Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con muỗi cắn đầu lưỡi

Phiên bản Dịch · 1962 chữ

Đối với Đường Miên Miên mà nói, bữa sáng này vô cùng tra tấn, bởi vì đêm qua không chỉ bị cưỡng hôn còn bị người đàn ông ngồi chung bàn với mình đùa giỡn xoay vòng, cô còn phải giả bộ như không quan tâm.

- Tê ——

Một tiếng kìa lạ nhẹ vang lên kéo Đường Miên Miên đang một bên xé bánh mì bên cạnh ngẩn người trở về, quay đầu nhìn lại, Thôi Quả Quả ngẩng đầu nhìn ba ba vẻ mặt vô cùng nghi ngờ:

- Ba ba, người làm sao vậy?

Một tiếng tê vừa rồi là anh ta phát ra?

Đường Miên Miên cũng không suy đoán nguyên nhân, thấy mặt mày Thôi Giác vẫn bất động như cũ, chỉ là nhàn nhạt uống một ngụm sữa bò nói:

- Không có việc gì, đầu lưỡi ba ba có chút đau nhức.

Phốc —— Đường Miên Miên suýt chút nữa phun ngụm bánh mì trong miệng, lập tức quay đầu che khuất xấu mặt của mình, trong nháy mắt mặt đỏ lên, là...... vết mình cắn?

Nhưng, chính xác là anh ta muốn làm gì?

Tim Đường Miên Miên chợt nhảy lên, rất sợ anh ta nói ra lời không nên nói.

- Vì cái gì? Vì sao đột nhiên đầu lưỡi ba ba lại đau? Cho Quả Quả nhìn xem......

Quả Quả rướn thân thể nho nhỏ lên như muốn đi quan tâm ba của mình, Đường Miên Miên không tự giác đưa tay vuốt lưng Quả Quả muốn bé trở lại, vừa mới đưa tay, tay người đàn ông kia cũng duỗi tới, ấn vai Quả Quả, lắc đầu cười nhạt một tiếng:

- Ngoan, ba ba không có việc gì. Chỉ là không cẩn thận......

Không cẩn thận?

- Không cẩn thận...... Bị con muỗi không biết tốt xấu nào đó cắn một cái thôi.

Con muỗi? Không biết tốt xấu?

Tôi đó!

Đường Miên Miên tức giận cắn cắn bánh mì, cắn hai cái đã nhét toàn bộ bánh mì còn thừa vào trong miệng, uống một ngụm sữa bò, phẫn nộ.

- A? Con muỗi nào lớn như vậy chứ? Chạy thế nào lại đến trong miệng ba ba cắn được đầu lưỡi ba ba vậy? Ba ba le lưỡi ra để con muỗi cắn sao? Hay là con muỗi tự chạy đến bên trong miệng ba ba? Vậy ba ba có ăn con muỗi không? Nuốt mất rồi sao?

- Phốc —— Khụ khụ ——

Lần này Đường Miên Miên thật sự phun thật, hoa lệ lệ phun ra một bàn, tất cả đồ ăn đều bị làm hại.

Thật sự không thể trách cô, cô thật sự là...... Bị ngôn ngữ của đứa trẻ này làm cho hoảng sợ.

Đối mặt với Đường Miên Miên đang bối rối, quả nhiên Thôi Quả Quả rất nhanh dời đi lực chú ý, lập tức hiểu chuyện rút ba tờ giấy đưa cho Đường Miên Miên:

- Mẹ Miên Miên, mẹ thế nào rồi?

- Chị, chị không sao......

Đường Miên Miên đỏ mặt xấu hổ khó khăn chùi miệng.

- A...... mẹ Miên Miên, mẹ đã gặp qua con muỗi lớn như vậy chưa? Quả Quả luôn cảm thấy ba ba nói dối gạt con, ba ba nghĩ con là đứa nhỏ sao? Hừ ~

Dường như tiểu nha đầu không từ bỏ nghi ngờ, bụng bắt đầu suy nghĩ, vẻ mặt Đường Miên Miên quái dị nhìn chằm chằm Thôi Giác đối diện, vừa nhìn lên, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt.

Hắn làm gì...... sao lại sờ môi của mình, lại xoa xoa mặt! Khốn nạn!

Hừ.

Đường Miên Miên thật bất ngờ khi Thôi Giác lạì tự mình đưa Thôi Quả Quả đi học.

