Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luật Sư Vô Tội

Phiên bản Dịch · 2961 chữ

Cúp điện thoại, Sở Thiên Miểu đập đầu xuống bàn suốt ba phút, mới đập hết đi cảm giác túng quẫn long trời lở đất. Sau đó cô tự hỏi, tại sao Nhâm Viêm lại hạ thấp mình gọi điện thông báo cho cô lịch họp? Sao anh ta không gọi báo cho Luật sư Trương mà lại báo cho cô?

Cô càng nghĩ càng thấy tim bay bổng, cảm giác như mình được đối xử rất đặc biệt...

Nhéo đùi một cái, nhéo bỏ những suy nghĩ lung tung, cô đứng dậy tìm Trương Đằng. Trương Đằng lại không ở văn phòng. Cô gọi điện thoại cho Trương Đằng, chuông đổ rất lâu không ai tiếp.

Thế là cô nhắn tin cho Trương Đằng, thông báo về lịch họp cho anh.

Mãi đến khoảng hai tiếng sau, Trương Đằng mới trả lời điện thoại. Hóa ra anh qua chỗ Dự án bên Thành Tiểu Đông, vừa mới họp xong, anh để điện thoại chế độ yên lặng, không nhận cuộc gọi của bất kỳ ai.

Sau khi náo loạn một trận đen đủi, Sở Thiên Miểu đem file đính kèm là danh sách cơ cấu thành viên tiến hành Dự án của Tần Khiêm Vũ, lưu toàn bộ số điện thoại của các thành viên vào trong điện thoại di động. Lúc đầu cô định cần liên lạc với ai thì lưu số người đó, nhưng qua trận chiến vừa rồi, cô hoàn toàn thay đổi ý định.

Sau đó, cập nhật danh bạ Sở Thiên Miểu thêm QQ của Tần Khiêm Vũ, mượn cớ gửi tài liệu, cùng Tần Khiêm Vũ tâm sự. Tâm sự một hồi, được một lúc, cô cố gắng khéo léo thăm dò chuyện khiến cô đau lòng cả ngày nay: Tại sao Nhâm Tổng lại tự mình thông báo lịch họp vậy?

Tần Khiêm Vũ đầu tiên gửi cho cô một icon khóc lóc, sau đó kể với cô: “Điện thoại di động của tôi rơi vào bồn cầu, dính phải thứ không nên dính, không đáng để cứu, tôi liền xả nước cuốn đi! Kết quả xong xuôi mới nhớ ra, sim điện thoại di động vẫn còn bên trong!”

Mà bọn họ gần đây mới chuyển đến văn phòng mới, điện thoại bàn còn chưa kịp lắp đặt. Thế là Nhâm Viêm nói được rồi, để anh ấy gọi điện thông báo.

Tần Khiêm Vũ mới đầu rất xấu hổ, cảm thấy sao có thể để lãnh đạo làm việc này được. Thế là anh ta nói với Nhâm Viêm, để ba thành viên khác trong nhóm Dự án sẽ gọi điện thoại thông báo.

Nhưng Nhâm Viêm nói: “Ba người kia không giống cậu, đều là người của doanh nghiệp hoặc bên môi giới khác. Bọn họ mới tiếp xúc với Dự án này nên không thân quen với những người còn lại, không nên tùy tiện gọi điện thoại”.

Nhâm Viêm nói vẫn nên để anh, cũng không vất vả gì, chỉ cần gọi điện cho một người của mỗi bên môi giới là được.

Nghe được chuyện này Sở Thiên Miểu nuốt lại sự việc phía sau.

Sau đó Nhâm Viêm liền gọi điện thoại cho Trương Đằng, nhưng Trương Đằng đang họp bên dự án khác, không nhận cuộc gọi; thế là anh gọi điện thoại cho cô —— vậy nên cô cũng không có có gì gọi là được đối xử khác với mọi người cả. Mà cô biến việc gọi điện thông báo của anh trở thành điện thoại quấy rầy, lại còn lớn tiếng nói anh đừng quấy rối...

