"Tôi thuộc nhóm A"
Aiko mỉm cười, vui mừng trước câu trả lời của tôi.
"Tôi biết điều đó! Điều đó hoàn toàn phù hợp với tính cách của bạn, thấy không David?"
David cạn lời " thôi thôi, tôi chịu thua" chầu hôm nay tôi bao
Tôi và Aiko: Ố YE
Ngày hôm sau
Sau một ngày rất dài ở cửa hàng, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành công việc của mình và đang đi ăn gì đó
cạnh ga Nakameguro nơi tôi sống.
Thời tiết ở Tokyo có thể khá đẹp vào tháng 5, mặc dù ngày hôm nay
nhiệt độ đã giảm xuống một chút, có lẽ là do buổi chiều có mưa phùn nhẹ.
Thời gian bây giờ là 20:57 đã khá muộn, chậm rãi đi dưới khung cảnh đèn neon rực rỡ khiến tôi cảm thấy hơi choáng váng
Bụng tôi bắt đầu cồn cào và nhận ra rằng thực ra từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì cả.
Đó là lý do khiến tôi mệt mỏi đến vậy.
Nhưng không sao nhiều nhà hàng xung quanh ga Nakameguro mở cửa 24h nên sẽ không khó để tìm được chỗ ăn uống.
Quán cà phê Thanh Thư sẽ là nơi dễ dàng nhất để nhanh chóng đáp ứng nhu cầu ăn uống với lại khá gần cửa hàng
Tôi đi đến đó thông qua một số con đường nhỏ với ánh đèn chiếu sáng kém thường xuyên chớp tắt
Khi tôi đang nhàn nhả tản bộ hít thở không khí trong lành
Bỗng đối diện, một người đàn ông khá cao mặc áo khoác dài đi nhanh như chạy sượt cái vèo qua tôi
"Có lẽ là say rượu - ông ta trở về nhà sau khi uống rượu
với đồng nghiệp " Tôi tự nghĩ
Trong một nền văn hóa mà nhân viên văn phòng phải làm việc nhiều giờ
Không có gì lạ khi uống rượu say vào buổi tối với sếp và đồng nghiệp trước khi loạng choạng trở về nhà với
gia đình.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi lạ khi không ngửi thấy mùi rượu nồng nặc nào cả.
Khi chuẩn bị đi tiếp, tôi thấy một chiếc hộp sơn mài nhỏ trên đường, không lớn hơn so với
những chiếc hộp đũa.
Có lẽ người đàn ông phía trước đánh rơi
Tôi vội quay lại nơi nhìn thấy người đàn ông và bắt đầu hét lên, nhưng có vẻ như ông ta đã biến mất.
Tôi chạy ngược lại về phía góc đường, nhưng vẫn không thấy ông ta đâu cả.
"Thật kỳ lạ", Tôi tự nghĩ, và quay lại chỗ chiếc hộp và nhặt nó lên.
Đăng bởi | 225588999 |
Thời gian |