Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (17)

Phiên bản Dịch · 1308 chữ

Lúc Tần Dịch về nhà đã là hai giờ sáng, vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, hôm nay đàm phán với công ty kia, đúng là tốn rất nhiều tinh lực.

Hắn đẩy cửa đi vào, lại không ngờ đèn phòng khách vẫn sáng.

Mọi khi tầm giờ này Diệp Minh đã nghỉ ngơi từ lâu rồi, nhưng hôm nay lại ngồi yên lặng một chỗ, khỏi nói cũng biết là đang đợi hắn về.

Tần Dịch nhướn chân mày, vừa liếc mắt đã trông thấy tờ báo trước mặt Diệp Minh, liền hiểu rõ trong lòng.

Diệp Minh nghe thấy tiếng quay đầu lại nhìn về phía Tần Dịch, bờ môi khẽ mím lại, trong đôi mắt đen mang theo thần sắc khó diễn tả, dường như muốn nói rồi lại thôi.

Tần Dịch liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng, chẳng hề có ý muốn nói chuyện cùng anh mà đi lướt qua bên người.

Diệp Minh không ngờ Tần Dịch biết rõ mình đợi hắn, lại vẫn làm như không nhìn thấy.. nhất là vừa xảy ra chuyện như vậy, Tần Dịch không muốn nói điều gì với anh sao? Diệp Minh đứng bật dậy kéo lấy cánh tay Tần Dịch, viền mắt ửng hồng, từ từ cất tiếng: “Khoan đã.”

Tần Dịch liếc mắt nhìn bàn tay Diệp Minh đang giữ lấy tay mình, không kiên nhẫn mà nới cổ áo, thản nhiên nói: “Đã khuya rồi, có việc gì để mai nói sau đi.”

Diệp Minh nhìn chòng chọc Tần Dịch, vẻ mặt Tần Dịch thản nhiên như vậy, căn bản không có ý muốn giải thích với anh, mà không… thậm chí Tần Dịch chẳng buồn nói, nếu không phải anh nhìn thấy tin tức kia, thì sẽ ngây ngốc không hay biết gì bao lâu nữa?

Diệp Minh thấy lạnh lòng, khóe môi cong lên nở nụ cười tự giễu, anh hít sâu một hơi, “Không, nói luôn bây giờ đi.”

“Anh, anh sắp kết hôn rồi phải không?” Diệp Minh nhìn thẳng vào mắt Tần Dịch, chật vật nặn ra từng câu từng chữ, thể như có ai giẫm lên trái tim mình, khiến anh cảm thấy ngột ngạt hít thở không thông.

Nhưng anh vẫn cất tiếng hỏi.

Tần Dịch cũng nhìn Diệp Minh, bầu không khí ngưng đọng mấy giây, sau đó hắn nở nụ cười nhẹ: “Đúng vậy, thì làm sao?”

Thì làm sao? Nghe mình hỏi như vậy, câu trả lời của hắn chỉ là ba chữ nhẹ nhàng: Thì làm sao.

Trước mắt Diệp Minh tối sầm lại, phải rồi, anh muốn làm sao đây.. Nếu người này đã không còn yêu anh, sao còn muốn giữ anh ở lại bên cạnh hắn? Giờ anh phải tỉnh táo lại thôi, cũng đã đến lúc phải đi rồi.

Nếu không chẳng lẽ cứ ở lại đây, nhìn Tần Dịch kết hôn cùng người khác, ở bên cạnh làm kẻ thứ ba hay sao?

Bờ môi Diệp Minh khe khẽ run lên, cất giọng nói khàn khàn, chỉ một câu nói ngắn ngủi, mà như dùng hết sức toàn thân, anh cất tiếng: “Nếu đã như vậy rồi, thì anh cho tôi đi đi.”

Đột nhiên ánh mắt Tần Dịch trở nên lạnh băng, như lưỡi dao bén nhọn dừng trên người Diệp Minh, “Tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở em, thứ nhất, em không có tư cách hỏi chuyện của tôi, thứ hai, em cũng không có quyền tự ý rời đi.”

Diệp Minh nở nụ cười, anh cụp mi mắt: “Tôi biết, tôi sẽ không hỏi nữa. Chỉ là tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, không phả tôi thiếu nợ anh sao? Hay là anh báo cảnh sát bắt tôi đi, như vậy cũng coi như tôi phải trả một cái giá lớn rồi, anh thấy có được không?”