Sở Thiên Miểu lắc lắc đầu, vứt bỏ đoạn ký ức xấu hổ kinh khủng, tranh thủ thời gian tiếp tục lưu danh bạ vào điện thoại.

Sáng ngày thứ hai, Sở Thiên Miểu theo Trương Đằng đến Ngân hàng Đầu Tư Chứng Khoán Lực Thông Bắc Kinh họp.

Chứng khoán Lực Thông vừa mới chuyển đến địa chỉ mới, chuyển đến khu phố vàng, gần ngay tòa nhà Phú Khải. Tòa nhà Phú Khải là trụ sở chính của giới tài chính cả nước, Ủy ban Giám quản chứng khoán (CSRC), hiệp hội chứng khoán đều nằm trong tòa nhà này.

Khi Sở Thiên Miểu đi qua Ủy ban Giám quản chứng khoán (CSRC) có chút hưng phấn, cô hỏi Trương Đằng: “Luật sư Trương, vào tòa nhà Phú Khải có gì hay không? Em chưa vào trong đó bao giờ!”

Trương Đằng cười ha ha: “Không có việc gì đừng có mong vào được trong đó, được gọi đến không phải có hẹn đàm phán thì cũng là giải trình các vấn đề, mấy chuyện này cũng không nhẹ nhàng gì”.

Sở Thiên Miểu quay đầu nhìn bảng hiệu dài một mảng treo trước cửa chính tòa nhà Phú Khải “Ủy ban Giám quản chứng khoán Trung Quốc”, cộng thêm với lời giải thích của Trương Đằng, cô cảm thấy tấm biển dài được treo ở cột trụ lớn toát ra vẻ trang nghiêm, như thể âm thầm cảnh báo mỗi nhà tài chính: Chớ thò tay, thò tay tất bị chặt...

Đến Chứng Khoán Lực Thông, Sở Thiên Miểu đến quầy lễ tân chào hỏi, nói cô có hẹn với Nhâm Viêm, tới họp.

Lễ tân lập tức gọi điện thoại xác nhận, nhưng không ai nghe máy. Cô nói Sở Thiên Miểu và Trương Đằng chờ một chút, cô vào văn phòng Nhâm Viêm hỏi một tiếng.

Sở Thiên Miểu và Trương Đằng ngồi trên ghế sofa gần cửa ra vào chờ.

Có người vừa vào. Sở Thiên Miểu ngước mắt, nhìn thấy một người đàn ông tầm tuổi Trường Đằng, ngoài ba mươi, dáng dấp cũng được, thời trang rất có guu, tóc tai bóng lộn, một thân âu phục cao cấp chỉn chu đến mức ngay cả một nếp nhăn cũng không nhìn thấy.

Anh ta cũng nhìn thấy Sở Thiên Miểu và Trương Đằng. Anh ta dừng lại hỏi một câu: “Hai vị là...”

Trương Đằng đứng dậy nói: “Chào anh, chúng tôi là luật sư bên Công ty Luật Thịnh Phong, đến gặp Nhâm Tổng - Nhâm Viêm để họp”.

Không biết là mấy tiếng Công ty luật Thịnh Phong hay là cái tên Nhâm Viêm khiến con mắt đối phương sáng lên. Anh ta lập tức vô cùng nhiệt tình, cùng Trương Đằng trao đổi danh thiếp, cũng cùng Sở Thiên Miểu trao đổi một cái. Anh ta tự giới thiệu nói: “Chào anh, tôi là đồng nghiệp của Nhâm Viêm, cũng là người phụ trách bộ phận khác của Chứng Khoán Lực Thông Bắc Kinh, Khám Khinh Chu!”

Nhiệt tình tự giới thiệu xong, anh ta lại thân thiện dẫn Trương Đằng và Sở Thiên Miểu đến phòng họp:“Hai người ở đây chờ một chút, tôi vào nói với Nhâm Viêm một tiếng!”

Khám Khinh Chu nói xong liền rời đi.

Sở Thiên Miểu nhìn danh thiếp Khám Khinh Chu, cảm khái nói với Trương Đằng: “Vị Khám Tổng này, con người vừa thân thiện lại vừa nhiệt tình!”

