Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (11)

Phiên bản Dịch · 1869 chữ

Nhưng mà… hắn đã không còn người mà hắn muốn bảo vệ nữa.

Tuy rằng hắn có cho mình tất cả, nhưng nội tâm đã chết dần chết mòn, chỉ có ngọn lửa hận thù và sự không cam tâm dai dẳng trong lòng trong những đêm hôm khuya vắng.

Tần Dịch nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Diệp Minh, giang đôi tay ra ôm anh vào lòng, một động tác đơn giản như vậy, giờ đây đã trở thành một sự xa xỉ.

Hắn chăm chú nhìn sườn mặt Diệp Minh, lặng lẽ hỏi trong lòng.

Tại sao em lại muốn bỏ đi? Rõ ràng chúng ta đã sống rất tốt, dù cho không thể xa hoa phú quý như hôm nay, thì ít nhất cũng có thể an nhàn một đời, rõ ràng.. chúng ta.. có thể sống rất tốt…

Vì sao.. vì sao em lại không thỏa mãn.

Ngày hôm sau Diệp Minh tỉnh lại, Tần Dịch đã không còn ở bên cạnh anh, dường như đêm qua không hề quay về.

Cũng chẳng biết 888 ở cái xó nào, chẳng lẽ đi tự vấn nhân sinh một mình thật?

Diệp Minh hơi buồn chán, một mình lết thân xuống tầng ăn sáng.

Bữa sáng hôm nay vẫn phong phú thơm ngon khiến con người ta thèm thuồng như mọi khi, nhưng để không hỏng thiết lập, Diệp Minh vẫn dè dặt không dám ăn nhiều.

Cả ngày không thấy bóng dáng Tần Dịch đâu, dường như buổi tối cũng không có ý định về, ngay lúc Diệp Minh đang chuẩn bị đi ngủ, quản gia nói với anh, Diệp Minh mời anh ra ngoài một chuyến, tài xế đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Ngoài mặt Diệp Minh điềm nhiên như không, nhưng trong lòng có hơi tò mò, thế mà Tần Dịch lại gọi anh ra ngoài, có chuyện gì nhỉ? Anh gọi 888 ở trong đầu.

【Diệp Minh: Giờ Tần Dịch đang làm gì vậy, sao lại gọi em ra ngoài?】

Một lúc lâu sau mới thấy 888 xuất hiện.

【888: Tụ tập bạn bè, về phần tại sao, sao tôi biết được?】

【Diệp Minh: Được rồi…】

Diệp Minh thay đồ xong liền lên xe xuất phát, chẳng bao lâu họ đã tới một câu lạc bộ cao cấp, anh bị đưa vào một gian phòng, trong nháy mắt liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Bên trong trai gái ngồi chung với nhau, khói mờ xa hoa trụy lạc, các thiếu gia nhà giàu ôm tuấn nam mỹ nữ vui đùa náo nhiệt, không ít người áo quần hở hang, chỉ thiếu điều tuyên dâm trước mặt mọi người.

Ồ ồ… hóa ra là như vậy.

Diệp Minh vừa liếc mắt đã trông thấy Tần Dịch ngồi trong đó, hắn cầm một ly rượu vang, thản nhiên ngồi đằng đó, bên cạnh không có ai, có lỗi giác như không phù hợp với hoàn cảnh, tựa như một mảng đen nằm giữa chốn phù hoa hào nhoáng.

Diệp Minh đã hiểu rõ trong lòng, gương mặt có vẻ không vui và ngạc nhiên, đi về phía Tần Dịch.

Căn phòng vô cùng ầm ĩ, mới đầu mọi người còn không chú ý tới Diệp Minh, mãi đến khi anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Dịch, mọi người mới giật mình, chẳng lẽ… đây là người của Tần Dịch?!

Mấy cậu công tử đều không thể tin, Tần Dịch gần như không bao giờ tham gia những cuộc vui này, hơn nữa bên cạnh cũng không có ai, còn bị người ta cười nhạo là thanh tâm quả dục, chẳng lẽ hôm nay muốn lấy lại chính danh cho mình.

