho phụ hoàng, lại thấy người đứng dậy trang điểm vấn tóc cho mẫu phi.” Tựa hồ nhìn ra nàng nghi hoặc, Nhiễm Chiếu ôm nàng vào ngực, ôn thanh mở miệng, “Khi đó ta liền suy nghĩ, nếu ta gặp nữ tử ta thích, chắc chắn giống phụ hoàng đối mẫu phi như vậy.”

Vệ Thanh Ca nhẹ gối vai hắn, thật lâu chưa đáp lại. Nàng không biết, nên lấy cái gì hồi báo tình ý chân thành của hắn, nàng từng báo cho chính mình, không thể lâm vào tình yêu khiến vô pháp tự kềm chế, nhưng nàng bất tri bất giác đến bị cuốn sâu vào.

Giờ phút này lời nói của Nhiễm Chiếu giống như một tấm lưới vô hình, nàng bị sống sờ sờ vây trong lưới. Vệ Thiên muốn nàng lừa gạt hắn, hắn lại yêu nàng đến tận đây, nếu không phải Tiết phu nhân bị giám thị, nàng có lẽ sẽ gây gổ với Vệ Thiên …… Nàng lôi kéo tay hắn, nhẹ nhàng thở dài: “Chàng đãi thiếp hảo như vậy, kêu thiếp làm sao bây giờ.”

“Chẳng qua là vấn tóc cho nàng, nàng cũng thật dễ dàng thỏa mãn.” Nhiễm Chiếu hôn hôn cái trán của nàng, “Ngày sau chỉ biết đối đãi nàng càng ngày càng tốt.”

Nhiễm Chiếu cũng không biết suy nghĩ của Vệ Thanh Ca lúc này, chỉ nghĩ nàng là đa sầu đa cảm, mà Vệ Thanh Ca lại nhân hắn nhu tình mật ý mà trong lòng nghĩ cách.

Nàng muốn bảo vệ Tiết phu nhân bình an không có việc gì, cũng muốn bận tâm Nhiễm Chiếu cùng Nhiễm Cơ an ổn bên này.

Nàng không biết trên đời này có biện pháp hoàn hảo hay không, lại nguyện ý thử một lần.

Cộc! Cộc!

“Nhị điện hạ, nhị Vương phi, đồ ăn sáng đã xong.” Theo tiếng đập cửa, thanh âm Thượng Tuyết truyền vào trong điện.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.