Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ chồng vũ nhục

Phiên bản Dịch · 1872 chữ

- Đường Miên Miên, trong cửa hàng này cho dù cậu nhìn trúng đều có thể đóng gói mua về. Hôm nay bất cứ giá nào tỷ đây cũng sẽ quẹt thẻ tín dụng này mua về cho cậu!

Tiểu thư Trình Mỹ Lệ hào phóng nhét thẻ vàng vào trong tay Đường Miên Miên. Đường Miên Miên kinh ngạc cúi đầu, nhìn tấm thẻ trong tay, cô biết tấm thẻ này Trình Mỹ Lệ đã không cần tới! Cô ấy hiện tại đã hoàn toàn độc lập không còn dựa vào Trình gia để sống, vì vậy... cô làm sao có thể dùng?

Hôm nay cô ấy mặc một thân gợi cảm. Cổ áo chữ V với vạt dưới có những bông hoa nhỏ xinh đẹp, vài sợi tóc rũ xuống trên vai, môi đỏ mọng khẽ hở, quyến rũ đưa mắt liếc nhìn Đường Miên Miên:

- Cậu yên tâm, tấm thẻ này là mẹ kế cho tớ! Nếu bà ấy muốn lấy lòng tớ như vậy, để bày tỏ rằng tớ không hề ghét bà ấy thì cậu phải thay tớ quẹt tấm thẻ này thật tốt. Để cho bà ta biết tiểu thư Trình Mỹ Lệ này có tấm lòng rộng rãi, cho dù tớ yêu thương người mẹ đã qua đời của mình nhưng đối với người hai mươi tuổi đã phải gả cho ba tớ đã bốn mươi tám tuổi tớ không hề có chút ý kiến...

“Phốc” Đường Miên Miên không nể tình cười lớn một trận. Trình Mỹ Lệ lập tức trừng mắt lau nước bọt trên miệng, cô tủm tỉm cười, nhìn lên trung tâm mua sắm xinh đẹp nói:

- Nếu tiểu thư Trình Mỹ Lệ khó có được lòng thành mời tớ, tớ đây liền không khách khí!

Nói xong Đường Miên Miên thật hưng phấn kiêu ngạo hướng trung tâm mua sắm chạy đi, ai bảo cô hiện tại không có quần áo, không có nhà ở, không có tiền, không có công việc đây? Không dựa vào nữ nhân của mình thì còn có thể dựa vào ai?

Trình Mỹ Lệ hất tóc một cái lập tức ba ngàn tóc dài xinh đẹp tung bay, cô đạp giày cao gót ưu nhã đuổi theo hình dáng Đường Miên Miên đang hấp tấp chạy lên phía trước.

Đường Miên Miên đưa tất cả quần áo mình thích cho người bán hàng, sau đó bản thân thì vào lấy từng cái từng cái thử mặc đi ra cho Trình Mỹ Lệ thưởng thức. Bộ đầu tiên vẫn phong cách như trước, váy đơn giản, mộc mạc, sạch sẽ lại hào phóng, áo T- shirt, Đường Miên nhìn giá cả một cái nhịn không được líu lưỡi. Nói thật, cô thường rất ít đi mua quần áo, hơn nữa cách một thời gian dài cô mới đi shopping. Thậm chí còn không nhớ lần cuối mình đi trung tâm mua sắm là lúc nào, trong tủ quần áo của cô có lẽ toàn bộ đồ đều do Chương Hác Nhiên kêu thư kí mua giúp cô, theo phong cách của cô mà chọn nhưng suốt năm đều là một kiểu quần áo: áo T- shirt, váy dài. Bởi vì rất ít khi cô cùng với Chương Hách Nhiên tham gia tiệc rượu, cho dù ở nhà giàu có, cô dường như chỉ là một người vợ ẩn danh, mỗi ngày chỉ ở nhà giặc quần áo, nấu cơm, phục vụ mẹ chồng, người ngoài đều biết Chương gia có một cô con dâu, nhưng rất ít người đã gặp qua cô.

- Cậu còn đứng đó làm gì?