Lồng ngực Tần Dịch phập phồng, đôi mắt dần chuyển sang sắc đen trầm. Em muốn đi tới vậy sao? Thà rằng phải ngồi tù, cũng muốn rời xa tôi sao?! Em muốn rời xa tôi tới như vậy sao?

Năm ấy em nói đi là đi, dựa vào đâu mà tới bây giờ em cũng mở miệng nói muốn đi trước?! Dựa vào đâu cơ chứ?!

Tần Dịch túm lấy cổ tay Diệp Minh, dùng sức ấn anh vào tường, lạnh lùng nhìn chòng chọc ánh mắt anh, “Em làm loạn cái gì? Em có tư cách ầm ĩ với tôi sao? Có phải cảm thấy tôi trả không đủ không? Muốn lên giá chứ gì?”

Diệp Minh bình tĩnh nhìn hắn, không mở miệng.

Đột nhiên Tần Dịch lấy ra một xấp tiền, tùy tiện nhét vào cổ áo Diệp Minh, khinh thường nói, “Hôm nay tôi không có hứng trừng trị em, ngoan ngoãn cầm tiền quay về đi, đừng có đã đĩ thõa còn muốn lập đền thờ, rảnh rỗi lại đi gây sự nữa.”

Nói rồi hắn buông Diệp Minh ra, xoay người bỏ lên tầng, chỉ có trong lòng hắn biết rõ, hắn sắp không khống chế được bản thân mình nữa rồi.

Diệp Minh không nói lời nào mà lấy số tiền kia ra, từ từ xé rách, những tờ tiền trắng rơi xuống đất như những bông tuyết.

Thứ này có gì quan trọng chứ..

Anh vẫn luôn chịu dựng, anh chấp nhận việc Tần Dịch hạ nhục mình… chẳng qua bởi vì anh thiếu nợ hắn mà thôi, nhưng bây giờ anh không còn muốn chịu đựng nữa. Ngay từ đầu đây đã là một sai lầm, mà sai lầm càng ngày càng kéo dài..

Anh cần phải trả một cái giá đắt cho mọi hành vi sai lầm của bản thân, nhưng không phải bằng cách này, như vậy chỉ càng khiến vết thương lòng thêm khoét sâu mà thôi.

Đây vốn không phải điều anh muốn.

Giữa căn phòng vắng lặng, tiếng tiền giấy bị xé rách nghe rõ ràng như vậy, chói tai như vậy.

Tần Dịch từ từ quay đầu lại.. liền bắt gặp đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, tròng mắt đen quyết tuyệt chẳng gì sánh bằng.

Trong khoảnh khắc ấy Tần Dịch ý thức được rõ ràng, Diệp Minh muốn bỏ đi, anh đã quyết tâm kết thúc tất cả rồi! Mặc dù anh vẫn còn đứng nơi đây, nhưng lại trông như sắp biến mất, không ai có thể giữ anh lại.

Giống như ba năm trước đây.

Tròng mắt Tần Dịch dần đỏ lên, ánh mắt lạnh lẽo khôn cùng dừng trên người Diệp Minh.

Mà ba năm trước.. rốt cuộc anh ôm suy nghĩ gì, mà lại ra đi dứt khoát đến vậy cơ chứ?

Em đừng… khiêu khích tôi như vậy nữa!

Tần Dịch xoay người, bước từng bước một trở lại, hắn dừng trước mặt Diệp Minh, khóe môi nhếch lên, “Em, muốn, đi?”

Diệp Minh không chút do dự mà nhả ra một chữ: “Ừ.”

“Tại sao?” Tần Dịch vươn tay vuốt lên gương mặt Diệp Minh, giọng trầm thấp đến lạ, “Đến cả tiền cũng không cần nữa, chẳng lẽ muốn đi tìm người nào tốt hơn? Hay là vì.. em cảm thấy dạo này tôi lơ là, chưa thỏa mãn được em?”

Diệp Minh nghe vậy thì trong đôi mắt ánh lên ý cười, nhưng anh không còn cách nào, “Mặc anh nghĩ sao thì nghĩ.”

Nói rồi anh xoay người muốn bỏ đi, dù Tần Dịch có báo cảnh sát hay không, hoặc hắn dùng thủ đoạn khác cũng chẳng sao cả.. suy nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc này là, anh phải rời khỏi cái nơi khiến người ta hít sở không thông này!

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, anh đã bị Tần Dịch túm vai, ra sức đè xuống đất!

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.