Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai Nạn

Tiểu thuyết gốc · 2153 chữ

Đã hai ngày trôi qua, Tử Hoàng vẫn chưa tập luyện thêm được tí nào. Lực chiến chỉ tăng vẻn vẹn lên 800. Sở dĩ quá trình tập luyện chậm như vậy không phải là do lười biếng hay thiên phú thấp mà cậu dành cả hai ngày này để giúp đỡ mẹ và anh trai. Một số ít tăng lên là do rảnh rỗi cậu ta tập luyện. Hết lên rừng kiếm hoa quả dại, săn thú hoang rồi còn phải kiếm củi để đổi sang tiền. Thực ra thì không phải Hoàng chăm ngoan gì mà cậu vẫn chưa thích nghi với cuộc sống ở đây. Cậu vẫn coi mình không phải người trong nhà này mà chỉ là người ở ké. Cho nên việc giúp mẹ giúp anh là việc cần làm, vả lại việc này cũng là bổn phận của con cái.

Đã sang ngày thứ ba và Tử Hoàng vẫn tiếp tục giúp gia đình kiếm thức ăn trong nốt ngày hôm nay. Vì cậu nghĩ:” Giúp thì giúp cho trót” giúp thêm ngày hôm nay là tròn ba ngày và từ nay cậu sẽ yên tâm luyện tập. Nói thêm về phần của Tử Khiêm- anh của Tử Hoàng- thì anh ta vẫn mang trong mình thuỷ hệ nhưng chưa học hành đàng hoàng do gia cảnh không cho phép. Nên sức mạnh của anh vẫn chưa có gì nổi bật.

Hôm nay, mẹ Tử Hoàng sẽ vào rừng săn các thú hoang dã nhỏ như thỏ, còn Tử Khiêm thì vẫn cứ công việc chặt cây chẻ củi mà làm. Tử Hoàng cậu ta thì theo anh trai đi hái nấm hoặc hái quả dại. Hai ngày trước đã làm quen nên giờ chuyện hái quả dại cũng như bài luyện tập đối với cậu. Nào là leo cây, chạy đuổi bắt, vượt chướng ngại vật qua các nhành cây cũng là bài tập của cậu.

-Anh ở đây chặt củi nha, em qua kia coi có gì hái không chứ ở đây hôm trước lấy hết rồi.

-Ờ, có đi mà đừng đi xa. Ở đây có thú dữ đấy.

-Vâng, em 14 tuổi rồi mà.

Nhanh nhảu chạy sang khoảng rừng bên cạnh, cậu ráo riết tìm trái cây, thú nhỏ để hoàn thành nhanh công việc của mình và bắt đầu tập. Mỏi mòn mà chả có gì, Hoàng quyết định tập trước. Cậu trèo nhanh lên một cái cây cổ thù gần đó. Cứ leo đến chổ nào thì cứ lấy đoản kiếm rạch ngay chổ đó và các lần sau cố gắng leo cao và nhanh hơn. Tập chừng 20 phút, Hoàng nằm sải sòng ra bải đất. Trông bộ dạng lúc này của Hoàng chả khác gì vừa mới tắm xong.

-Tập vậy còn đơn giản quá, phải tìm thêm vài bài tập tăng nhanh nhẹn mới được. Haizzzzz mình chỉ mới tới thế giới này thôi, không biết chổ này ra sao nhỉ. Nôn được tìm hiểu bên ngoài quá.

Vừa dứt câu, một luồng khí lạnh người truyền nhanh đến Hoàng làm cậu lập tức bật dậy. Không sai được, đó là một con dã thú- Hung thú cấp thấp- con vật này có hình dạng của một con lợn rừng nhưng to lớn hơn đặc biệt là có một cái sừng khó to tướng trên đầu. Cảm thấy điều không lành, Hoàng nhanh chân leo lên một cây cao chờ con vật này đi khỏi rồi tụt xuống. Đời không như là mơ rồi, Lợn tinh này phóng một phát đâm gãy cả cái cây to mà Tử Hoàng đang trên đó. Ngã xuống đất, chưa kịp nhận thức tình hình xung quang thì một cái Rầm nữa làm thân cậu văng ra ra vài chục mét. Lồng ngực lúc này khá tức, khó thở, tay phải lại va đập vào thân cây khiến Hoàng không còn cầm nổi kiếm để phòng thủ và chả còn gượng dậy được nữa mà phun ra ngụm máu tươi.

-Rõ khổ, vẫn mới bắt đầu thôi mà. Con heo này, tao giết mày xong tao cho này thành heo quay.

Nói thì nói thế thôi chứ tình hình lúc này thì con Lợn Tinh kia vẫn chiếm thế thượng phong. Hoàng lại mất khả năng chiến đấu lẫn chạy trốn cho nên tình hình như “ngàn cân treo sợi tóc”. Con heo thành tinh ấy vẫn một mực không tha lại cà cà chân xuống đất, chắc lại thêm một đòn nữa. Ba giây sau, nó phóng nhanh như chiếc xe ô tô mất phanh lao tới Tử Hoàng:

-Ba mẹ ơi, xuân này con không về.

