Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa Cô Ấy Đổi Lại Đây

Phiên bản Dịch · 3330 chữ

Tần Khiêm Vũ nhìn tin nhắn trên điện thoại, vô cùng chết lặng. Trước tiên anh tra cứu một chút xem cuốn « Nói lời hay, sống đời đẹp » đến cùng là viết cái gì. Tra cứu Baidu một hồi anh phát hiện, tác giả Lương Thực Thu của quyển sách này thật sự ghê gớm, ông là sư phụ của là lão tiên sinh Dư Quang Trung.

Mà Chương 1 của quyển sách này chính là. . . « Nghệ thuật mắng chửi người ».

“. . .”

Tần Khiêm Vũ suy nghĩ, đột nhiên có cảm giác bản thân cũng nên mua một cuốn.

. . . Thế là anh liền thuận tay đặt đơn hai quyển sách.

Đặt mua xong, anh phản hồi cho Nhâm Viêm: “Sếp, đã đặt mua sách xong.”

Chỉ phản hồi một câu như vậy anh cảm thấy chưa đủ, anh cảm thấy mình còn có rất nhiều điều muốn nói!

Thế là anh lại nhắn tiếp: “Sếp, em giới thiệu cho anh một quyển sách cả năm nay anh không thèm xem tới! Hôm nay, Thiên Miểu chỉ tùy tiện nói với anh tên một cuốn sách, anh liền muốn mua, sự phân biệt đối xử của anh làm em bị tổn thương!” Anh trơ trẽn biểu lộ cảm xúc của mình.

Từ khi anh bước chân vào con đường kinh doanh đã được Nhâm viêm mang theo. Nhâm Viêm giống như cầm tay đưa anh đi từ một kẻ bị thiên hạ chê cười là tay mơ trở thành anh tài như ngày hôm nay. Đi theo anh ấy mấy năm nên anh hiểu rõ, Nhâm Viêm thật sự đỗi đãi với bất kỳ ai cũng đều lạnh nhạt —— cảm xúc rất lạnh nhạt, dường như không hề có dục vọng, không thấy qua anh ấy thật sự quá để tâm đến cái gì, đồ tốt, ngươi muốn cho anh ấy, anh ấy nhận, ngươi lấy đi anh ấy cũng chẳng giữ lại nhiều. Mặc dù anh ấy tính tình lạnh nhạt, nhưng anh ấy đối xử với thủ hạ của mình luôn rất rất tốt, đặc biệt không có người thứ hai trao tiền thưởng Dự án cho nhân viên cấp dưới Công ty hào phóng bằng anh ấy.

Cho nên trong lòng Tần Khiêm Vũ cảm thấy cực kỳ thân thiết với Nhâm Viêm, nhất là sau khi trải qua thử vài lần thăm dò, anh phát hiện thật ra mặc kệ anh có nói cái gì quá mức, Nhâm Viêm đều cũng sẽ không quá để ý, cũng sẽ không tức giận.

. . . Thế là anh bắt đầu cái gì cũng dám nói, thực sự là có nói hươu nói vượn cũng không sợ gì cả.

“Sếp, xin nói rõ là muốn vứt bỏ em hay không!” Anh bắt đầu nói nhăng nói cuội.

Nhâm Viêm hơn nửa ngày mới phản hồi tin nhắn: “Tên cuốn sách cậu giới thiệu là gì nhỉ?”

Tần Khiêm Vũ: “...”

Anh thực sự tức giận! Một năm trời không nhớ được tên cuốn sách anh giới thiệu. Rõ ràng là bị đối đãi hoàn toàn khác biệt! !

Anh dùng sức ấn từng chữ cái, phản hồi: “« Ta muốn ăn một đứa nhỏ », đây là quyển sách hay nhất mà em từng đọc, sếp à van nài anh, đọc ngay đi!”

Không một tiếng động, màn đêm buông xuống bỗng trở nên vô cùng tĩnh mịch.

