Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (13)

Phiên bản Dịch · 1556 chữ

【888: Rồi, ở đây không có ai, đừng diễn nữa.】

【Diệp Minh: Anh nghĩ nhập vai dễ lắm à? Còn có tình tiết gay cấn hơn đang chờ phía sau kia kìa.】

【888: Haha, thấy vui chưa, Tần Dịch đồng ý tặng cậu cho người ta rồi đó.】

【Diệp Minh: Ảnh mạnh miệng thế thôi, nói vậy để chọc giận em thôi ấy mà, cái hũ giấm chua đấy, người ta nhìn em đã không chịu được, ảnh nỡ đưa em cho người khác thật sao? Nếu ảnh độ lượng như vậy thì đã chẳng đi đối đầu với Hà Thiệu Thần rồi.】

【Diệp Minh: À phải rồi, sau này anh nhớ giúp em để ý tới Hà Thiệu Thần đấy nhé, ảnh quan trọng lắm đấy, lần này em đã nhắc trước rồi đấy, anh giai thân yêu đừng quên nha ^_^】

【888: …………】

【888: Hà Thiệu Thần tới rồi.】

【Diệp Minh: Em biết ngay kiểu gì ảnh cũng theo em mà! Đợi em lấy tinh thần đã rồi đi gặp ảnh sau!】

Diệp Minh ngồi trong toilet một lúc lâu mới ra ngoài, lúc đi ra viền mắt anh ửng hồng, cho dù đã cố gắng ngụy trang thật bình tĩnh, nhưng nội tâm đang bất an vẫn thể hiện rõ ra mặt.

Anh vừa ra khỏi cửa, đã trông thấy Hà Thiệu Thần đứng đợi bên ngoài, bước chân anh khựng lại, ngạc nhiên nhìn anh ta.

Hà Thiệu Thần đứng ở một bên đầu, nhìn chàng trai trước mặt mình.

Đã tròn ba năm hắn không gặp cậu ấy, năm ấy khi biết Diệp Minh, Diệp Minh đã là bạn trai của Tần Dịch rồi, nhưng không ngờ bản thân mình lại rung động… Nhưng vì hắn là người bạn tốt nhất của Tần Dịch, nên không thể ra tay với người yêu của bạn, cho nên đành phải che giấu tình cảm.

Mãi đến khi cha mẹ Tần Dịch can thiệp vào, chuyện tình cảm hai người gặp trắc trở, hắn mới biểu lộ tình cảm của mình dành cho Diệp Minh lần đầu tiên. Hắn cũng biết hành vi của mình thật đê tiện, nhưng lại không khống chế được bản thân mình, thực ra hắn cũng không muốn chia rẽ hai người họ… chỉ là muốn Diệp Minh biết được tiếng lòng mình, cho mình một cơ hội mà thôi.

Nhưng mà Diệp Minh lại từ chối hắn.

Dù là trong lúc khó khăn nhất, Diệp Minh vẫn quyết định lựa chọn Tần Dịch, không mảy may dao động, cũng chính khi ấy Hà Thiệu Thần mới biết, tình cảm mà Diệp Minh dành cho Tần Dịch kiên định tới nhường nào, chẳng nề hà bất cứ trắc trở gì, cũng chẳng hề nao núng trước mọi cám dỗ.

Đó là thứ tình cảm mà không một ai có thể nhúng tay vào vấy bẩn… Hắn rất hâm mộ Tần Dịch.

Cuối cùng sau mọi sóng gió, Tần Dịch quyết định rời khỏi nhà họ Tần, hai người họ cùng nhau rời khỏi thành phố này.

Hà Thiệu Thần từng cho rằng, có lẽ cả đời này mình không gặp lại bọn họ nữa, mà đoạn tình cảm lưu luyến kia, có lẽ không bao giờ được thấy ánh mai hy vọng.

Cho nên hắn không thể ngờ.. có một ngày Diệp Minh chủ động tới tìm mình nhờ giúp đỡ.

Hà Thiệu Thần nhớ mãi đêm hôm ấy, Diệp Minh một thân một mình xuất hiện trước mặt hắn với dáng vẻ mệt mỏi, xin hắn hãy đưa anh đi xuất ngoại. Hà Thiệu Thần không biết rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì, khiến Diệp Minh lại phải ra quyết định như vậy… Hắn lại một lần nữa ôm hy vọng hỏi Diệp Minh có thể cho mình một cơ hội không, nếu đã quyết định rời khỏi Tần Dịch rồi, sao không cho hắn cơ hội thử một lần?

Nhưng Diệp Minh lại một lần nữa từ chối hắn, anh không chịu nói điều gì, chỉ xin hắn hãy đưa anh rời xa nơi đây.

Tuy rằng Hà Thiệu Thần không muốn đưa anh đi, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đồng ý, bởi vì đây là mong muốn của Diệp Minh, hơn nữa đây còn là lần duy nhất anh cầu xin hắn hỗ trợ.

Lúc đó hắn không biết, sau này mình sẽ hối hận với quyết định này tới nhường nào, càng không ngờ Diệp Minh vừa đi, như biến mất giữa biển người, không ai gặp lại anh nữa.