Bỗng keng... Mở mắt ra, trước mắt Hoàng lúc bấy giờ chỉ toàn là màu đen bao phủ chặn đứng đòn công kích mãnh liệt của Lợn Tinh kia. Một màu đen thuần thuý, đen như muốn hút, muốn mê hoặc người ta. Làn khói đen ấy kết thành tấm khiên cứng cáp bảo vệ chủ nhân.

-Cái quần què gì đây?

Vừa dứt câu lại nghe thêm vài tiếng keng nữa vang lên. Lợn tinh lại lụi lại sau lấy đà và tấn công dồn dập.

-Không được rồi.

Vừa nói Tử Hoàng vừa đưa tay ra đằng trước như muốn che chắn đòn tấn công, chắc hẳn Hoàng nghĩ rằng tấm khiên này chuẩn bị vỡ. Vừa dứt hành động ấy, chỉ vẹn vẹn nghe thêm:” éc, éc, é...” Tử Hoàng rút cánh tay lại lập tức màn đen lúc này cũng tan dần. Để lại là thi thể của một con lợn rừng nằm la liệt chết dẫm máu trước mắt.( cứ tưởng tượng cái này giống cát của Gara trong Naruto, khi đưa tay ra đằng trước thì những mũi nhọn xuất hiện đâm xuyên qua cơ thể Lợn Tinh). Trên người nó bao nhiêu là lỗ thủng, chi chít. Ngạc nhiên chả biết vừa rồi là gì Hoàng lập tức nhanh vào tiềm thức.

-Chị Kì chuyện vừa rồi là sao vậy.

-Nội tại phát huy

-Nội tại? Nó là nội tại? Sao giống chiêu thức thế, mà cũng khó dùng nữa.

-Nó chỉ xuất hiện lúc cấp bách. Cậu vừa giết Trư Tinh, Hung thú cấp thấp vào xem thông tin lực chiến.

Nhanh tay chọn ngay bảng thông tin cá nhân mà không ngừng ngại.

  • Tên: Tử Hoàng

  • Lực chiến: 1200

  • Mức năng lượng: trung

  • Thuộc tính: Lôi, Hắc hệ

  • Nội tại: Hắc ma

  • Nghề: Sát thủ

  • Chiêu thức thường: chưa mở

  • Chiêu thức Lôi hệ: Lôi kích

  • Chiêu thức Hắc hệ: Tàng ảnh

“Hả, giết được một con hung thú thăng 400 lực chiến. Tốt quá rồi”

Quay lại thực tại, Tử Hoàng vui mừng khi thoát được kiếp nạn này, chân đạp đạp con lợn đó coi nó còn sống hay không. Làm rồi cậu ta cười ha há chân đạp lên đầu con lợn mà rằng:” Mày sẽ thành bữa ăn cho tao, nãy đánh tao bầm dập te tua mà, sao không giỏi mà đứng dậy đánh tiếp. Há há, đụng vào bố đây thì chỉ có chết thôi nha.

Đúng là khẩu nghiệp, nói dối không biết ngượng. Vừa dứt câu thì nạn lại tới với tên Họ Tử này. Một đàn ong bay tới. Chúng chỉ là những con ong bình thường nhưng khi nghe động tĩnh quá mạnh nên làm bọn chúng bực mình tìm tới để trả thù. Vừa thấy đàn ong vo ve trước mặt. Cậu Hoàng nhà ta chỉ biết thốt lên:” Hình như hôm nay ra đường chưa đốt phong long nhỉ”. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, nhưng chạy sao được khi tình hình của Hoàng như thế kia. Cũng chả thể dựa vào nội tại vì đây chỉ là trường hợp bình thường chả nguy hiểm mấy. Thôi phó mặc cho số phận, để cho tụi nó đốt.

Bỗng một ngọn lửa từ phía sau phun ra, ngọn lửa lớn, nóng, rất đẹp. Nó cứ xoáy thành vòng như vòi rồng rồi quét ngang bầy ong.

-Có sao không nhóc, ngó bộ hết chạy nổi nhỉ?

-Vâng, sức đâu mà chạy nữa.

-Thôi đi đi, để anh lo tụi này, mau về ba mẹ còn trông.

-Mà cho hỏi anh tên gì ạ? Em cảm ơn nha. Sẽ có ngày em báo đáp.

-Anh là Nhạc Phàm, vệ sĩ của tiểu thư Thiên Nhi. Cô ấy thấy cậu bị như thế bảo tôi ra giúp ấy. Có cảm ơn thì nói với cô ta.