Sau một lúc lâu, Nhâm Viêm mới phản hồi: “Ngủ sớm chút đi.”

Tần Khiêm Vũ: “. . .”

Anh tuyệt đối không muốn ngủ, anh không cam tâm, giờ phút này anh chỉ muốn tìm đường chết.

Anh lại gửi một tin nhắn đi: “Ca, tha thứ em nói thẳng, anh đối với cô ấy không giống như đối xử với đồng nghiệp, trừ khi anh thừa nhận thích cô ấy (nếu là lý do này thì em thua), nếu không chính là anh đang thúc cùi trỏ làm tổn thương trái tim em!” Đến xưng hô anh cũng thay đổi. Dù sao cũng đã tan sở, không thể trừ tiền lương.

Đêm nay, Nhâm Viêm ngược lại cực kỳ kiên nhẫn, tin nhắn ngớ ngẩn như vậy mà anh cũng phản hồi: “Đừng vấy bẩn suy nghĩa tôi, suốt ngày chỉ luôn nghĩ về chuyện nam nữ. Nếu cậu là bạn học của tôi, thì tôi với cậu cũng không phải cùng loại người.”

Tần Khiêm Vũ: ? ? ?

Tại sao suy nghĩ của anh lại ô uế? ! Chụp cái mũ này quá vô lý đi!

Anh còn muốn tiếp tục quấy nhiễu, bỗng nhiên nhận được từ Nhâm Viêm gửi tới hai bao đỏ, mỗi bao đều đạt hạn mức cao nhất.

Tần Khiêm Vũ hỏi Nhâm Viêm: “Sếp, một bao đỏ này cũng đủ mua bảy quyển sách kia, sao anh lại gửi em tận hai bao?”

Kết quả Nhâm Viêm phản hồi: “Mua sự ngậm miệng của cậu.”

Tần Khiêm Vũ đắc ý lấy tiền ngậm miệng. Lúc ấn mở cái hồng đỏ thứ hai anh nghĩ, Nhâm Viêm vừa mới hình như phủ nhận anh ta có ý gì với Sở Thiên Miểu?

Vậy anh cũng sẽ không khách khí. Anh cần phải giới thiệu một đối tượng tốt cho Thiên Miểu muội!


Tối đó, sau khi rời khỏi Dệt May Hãn Hải, Sở Thiên Miểu liền có chút không yên lòng, đến tàu điện ngầm cũng đi qua trạm đến.

Chờ đến lúc nhà ăn cơm tối, cô lại bưng lấy bát cơm không buông —— ăn liên tiếp ba bát không dừng lại.

Mặt Cốc Diệu Ngữ khắc chữ “Ngươi làm ta thật sự đau đầu”. Cô giữ lại bát cơm Sở Thiên Miểu, dùng sức đặt xuống, Sở Thiên Miểu dùng sức đưa bát cơm lên miệng hình thành tình thế giằng co.

“Ngừng ăn!” Cốc Diệu Ngữ phồng má, “Nói, tối nay cậu lại có chuyện gì? Lại có chuyện gì khiến cậu không vui?”

Sở Thiên Miểu gỡ tay Cốc Diệu Ngữ ra, vừa nhai cơm vừa nói: “Thế giới quan của mình đang bị chấn động tạo thành một lỗ hổng, mình phải dùng cơm lấp nó lại!”

Cốc Diệu Ngữ: “. . .”

Cô trợn mặt.

“Không phải lại là cái người phụ trách Dự án chứng khoán kia lại làm gì cậu rồi chứ?”

Tại trong ấn tượng của cô, lần trước Tam Thiên Thủy phẫn nộ vì bắt đầu phải tăng ca, mỗi ngày đều quá mười hai giờ mới được ngủ cũng do anh ta.