Đường Miên Miên là người phụ trách chủ yếu của Thôi Quả Quả tự nhiên cũng phải đi theo. Đã qua tháng 6, thời tiết càng ngày càng nóng, nên hôm nay Đường Miên Miên mặc một cái quần short jean, rất ngắn rất ngắn, chỉ có thể che cái mông nhỏ của mình, còn áo là một cái áo màu hồng nhạt không có tay, áo trong dài, chỉ dài tới quần đùi, cặp đùi đẹp nhiều năm Đường Miên Miên che đậy dưới váy cứ thế lộ ra ngoài.

Đường Miên Miên tuy thấp, nhưng dáng người tương đối cân xứng, cho dù trước ngực tương đối bằng phẳng, nhưng trên bụng lại không có chút mỡ thừa nào, chân cũng trắng nõn tinh tế, trơn mềm, dường như trong suốt không nhìn thấy một cộng lông tơ, dưới chân đi một đôi giày màu hồng, đi trên đường chắc chắn sẽ có người coi cô là ở sinh viên.

Đường Miên Miên không biết cô có bao nhiêu trắng mịn ngon miệng, chỉ biết cô là một người phụ nữ đã ly hôn mà thôi. Cô cũng đã nhìn thấu hôn nhân và tình yêu, thậm chí còn chưa từng có nghĩ sau này sẽ gặp gỡ người nào, cũng nghĩ bình thường trải qua mấy năm rồi nói sau, không gặp được người phù hợp thì cả đời độc thân cũng tốt, dù sao trên đời này đàn ông đều giống nhau? Đến Chương Hách Nhiên cũng phản bội cô, còn có ai sẽ không phản bội?

Vì thế, khi Đường Miên Miên bị Thôi Giác hôn, đều ôm ý nghĩ từ đây về sau sẽ cách xa người đàn ông này vạn dặm, nhưng hết lần này tới lần khác nụ hôn đó luôn làm loạn suy nghĩ trong lòng cô, khiến cô không biết phải làm sao. Cô biết rất rõ ràng hắn chỉ vui đùa, đùa bỡn cô mà thôi, nhưng lại không biết, một nụ hôn cũng có thể kịch liệt như thế, đây là cảm giác trước đây chưa từng trãi qua......

- Mẹ Miên Miên gặp lại, ba ba gặp lại!

Thôi Quả Quả nắm tay bạn nhỏ đang cùng đứng ở cổng, vẫy vẫy tay với hai người rồi mới vui mừng đi vào nhà trẻ. Các bạn nhỏ bên cạnh đều ghen tị lôi kéo tay Thôi Quả Quả hỏi:

- Quả Quả, kia là ba ba của cậu sao? Rất đẹp trai......

- Mẹ cậu thật trẻ, thật đáng yêu......

- Hắc hắc, kia là!

Đường Miên Miên nghe được rõ ràng, đối với cuộc nói chuyện của bọn nhỏ cũng không để ý, cười lắc đầu, xoay người một cái đối mặt với ánh mắt người đàn ông sau lưng.

Đột nhiên nhớ tới câu nói kia của hắn.

- Ý của em là...... em thực sự rất muốn...... làm người đó của tôi?

Mặt Đường Miên Miên lập tức đỏ bừng một mảnh, xoay người lập tức lên xe.

Trên khuôn mặt người đàn ông treo một nụ cười như có như không.

Lên xe, liếc nhìn cô gái ngồi ghế sau:

- Biết hôm nay phải làm gì không?

- Không phải ban đêm có cái tiệc rượu sao.

Cô không quên, mặc dù cô cũng cảm thấy không hiểu vì sao phải đi tham gia.

Cô định mặc như thế này đi?

Hắn không quay đầu, nhưng ánh mắt lại đánh giá đến Đường Miên Miên qua kính chiếu hậu, mặc dù thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, ôm vào trong ngực cảm giác cũng không tệ, ăn mặc cũng rất thoải mái rất phổ thông, nhưng đêm nay không phải ngày bình thường, là gặp bạn bè của hắn.

- Ăn mặc như thế này thì sao? Ông chủ, tôi rất nghèo. Anh đừng kỳ vọng tôi vì tiệc rượu của anh sẽ mua một bộ quần áo giá tiền sa sỉ!

Đường Miên Miên trợn trắng mắt, huống hồ, hiện tại cô ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái hơn trước kia rất nhiều, còn ghét bỏ.

