Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai muốn sống như Lôi Phong

Phiên bản Dịch · 2223 chữ

Phía trước không có đường, phía sau có chó ngao Tây Tạng.

Đường Miên Miên chưa bao giờ biết, hóa ra một người lúc gặp đen đủi, uống nước mắc nghẹn đều là việc nhỏ nhặt, bi kịch nhất là cảnh ngộ cô đang gặp. Bị mẹ chồng trước nhục nhã, còn gặp người chồng ra ngoài vụng trộm lúc trước, trong lúc nổi giận cô chẳng qua là muốn tùy tiện lao đi tìm nơi phát tiết nội tâm xấu hổ cùng giận dữ đang sắp bành trướng, ai biết được đầu óc cô mê mang lại chạy vào trong một ngõ cụt, xoay người liền đối diện với đôi mắt đen như mực của con chó ngao Tây Tạng cực lớn.

Cái đầu trắng như tuyết của con chó ngao Tây Tạng rốt cuộc lớn như thế nào? Quái vật lớn, hoàn toàn chặn lại lối ra của ngõ nhỏ, ánh mắt hung bạo một chút cũng không động đậy dừng trên người của Đường Miên Miên, dường như muốn đem người phụ nữ nhìn có vẻ ngon miệng trước mắt nuốt chửng một ngụm vào trong bụng, nước dãi bên miệng nó cũng dường như đang chảy róc rách.

Trong nháy mắt thần kinh trên người của Đường Miên Miên giống như đóng băng lại, vô số da gà cũng trong nháy mắt nổi lên, cô thật cẩn thận nhìn chằm chằm vào con chó ngao Tây Tạng trước người, dịch chuyển một bước chân rất nhỏ, nhưng chẳng qua chỉ vừa mới lắc lư thân mình, đôi mắt đen của con chó ngao Tây Tạng thế nhưng cũng chuyển động theo một cái, Đường Miên Miên đành phải dừng lại dựa vào bức tường lạnh băng, đổ mồ hôi đầm đìa, cũng không dám động.

  • Ai, ai tới cứu, cứu, cứu cứu tôi với. . . . . .

    Giọng Đường Miên Miên run rẩy hô một tiếng, mặc kệ là ai cứu cô, cô đều sẽ cảm kích! Tóm lại sẽ tốt hơn so với chết dưới tay con chó ngao Tây Tạng này, lúc trước cô xem qua không ít vụ án người bị chó ngao Tây Tạng cắn chết, chó ngao Tây Tạng phát cuồng. . . . . . Tuyệt đối phù hợp với cái tên đầy khí phách của nó!

Ngay tại lúc Đường Miên Miên càng lúc càng cảm thấy tuyệt vọng, con chó ngao Tây Tạng kia thế mà lại tiếng về phía trước một bước, Đường Miên Miên "A" một tiếng thét chói tai, xoay người dán tại trên vách tường, đau đớn mà ra mồ hôi.

  • Cứu mạng . . . . . . Cứu mạng . . . . . .

Đường Miên Miên vô lực, yếu đuối tự an ủi chính mình hô lên vài tiếng, chỉ cảm thấy phía sau ánh sáng sặc sỡ lập lòe, hơi nghiêng nghiên tầm mắt nhìn qua khe hở giữa hai tay, chỉ thấy một dáng người thon dài dần dần xuất hiện trong con hẻm.

Đường Miên Miên trong nháy mắt dâng lên một loại cảm động muốn khóc nức nở, ông trời ơi, ông rốt cục nghe được tiếng kêu gọi của con! Hơn nữa chỉ nhìn thân hình, tuy rằng không nhìn thấy rõ mặt nhưng cả người lại tràn ngập khí phách, tư thế đi đường lại vừa uy phong lẫm liệt lại vừa nghiêm chỉnh tự nhiên, đặc biệt đôi chân thon dài lúc đi vừa mang lại cảm giác mạnh mẽ, lại vừa có lực, dường như còn mang theo gió, Đường Miên Miên không nhịn được túm chặt vạt váy của mình.

Một người đàn ông bước đi đã có thể tràn ngập mùi vị đàn ông như vậy, tuy tim Đường Miên Miên không đập thình thịch, nhưng vẫn không nhịn được hiếu kỳ, bộ dạng người này sẽ như thế nào đây, mà hắn là ai? Từ đôi mắt nhìn ra, người đàn ông này cho dù bộ dạng không tốt cũng có một thân hình vô cùng tốt, mà thường thường người đàn ông như vậy sẽ có bộ dạng vừa có cá tính, vừa có mùi vị đàn ông.