Trình Mỹ Lệ lấy thẻ tín dụng trong tay Đường Miên Miên, không nhịn được liếc Đường Miên Miên một cái, vừa nhìn thần sắc của cô liền biết cô đang nghĩ tới người đàn ông kia, trong đầu không khỏi buồn bực Đường Miên Miên.

Đường Miên Miên biết Trình Mỹ Lệ nhìn thấu mình, miễn cưỡng lộ ra nụ cười cứng đờ. Trình Mỹ Lệ làm bộ không biết, ngón tay đặt trên quầy thu ngân chỉ mấy bộ quần áo:

- Cái này, cái này... còn có cái này, gói lại, những cái kia không cần

Đường Miên Miên ngẩng đầu liếc một cái, vừa nhìn thấy lại líu lưỡi. Vì vậy lập tức đưa tay đè lên một đống quần áo trên quầy thu ngân, thần sắc không bình tĩnh nhìn về phía Trình Mỹ Lệ:

- Cậu, cậu khẳng định?

Trình Mỹ Lệ lại chọn ba bộ quần áo đắt tiền nhất, hơn nữa cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thử qua phong cách này.

- Tớ khẳng định, mau tránh ra!

Trình Mỹ Lệ như chém đinh chặt sắt hướng Đường Miên Miên phun ra mấy chữ này, sau đó không chút thương tiếc đẩy Đường Miên Miên ra thật xa. Đường Miên Miên nhìn áo T-shirt, quần sọt tràn ngập phong cách thục nữ, tri thức hiểu lễ nghĩa bị treo trở lại, mà bản thân chỉ tò mò quần áo đã chọn xuống lại có thể treo lên.

- Cậu, đi vào thay cái này cho tớ.

Từ trong đó Trình Mỹ Lệ lấy ra một bộ màu vàng ném cho Đường Miên Miên. Đường Miên Miên thần sắc không bình tĩnh:

- Tớ, hiện, hiện tại liền...?

- Yes! Now!

Trình Mỹ Lệ nhẫn nại gật đầu. Cười quỷ dị, ba chân hay tay đá Đường Miên Miên vào trong thay y phục.

Mấy người bán hàng đều mím môi cười, tuy rằng vị tiểu thư xinh đẹp này so với vị tiểu thư dễ thương kia hung dữ hơn rất nhiều. Thế nhưng vị tiểu thư dễ thương kia dường như không tức giận, hơn nữa quan hệ của hai người bên ngoài thoạt nhìn rất tốt, dường như giữa bọn họ không có khoảng cách, làm cho người khác thật hâm mộ.

- Tiểu thư, đây là thẻ của ngài. Còn có quần áo của ngài, xin cầm lấy.

Túi quần áo đã được đóng gói và trả tiền xong đưa tới trước mặt Trình Mỹ Lệ. Trình Mỹ Lệ gật đầu, đang muốn xoay người lại thì nghe thấy tiếng cửa phòng thay đồ “Chi” một tiếng bị người bên trong mở ra, Trình Mỹ Lệ ngẩng đầu nhìn lại, cái nhìn này rơi vào hình bóng màu vàng trước cửa phòng thay đồ thì không khỏi càng thêm ấm áp, tràn ngập ý cười. Trình Mỹ Lệ khẽ vuốt cằm, trung thực khen:

- Đường Miên Miên, hóa ra là cậu có tố chất mỹ nữ.

Đường Miên Miên mặt đỏ lên, được Trình Mỹ Lệ khen một chút thật khó khăn, lúc này Trình Mỹ Lệ lại không chút keo kiệt khen cô, là cô mặc thật sự đẹp phải không?

Cô không kìm được xoay người, tự xem chính mình trong gương.

Váy lụa liền thân màu vàng, nhưng chỉ che một phần ba đùi, bất cẩn một chút sẽ bị lộ ra, nhưng đôi chân hoàn mỹ trắng nõn, mảnh khảnh lại được khoe ra ngoài. Đường Miên Miên rất trắng, trắng như vậy còn mặc thêm lụa vàng sẽ càng thêm đẹp, dẫn theo hơi thở tươi mát của mùa xuân. Màu da như hoa anh đào, môi đỏ mọng như quả anh đà, nếu ngũ quan không có vẻ hơi bình thường, nếu trên mặt không có mấy vết tàn nhan, Đường Miên Miên nhất định là một mỹ nữ.