Sở Thiên Miểu gật gật đầu: “Anh ta hôm nay nói với mình, mọi công việc đặc biệt là công việc liên quan đến thị trường chứng khoán, tình người không còn quan trọng nữa, anh ta nói sau này mình làm Dự án thì đừng bao giờ để cảm xúc chi phối, nếu không nó sẽ khiến mình nực cười”.

Cốc Diệu Ngữ biểu cảm có phần nghiêm túc. Cô nắm chặt bả vai Sở Thiên Miểu xoay thẳng về hướng mình, mặt nghiêm túc nói: “Thủy Thủy, cậu phải hứa với mình một chuyện, mặc kệ sau này lòng người có thay đổi trở nên xấu xí như thế nào, hai chị em chúng ta mãi mãi kiên trì là chính mình, có được hay không? Chúng ta bắt buộc phải kiên trì không thay đổi! Mình vẫn kiên trì làm một nhà thiết kế không lừa khách hàng kiếm tiền, cậu vẫn tiếp tục giữ nhân tính mà cậu có ở trong lòng, được không nào? Coi như một ngày nào đó hai ta biến thành trò cười trong mắt người khác, vậy thì đã sao? Chúng ta cũng có thể cười chê bọn họ nha! Cười nhạo người khác đâu có dễ dàng? Chúng ta không bao giờ nhận thua!”

Ánh mắt Sở Thiên Miểu sáng lên, “Ha” một tiếng: “Nói đúng lắm! Tiểu Đạo Cốc cậu đúng là một con gà không tầm thường nha!” Cô trịnh trọng gật đầu, “Được! Mình đồng ý với cậu! Không thay đổi!”

Cốc Diệu Ngữ nhìn cô một cái, biểu cảm đau khổ trên mặt cũng tiêu tan nửa phần: “Thủy Thủy cậu lại đồng ý một yêu cầu nữa của mình được không? Cậu nhanh chóng ngậm miệng lại cho mình! Cậu sắp vét thủng nồi cơm rồi!”


Ngày hôm sau, lại một ngày mới.

Sở Thiên Miểu xóa tan mọi buồn bực ngày hôm trước, tinh thần phấn chấn ngùn ngụt đi làm.

Tần Khiêm Vũ thấy cô, “Giỏi” một tiếng: “Hôm qua còn như sương giá thổi qua, hôm nay lại vô cùng có tinh thần! Tuổi trẻ thật tốt nha, ngủ qua đêm chuyện gì liền phát hiện chuyện gì rồi cũng sẽ qua!”

Sở Thiên Miểu nhìn nhìn, vị trí của Nhâm Viêm trống không.

Tôn Y cùng Vương Tư An vây quanh chỗ ngồi Lư Trọng Nhĩ, tay Lư Trọng Nhĩ nhấp chuột tạch tạch tạch, nhấn vô cùng khí thế. Ba người bọn họ giống như đang thảo luận về một số dữ liệu trên báo cáo tài chính Công ty.

Nhâm Viêm không đến, Sở Thiên Miểu cảm thấy nhẹ nhõm, cô bắt đầu tùy ý phát huy năng lực, thả cho Tần Khiêm Vũ cái rắm rực rỡ: “Anh không biết rồi Tần ca, đây đều là nhờ công sức hôm qua anh mua cho em ly cà phê kia, chất lỏng vừa đắng vừa ngọt chảy xuống cổ họng, em lập tức chiêm nghiệm ra! Nhân sinh là gì? Ly cà phê Tần ca mua cho em chính là nhân sinh, bên trong đắng có ngọt, bên trong ngọt có đắng! Chỉ có ngọt ngào thì không được, quá hoang mang, mà chỉ có đắng cũng không ổn, mùi vị quá khủng khiếp. Nhưng ở đây hai mùi vị hòa quyện với nhau, đúng là rất dễ uống! Anh thấy đấy cà phê còn không hoàn toàn ngọt, nhân sinh gặp chút không vui, quá bình thường!”