Tuy rằng năm đó Diệp Minh và Tần Dịch từng trải qua một đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt, nhưng khi đó Tần Dịch và anh yêu nhau đã che giấu thân phận, sau này bại lộ thân phận thì hắn làm ầm trong nhà rồi dẫn Diệp Minh bỏ đi, bởi vậy nên bạn bè của hắn đều không nhận ra Diệp Minh.

Sau đó Tần Dịch quay trở lại nhà họ Tần, không muốn nhớ lại chuyện xưa, đương nhiên cũng không muốn đi rêu rao ầm ĩ khắp nơi, số người trong giới biết Diệp Minh chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên ở đây càng không có ai nhận ra anh.

Bởi vậy nên họ cũng không nghĩ Diệp Minh là người cũ, tới đây chơi đều là những ‘món hàng’ được bỏ tiền ra vui đùa, chứ bạn gái thật sự thì phải nâng niu trong tay, đâu thể cho mấy cô biết một mặt phóng túng của bản thân, cho nên có lẽ đây cũng chỉ là ‘tân sủng’ mà Tần Dịch nhất thời hứng thú mà thôi, xem bộ dạng cũng không tệ, thanh thanh tú tú, hóa ra đây là gu của Tần Dịch.

Diệp Minh cảm nhận được ánh mắt quan sát không chút kiêng nể của mọi người, ánh mắt bối rối mất tự nhiên.

Tần Dịch hơi nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt lạnh lùng dừng trên gương mặt Diệp Minh, dưới ánh đèn mờ, càng lộ ra đôi mắt đen như vực sâu vô tận, hắn ôm vai Diệp Minh, đưa ly rượu vang trong tay mình tới bên môi anh.

Diệp Minh khẽ chau mày, nhưng cuối cùng không từ chối, dưới ánh mắt soi mói lõa lồ của mọi người, anh liền uống ly rượu trong tay Tần Dịch, đoạn mím môi.

Tần Dịch khẽ phát ra tiếng cười nhẹ từ cổ họng, đường nhìn u ám dừng trên môi Diệp Minh, bờ môi tái nhợt bởi vì dính chất rượu nên hiện lên màu đỏ quyến rũ… Tần Dịch cúi đầu hôn xuống, hắn đẩy mạnh Diệp Minh nằm xuống sofa, bàn tay nhẹ nhàng lùa vạt áo sơ mi của anh lên.

Động tác không có chút tôn trọng nào, mang theo cảm giác cợt nhả đùa bỡn, vừa nghĩ tới việc mình trở thành món đồ bị khinh thường đùa bỡn trước mặt mọi người, cuối cùng trong mắt Diệp Minh cũng toát lên sự phẫn uất, chẳng lẽ trước đây vẫn chưa đủ nhục nhã hay sao? Sao lại phải ở nơi này chứ..

Bàn tay Tần Dịch ấn vai Diệp Minh xuống, chăm chú nhìn vẻ mặt giận dữ của Diệp Minh ở cự ly gần, cuối cùng cũng bật cười.

Ồ.. hóa ra em vẫn còn chút liêm sỉ sao? Suýt chút nữa còn tưởng dù đối xử với em thế nào cũng được.

Thứ đồ chơi giống như em, vốn không xứng với sự tôn trọng, hôm nay em ở bên cạnh tôi, không khác gì những kẻ mua vui bên người có tiền, cũng không biết ai mở miệng nói trước, sau đó bên cạnh ầm ĩ cả lên: “Xoạc đi! Xoạc đi! Xoạc đi!”

Diệp Minh nghe thấy mọi người ầm ĩ, cảm nhận động tác của Tần Dịch càng ngày càng tăng thêm, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, anh ra sức giãy giụa!

Anh muốn rời khỏi đây!

“Ưm…” Diệp Minh vùng vằng nghiêng đầu, tránh bờ môi của Tần Dịch, gương mặt vì giận dữ mà ửng đỏ lên, “Anh buông ra!”

Anh có lỗi với Tần Dịch, cho nên chấp nhận sự vũ nhục của Tần Dịch, bởi anh cần phải bồi thường hắn, nhưng mà…

Vì sao trong lòng vẫn thấy khó chịu như vậy…

Vì sao… lại phải làm tới nước này chứ..