Bình thường cô cũng thích giúp đỡ người khác, gặp người nhiệt tình giống mình liền thấy có cảm tình.

Đang nói chuyện, Tần Khiêm Vũ đẩy cửa đi đến, chào hỏi: “Tôi ra sảnh lễ tân đón hai người mà không gặp, thì ra hai người đã tìm được phòng họp rồi!”

Sở Thiên Miểu nói: “Nơi này của các anh như mê cung, chúng tôi làm sao tìm ra. Là một vị Khám Tổng đưa chúng tôi đến đây, anh ấy đặc biệt nhiệt tình!”

Tần Khiêm Vũ nghe xong cười cười, cũng không nói gì, quay người trở vào phòng họp. Sở Thiên Miểu nhìn đồng hồ, vừa kịp đi vệ sinh. Cô đứng dậy rời đi.

Khu vực làm việc của Lực Thông quanh co như một mê cung, Sở Thiên Miểu rất nhanh cảm thấy chóng mặt. Cô hỏi thăm một nhân viên của Lực Thông, toilet ở đâu? Nhân viên kia chỉ lối tắt cho cô, Sau khi rẽ rất nhiều lần, đi qua phòng làm việc của Nhâm Tổng, cuối cùng nhìn thấy cánh cửa nhỏ trên bức tường phía đối diện.

Cô dựa theo chỉ dẫn của người kia, tìm được cửa toilet. Đẩy cửa vào, có một tấm chắn ngay lối rẽ đủ để không nhìn thấy khúc rẽ, nhưng có thể nghe rõ. Từ nơi đó truyền đến tiếng nói chuyện. Cô định quay trở ra, chợt nghe được tên Khám Khinh Chu.

“Sếp, anh nói xem có phải Khám Khinh Chu bị điên rồi? Tại sao lại muốn cướp người hợp tác với chúng ta? Nếu anh ta thực sự muốn thế, trở lại tôi vứt bỏ hết danh thiếp của các luật sư và các kiểm toán viên cao cấp của Dự án của chúng ta đi!”

Sở Thiên Miểu sững sờ tại chỗ. Cô nghe ra đây là giọng Tần Khiêm Vũ.

“Nếu cậu dám làm tôi mất mặt, tôi trực tiếp chuyển cậu đến bộ phận của họ”.

Đây là giọng của Nhâm Viêm, có mùi vị kiêu ngạo lại có phần trêu trọc, xem thường. Sở Thiên Miểu cảm thấy nếu mình là Khám Khinh Chu, nghe được giọng điệu này của Nhâm Viêm, nhất định sẽ xấu hổ đến mức nổi trận lôi đình không thể không liều mạng.

Có một kiểu người khinh thường người khác, giọng nói lẫn thái độ đều hờ hững, giống như một cái lại một cái bạt tai vào mặt, khiến người khác vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhâm Viêm tuyệt đối là tiêu biểu cho loại người này.

Hai giọng nói thay đổi, một người nói chuyện một người rời đi.

“Được rồi, chút chuyện nhỏ này không đáng để cậu cố ý gọi tôi đến dông dài. Cậu đi ra quầy tiếp tân nói Vu Lệ Tử chuẩn bị chút trà bánh, chút nữa đem đến phòng họp, tôi đi lấy máy tính làm việc” Đây là giọng nói của Nhâm Viêm.

Tần Khiêm Vũ trả lời một tiếng tiếp nhận.

Sở Thiên Miểu tranh thủ thời gian tránh đi. Áng chừng hai người đều đi ra, cô mới đi vào toilet. Vừa rửa tay cô vừa có chún cảm thán, cảm thán bản thân còn đang ấn tượng với người đầu tiên ở nơi làm việc này. Hai mươi phút sau, người có ấn tượng đặc biệt nhiệt tình đối với cô ngược lại lại có mưu đồ khác.