Hắn câu môi cười một tiếng, không đáp lời, khởi động xe đi về phía nội thành.

Đường Miên Miên nhìn phong cảnh ven đường một lúc liền phát giác không thích hợp, lập tức cúi người về phía trước, ôm lấy trước thành ghế khẩn trương hỏi:

- Thôi tiên sinh, chúng ta đây là đi.....

- Tòa nhà hương mại Mou.

- Cái gì!?

Đường Miên Miên bị kinh ngạc ngay lập tức. Tòa nhà kia vừa mới mở ở thành phố T, thuộc trung tâm thương mại quốc tế của Ý!? No! Ở trong đó quần áo đắt cỡ nào cô chỉ mới nghe nói qua, không muốn đi thật đâu! Cô không có nhiều tiền như vậy, không có.

- Thả tôi xuống xe, tôi muốn trở về.

Đường Miên Miên lập tức vỗ cửa xe, vội vã muốn chạy trốn trở về.

Người đàn ông ngồi phía trước đã sớm nhìn thấy hết vẻ mặt biến hóa của cô gái ngồi ghế sau, mà Đường Miên Miên ra lệnh một tiếng, hắn quả nhiên lập tức đạp phanh lại, “kít —— “ một tiếng, cả người Đường Miên Miên đụng mạnh về phía trước.

- Đau quá......

Tay ôm trán, từ phía sau của ghế trước cô ngẩng đầu nhìn lên, Đường Miên Miên đau muốn chảy nước mắt, hắn cố ý...... Hắn tuyệt đối là cố ý! Trong lòng Đường Miên Miên tức giận, lập tức xù lông lần nữa. Người đàn ông nhàn nhã quay đầu lại, lập tức Đường Miên Miên liền yên xuống, cô lửa giận ngút trời, vẻ mặt hắn ta lại như hoàn toàn không có việc gì, đối với loại người này...... Cô hoàn toàn không có cách!

Mặc dù giận mà không dám nói gì, nhưng cô cũng là người không chịu khuất phục!

Đường Miên Miên tức giận kéo cửa xe chuẩn bị xuống xe, một cánh tay như sắt lại duỗi tới, lập tức kéo cổ tay của cô, nhẹ nhàng kéo Đường Miên Miên trở về trong xe:

- Đừng nhúc nhích, lập tức đi ngay, khi nãy chỉ tại đèn đỏ thôi.

- Tôi muốn xuống xe! Tôi phải xuống xe!

Cô không muốn đi đến tòa nhà thương mại Mou kia đâu, nơi đó là nơi đốt tiền của những kẻ giàu có, hiện tại cô là phụ nữ lao động!

- Đừng ồn ào, tôi mua cho em.

Hắn buồn cười cười hai tiếng, tựa như dỗ trẻ nhỏ. Nhưng hết lần này tới lần khác tám chữ này lập tức làm Đường Miên Miên quay đầu, kinh ngạc mà mừng rỡ nhìn sang:

- Thật, thật sao?

- Ừ.

Người đàn ông vừa cười, vừa nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay tinh xảo của Đường Miên Miên.

- Kia...... Kia dựa vào cái gì? Tôi không tiêu tiền của đàn ông......

Phụ nữ có đôi khi chính là già mồm như thế, rõ ràng rất muốn, rõ ràng cũng rất vui vẻ, hết lần này tới lần khác không thừa nhận, cũng muốn dối trá, Đường Miên Miên tất nhiên cũng không ngoại lệ.

- Tôi là ông chủ của em, buổi tối hôm nay em coi như đi công tác, cái váy này tôi nên mua, không tính là dùng tiền của đàn ông, đây là phúc lợi của ông chủ cho em. Có phải không?

Nhẹ nhàng rút tay, thoáng rút đi một ít ý cười, nhưng giờ phút này ánh mắt từ đầu đến cuối đều là dịu dàng, khiến Đường Miên Miên cũng không còn sợ hãi như vậy.

- Giống như vậy...... Được.

Đường Miên Miên ngẫm lại cũng thật là vậy, mà trong lòng cũng lập tức yên.

Thế là Đường Miên Miên cứ như vậy bị hai câu nói của người đàn ông gạt cho yên tĩnh, hai người lái xe đi về tòa nhà thương mại Mou gần trung tâm thành phố.


Dịch: BảoNhi

Biên tập: Anna

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 30/4

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnnaNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 259

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.