Sau khi Diệp Minh đi, Tần Dịch tìm kiếm anh rất lâu, cuối cùng manh mối dừng lại ở trên người hắn. Cũng vì chuyện này mà tình bằng hữu hai mươi mấy năm bị hủy hoại trong chớp mắt, từ đó về sau như hai người xa lạ, Hà Thiệu Thần cũng không xuất hiện ở những nơi có Tần Dịch nữa.

Dù thế nào đi chăng nữa, Hà Thiệu Thần cũng không thể ngờ mình còn có thể gặp lại Diệp Minh, hơn nữa còn dưới tình huống như vậy.

Diệp Minh nhìn Hà Thiệu Thần một lúc, chật vật quay đầu qua chỗ khác, giọng khàn khàn, mang theo ý tự giễu: “Để anh chê cười rồi.”

Anh cũng không ngờ mình lại gặp lại Hà Thiệu Thần dưới tình huống như vậy, anh biết rõ tình cảm của Hà Thiệu Thần, nhưng lại không thể đáp lại, khó tránh khỏi thấy thẹn trong lòng.

Ánh mắt Hà Thiệu Thần có vẻ xót xa, hắn đi tới nhẹ giọng nói: “Em biết rõ mà, anh sẽ không bao giờ chê cười em.”

Có lẽ bởi trong khoảng thời gian qua bị dồn nén quá nhiều, giờ đột nhiên nghe thấy câu nói dịu dàng như vậy, khiến cảm xúc mà Diệp Minh vất vả lắm mới khống chế được giờ lại có dấu hiệu sụp đổ, anh mím môi dời đường nhìn: “Cảm ơn anh, nhưng tôi phải quay lại đây.”

Hà Thiệu Thần nghe thấy câu này, đột nhiên ánh mắt toát lên vẻ không cam lòng, hắn thấp giọng nói: “Cậu ta đối xử với em như vậy, em còn muốn quay về bên cậu ta sao?”

Sắc mặt Diệp Minh xanh mét, ánh mắt rầu rĩ, dừng lại trong chốc lát, đoạn nói: “Tại trước đó tôi bỏ đi quá đột ngột, anh ấy trách tôi cũng là lẽ thường..”

Hà Thiệu Thần không kiềm chế được mà cắt ngang lời anh, hắn chau mày: “Dù trước đây em rời xa cậu ta là sai, nhưng cậu ta cũng không nên đối xử với em như vậy! Em chưa biết phải không, cậu ta còn đồng ý sau khi chơi em chán rồi sẽ đưa em cho Hoàng thiếu gia! Chuyện như vậy em có chấp nhận được không?”

Diệp Minh nghe vậy thì chao đảo, dường như sự chịu đựng đã tới giới hạn, vẻ mặt suy sụp, lẩm bẩm nói: “Anh ấy sẽ không…”

Anh không muốn nghe những lời này nữa! Đoạn xoay người muốn rời khỏi nơi này!

Nhưng mà anh còn chưa kịp đi, đã bị Hà Thiệu Thần kéo cổ tay về! Lưng anh đập mạnh vào tường, cơ thể cao lớn của Hà Thiệu Thần phủ lấy anh, đôi tay chống bên cạnh, hắn cúi đầu chăm chú nhìn ánh mắt anh, từ tốn nói: “Em còn muốn tự lừa mình dối người tới khi nào nữa, hành vi của cậu ta hôm nay còn chưa đủ để em rõ sao? Nếu đã chia tay rồi, sao còn chấp nhất với cậu ta như vậy, anh nói rồi, anh vẫn luôn chờ em.. Cũng nguyện ý giúp đỡ em hết mình, những lời này đến giờ vẫn y nguyên, tấm lòng của anh chưa từng thay đổi.”

Ánh mắt Diệp Minh rung động, trong đôi mắt dần hiện lên tia áy náy, “Xin lỗi…”

Vẻ mặt Hà Thiệu Thần chật vật vô cùng, hắn chậm chạp nói, “Em vẫn thích cậu ta, có đúng không?”

Thoáng cái gương mặt Diệp Minh đỏ bừng lên.

Tuy anh không trả lời, nhưng đáp án đã quá rõ ràng, cuối cùng Hà Thiệu Thần cũng không chịu được mà cảm thấy không cam tâm, hắn vẫn luôn yêu Diệp Minh, vậy nhưng Diệp Minh lại không chịu cho hắn một cơ hội, dù Tần Dịch có đối xử với anh như vậy, anh vẫn một lòng với hắn.

Dựa vào đâu chứ? Hắn thua kém Tần Dịch ở điểm nào chứ? Chẳng lẽ vì hắn tới muộn một bước sao?

“Nếu em đã yêu cậu ta như vậy, sao trước đây lại bỏ đi?” Hà Thiệu Thần nhìn chòng chọc Diệp Minh, khoảng cách hai người rất gần, dường như kề sát bên nhau, hơi thở của hắn phả lên chóp mũi Diệp Minh, hắn gằn từng chữ: “Em nói cho anh biết nguyên nhân đi, nói rồi anh sẽ cho em quay lại.”

Trong mắt Diệp Minh chợt hiện lên một tia bất đắc dĩ đau lòng, anh nhắm mắt rồi lại mở, đang định cất tiếng nói, đột nhiên quay đầu lại, trông thấy Tần Dịch đứng ở cuối hành lang nhìn bọn họ.

Gương mặt liền biến sắc.

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.