Cô nghĩ có phải do làm việc lâu năm, người ta vừa học cách đeo mặt nạ cho mình, vừa học cách nhìn thấu tâm tư người sau lớp mặt nạ? Lời các cụ dạy “Lấy chân thành đối đãi người” đâu? Người gặp người còn chút chân tình nào đây? Trước đây, cô coi trọng nhất là những điều này, liệu một ngày nào đó cũng bị vứt bỏ như đám người đeo mặt nạ nơi công sở?

Sở Thiên Miểu đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút nặng nề. Cô rửa mặt, nhìn lại chính mình trong gương. Rất nhiều người đều nói khuân mặt cô rất ưa nhìn, nói da cô trắng trẻo mềm mại, mắt ướt vừa to vừa sáng, nhìn qua là một cô gái ngây thơ, ít kinh nghiệm sống. Cô không biết liệu tương lai cô có giữ được nét đơn thuần này không. Vấn đề này càng nghĩ càng bế tắc, cô nghĩ mình nên quay về phòng họp trước.

Sở Thiên Miểu vừa từ toilet trở về phòng họp, thì Nhâm Viêm cầm máy tính trong tay cũng vừa cùng nhóm kế toán theo vào sau.

Sở Thiên Miểu ngẩng đầu, nhìn Nhâm Viêm.

Thật sự không chỉ khuôn mặt đẹp trai và toàn thân đều toát lên vẻ ưu tú. Anh mặc bộ âu phục màu đen, dáng người cao gầy mạnh mẽ, lúc đi cũng mang một thần thái đặc biệt —— một loại thần thái không phô trương nhưng kiêu ngạo, có cảm giác lạnh nhạt, thờ ơ không quan tâm quá đặc biệt tới bất kỳ điều gì. Điều này giống hệt như hồi còn đi học, đặc biệt ghi nhớ.

Sở Thiên Miểu bỗng nhiên nhận ra mình lại đang nghĩ đến chuyện trước kia, phá vỡ nguyên tắc cô lập ra mấy tối trước “Mình cũng quên anh ta! Mình không thể thua”, cô lập tức trừng phạt bản thân, dùng sức véo đùi mình một cái qua lớp vải.

Không ngờ lần này véo có chút tàn nhẫn, cô lại nhịn không được cúi xuống vụng trộm xoa xoa. Đến khi cô ngẩng đầu, ánh mắt như gặp quỷ đối mặt với Nhâm Viêm.

“Luật sư Sở, bụng có vấn đề gì sao?” Trong phòng rất nhiều người, Nhâm Viêm trực tiếp quan tâm cô, “Trong cuộc họp này, không cần lo lắng về bệnh, ở đây, chúng tôi có thuốc”.

Sở Thiên Miểu bị gọi tên đến hoảng hốt, ngay lập tức vội vàng cười nói không có không có, vừa nãy bụng hơi tê.

Cô nói xong tất cả mọi người đều cười. Nhâm Viêm cũng cong khóe miệng. Sở Thiên Miểu ý thức được chỗ cô vừa mới tê là chỗ người bình thường không bao giờ bị tê. Cô thật sự muốn nện một phát vào trí thông minh giảm đột ngột của mình.

Tiếng cười ngưng lại, bầu không khí ngược lại trở nên rất tốt. Cuộc họp bắt đầu trong bầu không khí vui vẻ, dễ chịu.

Tần Khiêm Vũ ngồi sát bên Sở Thiên Miểu, anh nhỏ giọng nói với Sở Thiên Miểu: “Trước kia, hội nghị trước khi bắt đầu, Nhâm Tổng đều bắt tôi điều tiết bầu không khí, giờ em tới, tôi được giải thoát, cám ơn em nha! Mà chính em cũng quá phối hợp, không cần Nhâm Tổng hao tâm tổn trí nghĩ cách, chính em là cách!”

Sở Thiên Miểu: “...” Cô thiếu chút phun ra một ngụm máu.

Chiêu thức mở cuộc họp của các người, liên quan gì tới tôi! Tôi chỉ là một luật sư vô tội!