Đường Miên Miên cũng từng có một lần say đắm người đàn ông như vậy, nhưng thực tế cuối cùng cô lại gả cho một công tử nho nhã như Chương Hách Nhiên.

Một thân hình cao lớn in bóng trên tường, dường như trong nháy mắt khiến cảm xúc bàng hoàng của Đường Miên Miên ổn định, mà người đó cũng càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại phía sau lưng con chó ngao Tây Tạng, Đường Miên Miên cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.

Tuy rằng màu da có chút ngăm đen, nhưng người đàn ông này tuyệt đối cực soái, đặc biệt là cặp con ngươi lãnh lẽo kia, bình tĩnh dừng trên người của Đường Miên Miên, trong nhất thời khiến Đường Miên Miên đỏ mặt. Đường Miên Miên thích Cổ Thiên Nhạc cùng Ngô Ngạn Tổ, nhưng mà người đàn ông trước mắt này càng xuất sắc hơn so với hai người kia, tuấn dật và cao lớn.

  • Anh, cứu, cứu cứu tôi . . . . .

Đường Miên Miên luôn luôn xấu hổ khi cùng đàn ông nói chuyện, lúc nói xong những lời này, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, bộ dạng vừa xấu hổ vừa không biết làm thế nào, có vẻ như càng thêm vẻ vô tội.

  • Cứu. . . . . . cô?

Người đàn ông hơi hơi dừng một chút, dường như có chút không tin tưởng lời nói của cô, Đường Miên Miên nghi hoặc, người đàn ông này sao lại kỳ quái như vậy, cô bảo hắn cứu cô sao lại thành …………kỳ quái ?

Người đàn ông cúi đầu liếc mắt nhìn con chó ngao Tây Tạng, cuối cùng dường như phát hiện tình hình trước mắt, sáng tỏ "ồ" một tiếng, nhất thời đôi mắt sáng lên, lập tức cúi đầu cười, xem xét cô gái nhỏ mặc một thân váy màu vàng nhạt, thâm trầm mở ra hai cánh môi hỏi:

  • Cứu cô thì tôi được lợi ích gì?

  • Lợi ích? Anh, hiện tại có thể hành động như Lôi Phong. . . . . . anh không thể. . . . . .Không thể vô tư hiến dâng một chút sao.

Đường Miên Miên nghẹn họng, thật sự thấy được thói đời nóng lạnh, một “người đàn ông cao soái” như vậy, vậy mà mở miệng ra lại đòi lợi ích.

  • Tôi cũng không phải Lôi Phong, càng không phải thanh niên tốt, không hiểu phải quên mình vì người.

Người đàn ông ôm ngực cúi đầu nhìn con chó ngao Tây Tạng trắng như tuyết, ngụ ý, cứu cô, sinh mệnh của hắn có khi cũng gặp nguy hiểm.

Đường Miên Miên cũng hiểu được bản thân cũng không thể quá ích kỷ, mặt lại xấu hổ đỏ hồng, cuối cùng từ hàm răng nói ra vài từ:

  • Tôi, tôi không có tiền. . . . . . Nhưng tôi có thể đáp ứng giúp anh làm một việc, ngoại trừ, ngoại trừ làm chuyện kia. . . . . . Còn lại, cái gì cũng đều có thể.

Đường Miên Miên cảm thấy thực sự mất mặt, chỉ là mặt mũi dù đáng quý, giá trị sinh mệnh lại càng cao, cô chỉ sợ con chó ngao hung ác kia bất ngờ nhào qua lại hoàn toàn không phát hiện một sự thật: đó là người đàn ông trước mắt này không hề sợ con chó ngao kia dù chỉ một chút, mà con chó ngao này thế nhưng lại không quay đầu cắn “người xa lạ“ đột nhiên xuất hiện phía sau.

  • Chuyện kia?

    Người đàn ông nhướng lông mày một cái, ánh mắt nhìn Đường Miên Miên nhất thời có vài phần nghiền ngẫm.

Đường Miên Miên lập tức ảo não xấu hổ, phát giận:

  • Anh có cứu hay không, muốn cứu thì hiện tại dắt con chó này đi cho tôi, không cứu thì mau cút đi! Đừng chậm trễ những người khác tới cứu tôi.

Đường Miên Miên như con thỏ trắng tức giận, tóc vốn được cột đuôi ngựa cũng rơi ra vài sợi, mái tóc đen chỉnh tề ban đầu có chút hỗn độn, qua lần giận dữ này, mấy sợi tóc tơ mượt đều giống như dựng đứng lên, bộ dáng kia có chút làm cho người khác cảm thấy được cô thực sự đang tức giận.

  • Tôi cứu.

