Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (21)

Phiên bản Dịch · 1146 chữ

Diệp Minh bịt tai lại, sau đó mới nhớ ra tiếng gào rú kia phát ra từ trong não, anh ngượng ngùng buông tay ra, nghiêm túc nói: “Sao lại là nhảm ruồi?! Chiêu kinh điển như vậy mà… Anh biết vì sao lại gọi là kinh điển không? Bởi vì nó dùng được! Em dám cá, nếu Tần Dịch mà biết chuyện, nhất định sẽ giảm giá trị hắc hóa! Người ta như ngọn đèn dầu sắp tắt rồi, có hận thù gì mà không tiêu tán được? Huống hồ trong lòng ảnh còn có em.”

【888 cười nhạt: Thế cơ à? Tôi thấy hắn không tiễn cậu xuống suối vàng luôn đã là tốt lắm rồi, đừng quên cậu lại lừa người ta một vố nữa đấy.】

【Diệp Minh: Anh tin em một lần đi!!】

【888: Tin cậu á?】

【Diệp Minh: ……………】

【Diệp Minh: Anh Tám, Tám gia, ba ba O(∩_∩)O~ 】 (Số 8 trong tiếng Trung đọc giống từ baba, em Diệp không biết liêm sỉ gọi là Ba ba luôn)

【888: ……………】

【Diệp Minh: Người ta đã ghi nợ cho anh rồi, anh chỉ cần cho em vay 500 điểm kinh nghiệm thôi mà! Em có thể đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ này! Không những có thể cứu đánh giá hệ thống của anh, mà còn có thể nhận được 10000 điểm kinh nghiệm mà hệ thống thưởng cho, đây chính là một vốn bốn lời đó!】

【Diệp Minh: Chỉ 500 điểm kinh nghiệm, không mua sẽ chịu thiệt, không mua sẽ tiêu đời! Còn cuộc đầu tư nào lời hơn? Hơn nữa một khi giá trị kinh nghiệm của em hết bị đóng băng, em sẽ trả gấp đôi, anh có cho đi vay nặng lãi cũng không lời như vậy đâu! Nhưng nếu anh không cho em vay, nhiệm vụ của em tiêu rồi! Anh suy nghĩ một chút đi, chỉ 500 điểm kinh nghiệm thôi mà có thể đổi lại kết quả hoàn mỹ, đồng thời cứu vớt cả anh và em! Có gì mà phải do dự chứ?!!】

【Diệp Minh: Hơn nữa nếu anh không cho em mượn, thấy em bị hành chết, chính là thấy chết mà không cứu đó! QAQ】

【888: …………..】

【Diệp Minh: Anh suy nghĩ kỹ một chút nhé (づ ̄3 ̄)づ】

888: Chỉ muốn đạp vào mặt tên này một cái…

….

Một chiếc xe ô tô con màu đen đỗ trước nhà nghỉ xập xệ, người qua đường tò mò nhìn qua, người lái được chiếc xe sang trọng này, sao lại có mặt ở nơi đây?

Tần Dịch nhìn xuyên qua ô cửa thủy tinh màu đen, nhìn về phía nhà nghỉ.

Ban nãy hắn vừa nhận được tin Diệp Minh trốn ở đây. Mấy ngày qua Diệp Minh chưa từng rời khỏi nhà nghỉ, anh không dùng điện thoại cũng không lên mạng, hoàn toàn ngăn cách với xã hội, chính là để tránh né hắn.

Hắn lại tin anh một lần nữa, mà anh lại phụ sự tin tưởng của hắn, anh nghe lời hắn như vậy… Chỉ là chuẩn chạy trốn mà thôi, chỉ để hắn lơ là biểu hiện giả dối của anh mà thôi.

Tất cả, đều là giả.

Giống như ba năm trước đây.