Cuộc họp vẫn do Nhâm Viêm chủ trì. Bởi vì ngay từ đầu không khi cuộc họp rất tốt, sau khi anh phân công công việc, mỗi bộ phận tiếp nhận đều hòa nhã, vui vẻ.

Sở Thiên Miểu ghi chép lại từng công việc Nhâm Viêm phân công trong cuộc họp. Thương lượng với kiểm toán viên và thẩm định viên ngày đánh giá kiểm toán, kiểm tra và thẩm định cẩn thận rồi làm báo cáo đánh giá kiểm toán; Sắp xếp để Công ty Dệt May Hãn Hải tham dự hội nghị với những người đầu tư riêng lẻ mau chóng ký kết hợp đồng để tái cơ cấu cổ phần; Tiếp tục sắp xếp kiểm toán viên cao cấp chuẩn bị xác minh đầu tư...

Cuối cùng Nhâm Viêm nói với Trương Đằng: “Phiền anh cùng với Luật sư Sở thực hiện tái cơ cấu doanh nghiệp, soạn thảo các văn bản xin tái cơ cấu, văn bản thỏa thuận cùng điều lệ công ty và các văn bản khác theo quy định của pháp luật.”

Anh đem mớ công việc hỗn loạn sắp xếp xong.

Tại cuộc họp, Sở Thiên Miểu nhìn Nhâm Viêm rồi yên lặng ghi chép. Cô tự hỏi anh lớn hơn cô năm tuổi sao? Sao anh lại có năng lực như vậy, một mình anh làm việc bằng mấy đơn vị môi giới. Cô muốn chờ xem năm năm sau, khi bằng tuổi anh bây giờ, liệu năng lực của cô có bằng được anh.

Trước khi cuộc họp kết thúc, Nhâm Viêm nói: “Nếu không có vấn đề gì, từ ngày mai trở đi, mọi người đến hiện trường công ty bắt đầu thực hiện giai đoạn ban đầu. Bên môi giới chúng tôi do Quản lý Tần Khiêm Vũ phụ trách hiện trường Dự án, tôi cũng sẽ thường xuyên qua”. Anh lại dặn dò Tần Khiêm Vũ, “Về phương diện pháp luật, cậu liên hệ tốt với Luật sư Sở”.

Dặn dò xong Tần Khiêm Vũ, anh hướng mắt về Sở Thiên Miểu: “Một số tài liệu điện tử của công ty đã chuyển cho mọi người, trước tiên xem qua, còn thiếu tài liệu gì thì liền liệt kê thành một cái danh sách, sau này đến hiện trường nhanh chóng bổ sung”.

Anh nghĩ nghĩ sau còn nói: “Ngày mai tôi cũng đi hiện trường, để tăng tốc tiến độ, luật sư Trương, đêm nay, mọi người vất vả xem lại tình hình cơ bản của doanh nghiệp cùng với các bộ phận có liên quan, ngày mai chúng ta trước tiên kiểm tra xem các bộ phận này có vấn đề gì không”.

Trương Đằng đáp lại một tiếng “Được”.

Dặn dò xong, Nhâm Viêm cũng không dài dòng, tuyên bố kết thúc cuộc họp. Lúc Sở Thiên Miểu thu dọn đồ đạc, Trương Đằng ra thang máy hút thuốc, giải nghiện. Tần Khiêm Vũ đợi Nhâm Viêm rời phòng họp, lại gần Sở Thiên Miểu hỏi: “Thiên Miểu à, tôi muốn hỏi em nói chuyện gì với Nhâm Tổng? Tôi nhìn thấy sau khi anh ta nói chuyện điện thoại với em, tay đỡ trán cười, mặc dù không cười lên tiếng, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy cười lâu như vậy, tôi tò mò chết đi được!”

Sở Thiên Miểu: “…”

Đại ca để tôi quên đi chuyện hôm qua chỉ nghĩ về chuyện ngày mai được không!

Cô nở một nụ cười cứng ngắc: “Em nghĩ chắc anh nhìn lầm rồi!”

Bạn đang đọc Phục Bất Phục (Dịch) của Hồng Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duong.ann
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.