Quay mặt lại phía sau, Tử Hoàng ba giây đứng hình trước một người con gái xinh đẹp, lộ vẽ thuỳ mị, vẻ đẹp cực kì thanh khiết, tao nhã đang đỏ mặt cúi xuống đất. Thực ra thì Tử Hoàng cũng có biết cô gái này, có thể nói là bạn rất thân hồi nhỏ nhưng sau này càng lớn cậu lại càng nhận thức được việc mình và Thiên Nhi không cùng đẳng cấp. Ba mẹ cô ấy cũng không cho tiếp xúc với cậu mà chỉ cho chơi với tụi Đại Bảo và một số con gia đình quyền quý khác. Cũng thấy nhói trong lòng một chút khi cảm thấy sự buồn tủi, chịu đựng của Tử Hoàng trước đây. Cậu ta làm bộ mặt rất bình thường không hề có chút cảm tình gì với cô bé ấy tiến lại và nói:” Cảm ơn, mạng này tôi sẽ trả”

Nghe được câu này mà cô tiểu thư ấy nhói đến đáy lòng, Tử Hoàng là người mà cô ta thầm thương trộm nhớ mà vì phận con gái đâu dám nói. Chỉ khi nghe người mình thương thốt ra câu vừa rồi mà từ thẹn thùng cô ta chuyển sang ngơ ngác rồi mỉm cười đáp lại:” Không có gì”

Nói chung thì Hoàng cũng chả muốn tuyệt tình như vậy nhưng cũng phải suy nghĩ. Cậu và cô ta chắc chắn không có tương lai.

Trên đường về lại chổ anh trai đốn củi, Hoàng để lộ bộ dạng đẫm máu, trầy tróc, rách nát chả khác gì một con zombi cả. Tiến lại mà chính cả Tử Khiêm còn phải mất vài giây để phòng thủ, lúc sau mới nhận ra đứa em trai của mình.

-Này sao vậy, em bị sao nói anh nghe, gặp dã thú đúng không, rồi có bị gì không, sao không nói?

-Anh hỏi từ từ thôi, em trèo lên cây hái táo dại-chìa giỏ trái cây được Hoàng hái từ trước ra- ai ngờ cành cây yếu mục nát nên gẫy. Kết cục ra thế này đây.

-Vậy mà bảo lớn rồi, cẩn thận chứ.

-Hì hì, thôi anh em mình về đi, em đói

-Ừm, hôm nay nữa thôi, anh sợ chú lắm rồi. Mai ở nhà coi tay chân có sao không, đừng đi lung tung nữa.

-Dạ vâng

Cũng tốt, cậu Hoàng cũng chỉ muốn đi làm hết hôm nay nữa thôi. Hôm sau lại tập luyện. Nếu hôm trước quyết tâm 100% công lực thì hẳn qua chuyện Con Lợn rừng ấy thì quyết tâm lên đến độ 1 tỷ %. Hung thú cấp thấp mà chả đánh lại sau này gặp thứ khác không biết còn sống không.

Lại là một buổi tối bình thường trong chuỗi ngày bất thường. Ăn cơm, tắm rửa rồi vác thân vào phòng nghỉ. Mở tiềm thức.

-Này hôm nay nguy hiểm quá sắp chết luôn ấy, mà chị không hỏi thăm gì à.

-Hỏi là hỏi gì, thân thể cậu cậu tự quản, cậu chết, tôi vẫn tồn tại cho đến khi gặp người khác. Sợ gì

-Vô tâm

-Mà này, kể mà tôi định trả thù là ai thế.

-Chuyện khá dài. Cha của Hoàng là Tử Mạc đã bị một nhóm tổ chức đánh thuê là Akatsuki giết nhằm đoạt cuốn bí tịch, tuy nhiên không thành, bí tịch ấy bị mất tích, giờ gia đình cậu phải sống chui sống nhủi ở đây

-Bọn chúng mạnh không

-Cũng yếu lắm, đứa yếu nhất khoảng 3 tháng trước tôi xác nhận là 25 triệu lực chiến, tên cầm đầu vượt qua 30 triệu rồi hay sao ấy

-Vcl ( vui cười lên), Vậy mà bảo là yếu. Có tu luyện thêm 20 năm nữa không biết có trả thù được không trời.- Nản

-Không hoàn thành nhiệm vụ thì lập tức chủ nhân sẽ bị biến mất, quyền kiểm soát cơ thể này do người khác nắm giữ

-Ấy thôi đừng đừng, đùa ấy, tôi sẽ làm mà. Thôi nghĩ đây, mai sẽ là ngày dài, tăng cường tập luyện.

Tắt tiềm thức lại trở về cái không gian cũ. Hoàng chìm vào giấc ngủ ngon.

-------------------------------------------------------------------------------

Như vậy được chưa vậy, hay dở gì CMT cho e biết mà sửa nha

Bạn đang đọc Phục Thù sáng tác bởi taotenginhi123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi taotenginhi123
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.