Ngón tay Tần Dịch nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Minh, ánh mắt nhìn anh đầy châm chọc, một tay hắn giữ chặt cổ tay Diệp Minh, không cho anh giãy ra khỏi người mình. Hắn cúi đầu ghé vào tai anh bật cười: “Mọi người đều rất muốn xem, em nói tôi có nên thỏa mãn bọn họ hay không?”

Diệp Minh thở hổn hển, bàn tay nắm thành đấm, khẽ run lên.

Tần Dịch ôm Diệp Minh vào lòng, dường như quan sát con mồi không cho nó đường trốn, ung dung nhìn dáng vẻ sợ sệt của đối phương.

Đương nhiên hắn không muốn diễn ‘hoạt xuân cung’ trước mặt mọi người, nhưng hắn rất thưởng thức vẻ mặt khổ sở của Diệp Minh.

Tôi đã nói rồi… thứ gì em muốn, tôi sẽ cho em. Nếu em không muốn tình yêu của tôi, chỉ muốn đòi tiền, thì nên biết, cầm tiền chỉ có thể đổi lại sự đối xử như vậy thôi… Em hãy quen với điều đó đi.

Lồng ngực Diệp Minh phập phồng, anh đẩy tay Tần Dịch ra, nhưng bàn tay Tần Dịch như gọng sắt, bóp chặt cổ tay đến phát ra tiếng răng rắc, Diệp Minh đau đến mức mặt mũi trắng bệch, bên tai vang lên những tiếng ồn ào, những lời đùa bỡn hạ lưu, những ánh nhìn lõa lồ… tất cả đều khiến anh cảm thấy vô cùng nhục nhã, tựa như bản thân không mảnh che thân bị giam vào trong một chiếc lồng, chỉ chờ người ta trả giá.

Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vọng vào tai Diệp Minh, “Phương Hiểu? Là em sao?”

Diệp Minh ngẩn ra, mờ mịt ngẩng đầu lên, liền trông thấy một người đàn ông đứng trước mặt mình, người đàn ông mặc một bộ âu phục thoải mái nhạt màu, gương mặt anh tuấn dáng người cao lớn, dường như mới từ bên ngoài trở về, ánh mắt hắn nhìn anh đan xen sự ngạc nhiên, mừng rỡ cùng tình yêu sâu đậm..

Động tác của Diệp Minh chợt ngừng lại.

【Diệp Minh: Anhhhhhh, sao anh không nói cho em biết hôm nay Hà Thiệu Thần cũng ở đây?】

【888: Chút chuyện nhỏ này mà cũng cần phải nói cho cậu biết à?】

【Diệp Minh: Đây mà là chuyện nhỏ à? Đây là sao hỏa đụng địa cầu thì có! Chắc chắn Tần Dịch đã tra ra được năm đó Hà Thiệu Thần giúp em xuất ngoại, cho nên hôm nay cất công bày hồng môn yến chờ em!!】

【888: Ồ, thế cơ à? Xem ra đã đến lúc phải trả giá cho thói phong lưu của cậu rồi.】

【Diệp Minh: …………】

【Diệp Minh: Anh thay đổi rồi, trước đây anh làm việc nghiêm túc lắm cơ mà, đâu có chuyện giấu nhẹm tin tức quan trọng với em như vậy.】

【888: Tôi phải sửa lại lời cậu, giờ tôi làm việc vẫn rất nghiêm túc, chưa từng lơ là nhiệm vụ. Cậu không bảo tôi giúp cậu để ý tới tin tức của Hà Thiệu Thần, cho nên tôi không nói cho cậu biết cũng là chuyện thường, hơn nữa.. sau khi tôi suy nghĩ lời cậu nói cảm thấy rất có lý, giữa ký chủ và hệ thống, hẳn nên hiểu nhau hơn một chút, tin tưởng nhau nhiều hơn một chút.】

【888: Cho nên bây giờ tôi rất tin tưởng cậu, tin rằng chút chuyện nhỏ này cậu có thể xử lý, tôi thấy cậu giỏi lắm mà! Mạnh mẽ lên!】

【Diệp Minh: …………】

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.