Tròng mắt đen láy của Tần Dịch trở nên lạnh băng, hắn đẩy cửa xe, giày da giẫm xuống sàn nhà bẩn thỉu trong nhà nghỉ, hắn cất từng bước một, về phía phòng của Diệp Minh.

Phòng không khóa, đẩy nhẹ cái cửa liền mở ra.

Người trong phòng nghe thấy tiếng thì ngoái đầu lại, trong mắt hiện lên sự bất ngờ, không thể tin, đan cùng những ánh nhìn phức tạp.

Tần Dịch cười cười, hắn từ từ tới trước mặt Diệp Minh, giọng dịu dàng đến lạ: “Không ngờ tôi sẽ tới tìm em sao?”

Diệp Minh mím chặt môi, nhưng dường như không có ý muốn trốn chạy, lúc Tần Dịch xuất hiện ở đây vào lúc này, anh biết mình không thể trốn chạy nữa rồi.

Tần Dịch đặt tay mình lên vai Diệp Minh, cảm nhận cơ thể gầy yếu khẽ run lên, ánh mắt hắn càng trở nên u ám, giọng nói vang lên, cười như không cười nói: “Em đang sợ sao? Vì em biết mình lại lừa tôi, nên mới thấy sợ sao?”

Không, em không sợ.

Chỉ là em khó chịu mà thôi, vì sao chúng ta lại đi tới nông nỗi không thể vãn hồi như này chứ.

Diệp Minh khẽ ngước mắt lên, chăm chú nhìn Tần Dịch, trong mắt ánh lên ý cười, sự dịu dàng, quyến luyến không thôi.

Tần Dịch nhìn ý cười trong đôi mắt anh, tròng mắt đột nhiên hằn lên sắc máu! Sao anh lại cười ra thành tiếng? Sao anh còn có thể bật cười thành tiếng? Anh tin chắc hắn sẽ không thể bắt được anh sao?!

Một tay Tần Dịch đẩy Diệp Minh xuống mặt đất! Hắn cúi người chăm chú nhìn vào đôi mắt anh: “Giờ mới sợ, thì đã muộn rồi.”

Diệp Minh khẽ cau mày, anh nhếch môi, dường như muốn cười, nhưng lại không thể bật cười, một cơn đau buốt kéo tới, anh khẽ ho khan, cuống họng tanh nồng vị máu.

Nhưng anh không muốn Tần Dịch phát hiện ra, thế là anh lấy tay che miệng, dẫu có vậy, cơ thể càng ngày run rẩy dữ hơn.

Trong mắt Tần Dịch ánh lên tia nhìn đầy châm chọc, một tay hắn túm lấy cổ tay gầy yếu của Diệp Minh, thong thả dùng sức kéo tay anh ra, hắn cất giọng lạnh lùng: “Đã giả bộ đủ chưa ——”

Một giây sau, tầm mắt hắn dừng trên vết máu đỏ au trong lòng bàn tay Diệp Minh, đồng tử mắt thoáng co lại.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Phóng viên: Hôm nay chúng ta phỏng vấn hệ thống cao cấp – anh 888 một chút, xin hỏi anh có ý kiến gì với câu tục ngữ “Lấy bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại” của con người?

888: Tôi sẽ không làm mấy phi vụ gây lỗ vốn như vậy.

Phóng viên: Khụ… nhỡ không cẩn thận ném đi thì sao?

888: Thì nhất định là do mắt tôi mù.

Phóng viên: …….

888: Nếu gặp chó, tôi sẽ không dùng bánh bao thịt đánh, mà tôi sẽ lấy đá luôn.

Diệp Minh: Ẳng ẳng ẳng???

Phóng viên đè đầu Diệp Minh xuống: ….Vâng, cảm ơn anh đã trả lời, cuộc phỏng vấn hôm nay kết thúc ở đây.

(Lấy bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại: Lấy bánh bao đánh chó, bị chó nó ăn hết. Dùng để chỉ những sự cố gắng vô ích, không có chút ý nghĩa nào)

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.