Người đàn ông không giận mà cười, nhất thời có thể mê đảo hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ.

Đường Miên Miên lập tức vì sự nổi giận của bản thân mà cảm thấy thẹn thùng, cô thế mà lại còn phát hỏa, dù sao cũng là bản thân yêu cầu người khác cứu mình.

  • Nhưng trước hết cần nói rõ ràng, cô cần vì tôi làm một chuyện.

  • Ừ, tôi đồng ý với anh.

Đường Miên Miên không ngừng gật đầu đáp ứng.

  • Thề cho tôi xem.

Người đàn ông nói ra giới hạn, nhếch miệng xấu xa cười nhẹ.

  • Đường Miên Miên hít một hơi thật sâu, vì cái mạng nhỏ, cô nhịn!

Dựng hai ngón tay hướng lên trời:

  • Tôi thề, tôi Đường Miên Miên hôm nay được người này. . . . . .

Còn không biết đối phương tên gì, Đường Miên Miên hơi dừng một chút, mà đối phương lập tức hiểu ý nhắc nhở:

  • Tôi họ Thôi, tên chỉ một chữ Giác.

  • Ồ. . . . . .

Đường Miên Miên lập tức gật gật đầu, cũng không cảm thấy cái tên này có quen hay không, mà là nuốt một ngụm nước miếng tiếp tục nói:

  • Tôi Đường Miên Miên hôm nay được anh Thôi Giác cứu, vì là báo đáp nên tôi thiếu anh Thôi một việc, sau này bất kể anh Thôi yêu cầu tôi làm việc gì miễn là việc quang minh lỗi lạc Đường Miên Miên tôi đều đáp ứng vô điều kiện.

Đường Miên Miên thêm bốn chữ ‘quang minh lỗi lạc’, người đàn ông không nhịn được câu môi cười yếu ớt, lập tức tóm lấy cổ của con chó ngao Tây Tạng lông trắng như tuyết trước mắt nói:

  • Đi thôi, Đại Bạch.

Con chó ngao ban đầu còn đang hung hãn lập tức quay đầu đem thân hình to lớn của nó dụi vào chân người đàn ông nịnh nọt, lấy lòng, dường như còn cọ cọ hai lần, sau đó xoay người, lại chậm rì rì nhận lệnh đi về phía trước——

Đường Miên Miên kinh ngạc nhìn màn biến hóa trước mắt, ai có thể nói cho cô, rốt cuộc . . . . . . là chuyện gì xảy ra?

  • Nhớ cho kĩ, cô nợ tôi, tôi sẽ nhớ đòi về.

    Người đàn ông bước từng bước tới gần, Đường Miên Miên sắc mặt trắng nhợt, lại không nhịn được lùi về phía sau gắt gao dựa vào tường, nhìn thấy ý cười trên mặt hắn và cả chuyện vừa xảy ra , Đường Miên Miên lập tức hiểu rõ, tỉnh ngộ!

Kinh ngạc, phẫn nộ dồn sức nhìn vào khuôn mặt dễ nhìn của người đàn ông, nhất thời lửa giận trong ngực cuồn cuộn dâng:

  • Đó là chó của anh!

    • Tôi cũng không nói không phải.

Người đàn ông nhún vai

  • Là có người. . . . . . Nhất định muốn tôi sống như Lôi Phong mà! Lần sau gặp, . . . . . . con cừu nhỏ.

Đường Miên Miên tức giận giương nanh múa vuốt, không quan tâm đến hình tượng nữa, thậm chí còn mất đi tính khí tốt đẹp ngày thường, nhìn bóng dáng của người đàn ông vừa mới đùa giỡn mình một trận không thể nhịn được nữa điên cuồng gào thét :

  • Anh không xứng với Lôi Phong! Lời tôi thề vừa rồi, đều trở thành rác rưởi, trở thành rác rưởi!

Người đàn ông thong thả bước đi, làm gì còn để ý người phụ nữ đang gào thét ở phía sau, trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn mang một ý cười nhàn nhạt, con chó ngao màu trắng phía trước cũng thong thả bước theo, tâm tình hiển nhiên so với chủ nhân cũng rất tốt.

Đường Miên Miên hối hận đến mức ruột đều xanh, cô không muốn gặp người đàn ông này, về sau cũng không muốn gặp.

Chỉ là. . . . .không hiểu sao cứ luôn cảm thấy hắn có chút quen mắt, hình như. . . . . . đã gặp qua ở nơi nào.

Chú thích của beta:

Lôi Phong (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习).” Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa.

---------

Dịch: Tử Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 23/4

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnnaNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật BảoNhi
Lượt thích 4
Lượt đọc 368

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.