- Mỹ Lệ...

Đường Miên Miên quay đầu lại tìm Trình Mỹ Lệ, muốn nói mình có thể đổi lại lần sau mặc nữa hay không, nhưng mà vừa quay đầu lại thế nhưng không thấy người đẹp Trình Mỹ Lệ.

Người đâu? Đường Miên Miên nhìn xung quanh, trong lúc bất chợt liền nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, mà người đó nhìn tới Đường Miên Miên cũng bất thình lình ngay ngẩn cả người, hình như nét mặt không ngờ tới cô cũng có thể xuất hiện ở nơi này.

- Chương phu nhân, làm sao vậy?

Cô gái bên cạnh nhẹ giọng nói một câu, Chương phu nhân lập tức bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn cô gái cười, lại nhìn về phía Đường Miên Miên mang theo vẻ mặt nghiên cứu. Trên mặt đã không còn vẻ kinh ngạc, bà là người xuất thân cao quý được dạy bảo tốt, chút ứng biến ấy đối với bà mà nói chỉ là khả năng đơn giản, cho dù Đường Miên Miên đứng đó không kính cẩn gọi bà một tiếng bà cũng đè nén lửa giận trong lòng không biểu hiện ra ngoài.

- Tại sao cô lại ở chỗ này?

Chương phu nhân không nặng không nhẹ liếc về phía bên này hỏi, Đường Miên Miên mất tự nhiên kéo váy trên người. Đích thực, cô đối với người mẹ này âm thầm có cảm giác sợ hãi, cho dù là bà ta dùng ngôn ngữ hay tinh thần dành cho cô đều thương tổn và kích thích vô cùng, đủ để cho cô nhanh chóng tan rã. Cô mỗi ngày đều ở nhà bà làm trâu làm ngựa hầu hạ cho dù bị ủy khuất cũng chưa bao giờ nói cho Chương Hách Nhiên, cũng là bởi vì cô sợ lực uy hiếp của người này.

- Con...con...

- Đừng nói với cô ở đây mua quần áo, vẫn là như vậy...?

Chương phu nhân quan sát váy mới của Đường Miên Miên từ trên xuống dưới, Đường Miên Miên trong lòng chợt giật mình, có chút áy náy cúi đầu.

- Ai vậy?

Cô gái bên cạnh tò mò hỏi.

- Người làm của nhà chúng ta! Hai ngày qua không biết cô ta xảy ra chuyện gì mà không về nhà quét dọn. Tôi thấy cô ta nhất định là không muốn đến nữa, người làm cũng phải có quy cũ của người làm, thực sự là không cảm thấy thẹn còn vác mặt đến đây mua quần áo xa xỉ, chẳng lẽ không biết giá đắt bao nhiêu sao? Bản thân không có tiền, lại muốn tận hưởng cuộc sống xa hoa của những người giàu có, thật sự là ý nghĩ kì lạ!

Chương phu nhân cười trả lời.

Chương phu nhân bình đạm trả lời nhưng từng chữ lại đả thương người, lòng của Đường Miên Miên đau nhói.

Đến cuối cùng, vì sao lại ở chỗ này bị mẹ con Chương Hách Nhiên vũ nhục?

Cô nhớ ra rồi, cô và Chương Hách Nhiên đã ly hôn! Vì sao lại còn sợ mẹ của hắn như thế? Cô mấy năm nay đã chịu mệt nhọc vì thương hắn, nhưng hiện tại đã không còn quan hệ... Rốt cuộc là vì sao?... còn làm ra dáng dấp thuận theo người này?

- Cũng thật là mất mặt, chẳng lẽ là muốn dụ dỗ con trai người? Con thấy con trai người cũng thật ưu tú...

Cô bạn kia không biết nội tình cũng thêm mắm thêm muối vào, Đường Miên Miên nắm nắm tay cũng đã nổi gân xanh. Thật sự... đủ rồi!!

-----

Dịch: Nguyệt

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 23/4

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnnaNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật RainyRuan
Lượt thích 5
Lượt đọc 353

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.