Tần Khiêm Vũ bị Sở Thiên Miểu nói cho sửng sốt một chút. Anh vỗ tay, trong lòng nghi ngờ sâu sắc hỏi Sở Thiên Miểu: “Thiên Miểu rốt cuộc đã hưởng nền giáo dục nào lớn lên? Cái miệng ngươi cứ mở ra là như thần vuốt ve quá vậy?”

Sở Thiên Miểu bật cười, ngồi xuống khởi động máy. Ngẩng đầu lên cô nhìn thấy Lư Trọng Nhĩ từ cửa đi tới. Anh ta vừa đi vừa vẩy nước trên tay, miệng đang hỏi: “Thế nào, tôi nói mấy số liệu kia có vấn đề, thật sự có vấn đề à?”

Sở Thiên Miểu sững sờ.

Thêm một Lư Trọng Nhĩ! Vậy người ngồi ở chỗ Lư Trọng Nhĩ là ai? ?

Phía bên kia, vấn đề gần như đã thảo luận xong hết, Tôn Y cùng Vương Tư An trở lại chỗ ngồi của mình. Gương mặt thật xuất hiện từ vị trí “Lư Trọng Nhĩ” giả xuất hiện.

Nhâm Viêm đứng lên từ ghế ngồi Trọng Nhĩ, thản nhiên nói: “Tài ăn nói của Luật sư Sở lại tiến bộ thêm.”

Sở Thiên Miểu phản xạ có điều kiện hai tay che miệng.

Giờ có chọc cô cũng cười không nổi. . .

“Những lời hôm nay nói rất có đạo lý.” Nhâm Viêm còn nói. “Đã hiểu rõ ràng vậy thì tốt, tập trung tinh thần làm việc đi.”

“? ?” Hai con mắt Sở Thiên Miểu đều mở to, không biết đây là vị thần đảo ngược nào.

Nhâm Viêm đã quay đi nói chuyện với Lư Trọng Nhĩ: “Bản báo cáo này thực sự có vấn đề, thông báo lại cho kế toán trưởng, để bọn họ đưa ra phương án giải quyết.”

Anh cầm cặp tab từ bàn Lư Trọng Nhĩ bàn giao: “Hai ngày tới tôi không đến, Tần Khiêm Vũ, chịu trách nhiệm phụ trách trực tiếp.”

Tần Khiêm Vũ lập tức trả lời: “Đã rõ!” Lập tức anh ta nói thêm, “Thật ra hôm nay sếp không cần hao tâm tổn trí cố ý tới đây một chuyến, còn nói có việc khiến anh không yên tâm phải tự mình đến xem, số liệu bản báo cáo kia tôi có thể tự xử lý. Với lại không phải hôm nay Công ty còn có cuộc họp các thành viên cốt cán sao, anh nhanh trở về họp đi!”

Nhâm Viêm chậm lại vài giây, nhìn chăm chú Tần Khiêm Vũ, thấy Tần Khiêm Vũ đang cào đầu cào tai, anh mới lạnh lùng mở miệng: “Quá nhiều lời. Về sau nói ít lại, làm việc chăm chỉ hơn, hiểu chưa?”

Sau đó anh mang theo cặp tab đi, không nhìn Sở Thiên Miểu bên kia. Ngược lại, Sở Thiên Miểu ngẩng đầu lên thấy bóng lưng Nhâm Viêm rời đi. Tư thế thẳng tắp, khí tức nghiêm nghị, chân dài bước từng bước, bước đi càng lúc càng nhanh.


Nhâm Viêm rời đi và rất lâu không quay trở lại hiện trường.

Cho đến ngày tái cơ cấu doanh nghiệp.

Ngày đó Nhâm Viêm cùng Trương Đằng đều đến hiện trường.

Dẫn đầu là các thương nhân chứng khoán và môi giới khác phối hợp, Dệt May Hãn Hải thuận lợi

hoàn thành cơ cấu doanh nghiệp. Công ty TNHH Hãn Hải đã trở thành Công ty Cổ phần Hãi Hải. Sau khi hoàn thành cơ cấu, Công ty tiến vào giai đoạn niêm yết giá.

