Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không phải ruột thịt của Trình gia

Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Ngoài cửa vang lên một giọng nữ quát chói tai: "Cút ngay!"

Một giọng nam khác mắng: "Mù mắt chó rồi à, nơi này là Trình gia, có chỗ nào mà Tứ gia ta không được vào?"

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Lưu thị đang đứng trước mặt Trình lão phu nhân lập tức trở nên khó coi.

Phản ứng của Trình lão phu nhân lại trái ngược, vừa nhìn thấy người tới, bà lập tức bình tĩnh lại.

Trần Tùng Ý liếc mắt nhìn thấy một nam một nữ hùng hổ đi ngang qua mình, đến trước mặt Trình lão phu nhân, miệng không ngừng gọi "nương", người phụ nữ giọng the thé kia còn đẩy Lưu thị ra, tỏ vẻ vô cùng hung dữ.

Nhìn bọn họ một lúc, Trần Tùng Ý lục lại trong trí nhớ đã mơ hồ của mình, tìm ra thông tin của bọn họ - Tứ phòng Trình gia.

Sau khi nhớ ra, mắt nàng từ từ sáng lên.

Trình gia có tất cả bốn phòng, trong đó đích tử của đại phòng không phải do Trình lão phu nhân sinh ra, mà là do nguyên phối để lại.

Là kế thất của Trình lão thái gia, Trình lão phu nhân sinh được hai trai một gái, con gái đã sớm gả chồng, hai con trai chính là huynh đệ Trình Trác Chi và Trình Ngộ Chi.

Trong ấn tượng của Trần Tùng Ý, đích tử của Trình gia Đại phòng và thứ tử của Tam phòng đều được phái đi làm quan, không dễ gì mới về được.

Trong cái nhà này, chỉ có Tứ phòng là khắp nơi tranh giành với nhị phòng.

Mặc dù Trình Trác Chi và Trình Ngộ Chi là anh em ruột, nhưng trong ấn tượng của Trần Tùng Ý, tính cách của họ hoàn toàn khác nhau.

Trình Trác Chi rất sĩ diện, còn Trình Ngộ Chi là kẻ bất cần đời, người vợ Triệu thị mà hắn ta cưới cũng có tính cách chua ngoa, dám nói bất cứ điều gì, vì lợi ích có thể gạt bỏ mọi thứ, có thể nói là trời sinh một cặp với Trình tứ gia.

Người mẹ nào mà chẳng dễ thiên vị con trai út, nhất là Trình Ngộ Chi không có bản lĩnh gì khác, chỉ giỏi dỗ dành lão phu nhân vui vẻ.

Mấy năm nay, dựa vào việc lấy lòng Trình lão phu nhân, tứ phòng đã nhận được không ít lợi ích từ bà.

Ban đầu, khi Trình lão phu nhân bệnh nặng, Triệu thị cũng có ý định tranh giành quyền quản gia với Lưu thị.

Đáng tiếc là tài nghệ không bằng người, rơi vào thế hạ phong, hiện tại dứt khoát chuyên tâm lấy lòng Trình lão phu nhân, đối đầu với Lưu thị.

Vừa vào cửa, đảo mắt nhìn quanh Trình lão phu nhân một vòng, Triệu thị liền chĩa mũi nhọn vào Lưu thị.

Mồm bà ta vừa mở, lời nói như đạn pháo bắn ra: "Ta và Ngộ Chi vừa nghe nói bên nương có chuyện, liền vội vàng chạy đến, không ngờ bên ngoài lại có kẻ không biết điều chắn đường. Nhị tẩu là người hiền huệ, trong nhà luôn quản lý đâu ra đấy, sao lại có lúc hồ đồ như vậy?"

"Nhị tẩu hồ đồ thì thôi, nhị ca sao cũng vậy?" Trình Ngộ Chi vừa vuốt lưng cho Trình lão phu nhân thuận khí, vừa ngẩng đầu trách móc người anh trai đang có vẻ mặt lúng túng: "Đây đâu phải cốt nhục nhà chúng ta, có lý do gì phải ở lại đây? Còn được ăn ngon mặc đẹp suốt mười sáu năm nay, thật sự là mở cửa từ thiện cũng không bằng."

Con trai út và con dâu út vừa đến, Trình lão phu nhân liền không cần phải tự mình lên tiếng nữa.

Bọn họ chính là công cụ để bà ta kiềm chế người khác, bà ta nghĩ gì, con trai út và con dâu út đều sẽ nói ra thay bà ta, hơn nữa còn nói to hơn.

Tay Trình Trác Chi lúng túng dừng giữa không trung, muốn đưa ra cũng không được, mà rụt lại cũng không xong.

Lưu thị đứng bên cạnh ông ta cũng không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa.

Triệu thị nhìn thấy phản ứng của nhị phòng, trong lòng vui như mở cờ, nhị tẩu của bà ta thông minh cả đời, không ngờ lại vấp ngã ở chuyện con cái.

Chẳng trách nha hoàn của nhị phòng lại ra sức ngăn cản bọn họ, thậm chí còn muốn phong tỏa tin tức bên này, may mà người của bà ta đã sớm báo tin cho bọn họ biết.

Trình Ngộ Chi vẫn ở bên cạnh, vừa dỗ dành Trình lão phu nhân, vừa lấy chữ hiếu để gây áp lực lên nhị ca.

Triệu thị đảo mắt, nhìn thấy Trình Minh Châu đã được tìm về, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ngây thơ trong sáng của nàng ta, thầm mắng một câu "giống hệt Lưu thị", sau đó nhìn về phía Trần Tùng Ý đang quỳ trên mặt đất.

Trần Tùng Ý cả đời này luôn có cảm giác, bọn họ nhìn mình không vừa mắt.

Trong mắt Triệu thị, đứa con gái may mắn của nhị phòng này sinh ra đã có số mệnh tốt đẹp, vừa chào đời đã đúng lúc cha nó được điều về kinh thành nhậm chức, mua được nhà đẹp, còn được đính hôn với Tạ gia.

Có thể nói nhị phòng như cá gặp nước, khiến cho Trình gia cũng được thơm lây, khiến cho tứ phòng chỉ có thể ngước nhìn theo.

Rõ ràng Triệu thị đã sinh được con trai, vậy mà lại bị Lưu thị xuất thân thương hộ kia vượt mặt.

Vốn dĩ Đại Tề rất coi trọng hiếu đạo, mà hiếu thuận của Trần Tùng Ý lại nổi tiếng khắp kinh thành, quả thực không tìm ra được chút khuyết điểm nào để bà ta công kích Lưu thị - bây giờ thì hay rồi, náo loạn cả buổi, hóa ra nàng không phải ruột thịt của Trình gia!

Bạn đang đọc Phúc Khí Là Của Ta (Bản Dịch) của Nạp Lan Thập Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.