Sau khi thỏa thuận hỗ trợ được ký kết xong, Chu Hãn Hải liền lên lịch hẹn mở tiệc mời các bên môi giới. Bữa tiệc lần này vô cùng long trọng, lãnh đạo từng cơ quan và các thành viên trong Dự án đều được mời tham gia.

Chu Hãn Hải đặt hai bàn tiệc lớn tại nhà hàng tốt nhất gần Công ty. Lúc đầu, bàn của chủ nhà chỉ bao gồm các lãnh đạo, nhưng vì náo nhiệt, Chu Hãn Hải cố ý kéo Sở Thiên Miểu cùng Tần Khiêm Vũ ngồi cùng.

Bên cạnh Chu Hãn Hải là Nhâm Viêm, bên cạnh Nhâm Viêm là Tần Khiêm Vũ, tiếp tới là Trương Đằng và Sở Thiên Miểu.

Lúc khai tiệc, Chu Hãn Hải phát biểu vài lời khách sáo. Trước tiên, anh ta cảm ơn sự nỗ lực làm việc của các thành viên trong nhóm Dự án của các công ty môi giới và sau đó là mong đợi cảnh tượng huy hoàng của Công ty sau khi niêm yết giá, cuối cùng anh ta nâng chén nói: “Dệt May Han Hải tương lai có hai thứ nhất định phải tăng vọt, một là công ty phát triển tăng vọt, hai là đưa cổ phiếu tăng vọt trên thị trường chứng khoán A – Share. Hai bước tăng vọt này đều phải dựa vào các vị sau này.”

Anh ta vừa nói xong, đem rượu uống một hơi cạn sạch.

Mọi người cũng cùng nâng chén rượu lên hưởng ứng, sau đó uống rượu.

Bầu không khí trở nên sôi động, sau chưa đầy năm phút khai tiệc nhanh chóng chuyển qua giai đoạn khiến Sở Thiên Miểu nhức đầu nhất —— các loại tổ hợp mời rượu lẫn nhau.

Sau khi cùng Chu Hãn Hải uống riêng một ly, di động Trương Đằng bắt đầu đổ chuông. Sau khi đặt điện thoại xuống thần sắc trở nên gấp gáp.

“Nhóc nhà tôi phát sốt, tôi phải đi trước!” Trương Đằng nói với Sở Thiên Miểu.

Sở Thiên Miểu nghe xong, lập tức run rẩy, không có Trương Đằng đỡ đợi lát nữa rượu đến đều phải làm cô tiếp.

“Em đi cùng anh!” Cô nói nhanh.

Trương Đằng lắc đầu: “Em trước tiên đừng đi, văn phòng luật chúng ta ít nhất phải có một người ở lại.” Dừng một chút anh ta nói, “Không phải lo, tôi nhờ Nhâm Tổng chiếu cố em một chút.”

Sau đó anh ta quay qua xin lỗi Chu Hãn Hải: “Chu Tổng, thật ngại quá, vợ tôi mới gọi điện báo nhóc con ở nhà đang phát sốt, khóc liên tục, tôi phải nhanh chóng trở về đưa đi bệnh viện, tôi phải đi trước không tiếp tục chung vui với anh được!”

Chu Hãn Hải lập tức nói: “Con cái quan trọng, anh mau trở về đi, rượu này về sau chúng ta lại uống tiếp!”

Trương Đằng cầm túi xách lên sau đó vội vàng đứng dậy, đi qua Tần Khiêm Vũ và Nhâm Viêm nhỏ giọng chào hỏi: “Nhâm Tổng, tiểu Sở không uống được nhiều rượu, phiền anh giúp tôi chiếu cố một chút! Thêm nữa nếu tiệc kết thúc muộn, cô ấy là con gái đi đường ban đêm không an toàn, cũng phiền anh cùng tiểu Tần giúp tôi chiếu cố một chút! Cảm ơn!”

Nhâm Viêm gật gật đầu. Trương Đằng đứng dậy rời tiệc.

Sở Thiên Miểu lập tức cảm thấy một mình lâm trận.

Dư Dược nâng ly rượu đứng dậy, muốn tìm cô uống riêng.

“Nào, Luật sư tiểu Sở! Tôi mời cô một chén! Mọi người ơi, nhìn Luật sư tiểu Sở tuổi còn nhỏ vậy nhưng thật sự rất ưu tú! Giúp chúng ta giải quyết vấn đề bằng sáng chế độc quyền một cách ổn thỏa, êm đẹp!” Dư Dược cảm xúc tăng vọt thanh âm mạnh mẽ, nhìn qua thật sự cao hứng.

Sở Thiên Miểu vừa không muốn uống rượu lại không muốn làm mất hứng, cô đảo mắt một vòng, mặt mũi tràn đầy khiêm tốn cười: “Dư Tổng, anh khen tôi cái khác đi, anh khen tôi cái này tôi tuyệt đối không dám nhận! Liên quan tới vấn đề bằng sáng chế, đàm phán xử lý như thế nào, đều nhờ vào tài phán đoán và trí tuệ của Nhâm Tổng để giải quyết, đây tuyệt đối là công lao của Nhâm Tổng, tôi cảm thấy ly này anh nên kính Nhâm Tổng mới đúng!”

Dư Dược nghe xong, lập tức đồng ý: “Đúng đúng, cô nói đúng, Nhâm Tổng có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ, tôi nhất định phải cảm tạ Nhâm Tổng! Nào, Nhâm Tổng, tôi mời anh một ly!”

Đột nhiên bị Dư Dược chuyển hướng đến, Nhâm Viêm nâng mắt lên nhìn thoáng qua Sở Thiên Miểu.

Anh bỗng dưng cười một tiếng hài hước: “Em đem đầu ngọn giáo chuyển ngược lại hướng tôi.”

Sở Thiên Miểu nuốt nước bọt.

——

Không phải anh ấy tức giận chứ? Có phải anh sẽ có biện pháp đem rượu này quay lại cô? Cái này xong, ly rượu này cô trốn cũng không thoát. . .

Trong một khắc, hàng trăm suy nghĩ như con ngựa hoang chạy qua.

Kết quả một giây sau, Nhâm Viêm đứng lên, nâng ly rượu cùng Dư Dược cụng một cái, sảng khoái một hơi uống hết.

Sở Thiên Miểu thở phào. Nếu không phải cách hai cái vị trí, cô thật muốn hung hăng vuốt mông ngựa cho Nhâm Viêm.

Sau đó các quản lý cấp cao không ngừng mời rượu Sở Thiên Miểu, Sở Thiên Miểu lôi đông kéo tây luôn có thể đem rượu bốn phía chuyển đến nơi khác.

Tần Khiêm Vũ thấy vậy cười nói với Nhâm Viêm: “Sếp, anh nhìn Thiên Miểu tiểu yêu tinh này, thật sự là vô cùng gian xảo, rượu đến đều đưa tới miệng người khác!”

Nhâm Viêm nâng khóe miệng. Sau đó anh nói: “Cậu đưa cô ấy đổi lại đây.”

Tần Khiêm Vũ nhất thời chưa lĩnh ngộ được: “A?”

“Chiêu nay của cô ấy chỉ dùng được tới đây, lượt tiếp theo lại mời rượu cô ấy liền chạy không xong.” Nhâm Viêm nói, “Cho nên cậu đi qua đổi cô ấy về cạnh tôi.”


Tác giả có lời muốn nói: Viêm ca nhà ta có chút xót chị Miểu rồi nha ~~~

Bạn đang đọc Phục Bất Phục (Dịch) của Hồng Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duong.ann
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.