Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẻ phòng 740

Phiên bản Dịch · 1947 chữ

Cô gái này, mặc một cái áo khoác ngoài dệt bằng lông cừu, phía dưới là một cái váy dài màu trắng, sau đầu là một mái tóc dài mượt chỉnh tề. Lúc vừa nhìn thấy, hắn cảm thấy chính là một con cừu nhỏ ngoan ngoãn, nhưng sao cô lại ngồi xổm ở đây? Lại khóc thương tâm như vậy... rất giống một đứa bé bị bỏ rơi.

Hắn đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng dựa vào cửa thang máy. Tia hồng ngoại từ thang máy thoát ra chiếu lên trên thân ảnh một mét tám mươi, xẹt qua hai gò má của hắn dừng ở bên kia.

Mà Đường Miên Miên căn bản là không biết chính mình đã khóc bao lâu. Ủy khuất, đau đớn, thổng khổ cùng phẫn uất... đem tất cả cảm xúc tích tụ trong lòng khóc hết một lần cô mới dừng lại sau đó chậm rãi nâng mặt mình lên. Dùng tay áo lau đi nước mắt của chính mình, lại kéo kéo váy "Xì...." một tiếng xịt ra nước mũi nồng đậm.

Một khoảng không im lặng, Đường Miên Miên cảm thấy có chút không đúng. Cảm giác giống như.... Có người ở nhìn chằm chằm cô?

Cô cảnh giác lập tức ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy ở cửa thang máy đang có một người đàn ông cao lớn đang đứng đó, ngoài vẻ mặt ghét bỏ còn hờ hững nhìn chằm chằm cô. Đường Miên Miên "A" một tiếng liền ngã ngồi trên mặt đất, dùng sức dựa vào một góc sáng trong thang máy.

Lẽ nào... Lẽ nào... Lẽ nào hắn vẫn luôn đứng ở đây!?

Kia... Người kia vừa rồi còn thấy cô khóc.... Còn có, còn có xì nước mũi ra nữa.... Đường Miên Miên lập tức cúi đầu mặt, bùm một tiếng cả khuôn mặt đỏ ửng lên. Cô không còn mặt mũi gặp người nữa!

Đột nhiên hắn bước vào thang máy, Đường Miên Miên lập tức ôm chặt vali của mình, gắt gao ôm vào ngực. Cô không biết nên làm cái gì bây giờ.

- Tiểu thư... Tôi muốn xuống lầu, xin hỏi cô cũng muốn xuống lầu?

Ngón tay tạm dừng ở phím số “1” trong thang máy, hắn mang lòng tốt hỏi một câu.

- Không.... Không, tôi đến tầng 7.

Phòng của Đường Miên Miên là ở tầng 7.

Hắn nhìn con số hiển thị trong tháng máy vẫn không có dấu hiệu chuyển động, tầng 7. Xem ra con cừu con này thật sự thương tâm đến mức quên ấn thang máy xuống tầng trệt, cho nên mới xuất hiện trước mặt hắn đây.

Hắn ấn phím 7 và phím 1, còn cô lẳng lặng đứng đó. Nhìn mấy con số một số lại một số đi xuống.

Đường Miên Miên bỗng nhiên bắt đầu run rẩy. Cô không dám nhìn người đàn ông này, càng miễn không nói đến việc ngẩng đầu lên. Chỉ dám cúi đầu nắm thật chặt tay, cho đến lúc nghe "Đinh" một tiếng, thang máy mở ra... Đường Miên Miên thấy đã tới tầng 7, lập tức kéo vali chạy nhanh ra ngoài.

Không đến ba giây, người đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hắn.

- Chạy trốn nhanh thật!

Hắn lạnh lùng một "hừ" một tiếng, cúi đầu nhìn về trí lúc nãy con cừu nhỏ kia ngồi. Thật ra cũng rất thông minh, biết vị trí đó người khác không nhìn thấy.

Chẳng qua.... Xem ra đứa nhỏ thông minh này, cũng thật sự rất mơ hồ.

Hắn xoay người nhặt thẻ phòng trên mặt đất, 740? Thật sự là một con số cũng không tốt lắm.

Thang máy tiếp tục nhanh chóng đi xuống theo lộ trình. Không tới lâu sau đã xuống tới tầng một, hắn vừa mới bước ra thang máy, liền có hai người mặc quần áo màu đen chào đón. Đứng ở trước mặt hắn cung kính nói:

- Tham mưu trưởng!

- Chuyện thế nào rồi?

Hắn vừa đi vừa đem thẻ phòng nhặt được khi nãy không bỏ vào trong túi quần của mình.

- Vẫn luôn giằng co, bí thư muốn chúng tôi lập tức đến mời ngài đi một chuyến. Hắn cũng khẳng định chỉ cùng ngài đàm phán.

Khóe môi hắn mơ hồ cong lên, giống như gặp được một trò hay. Chiếc xe màu đen có rèm dừng ở trước cửa khách sạn, hắn xoay người tiến vào bên trong xe. Một bên cấp dưới lập tức mở máy tính ra, hắn nhấp vào thanh công cụ, trên màn hình video call lập tức hiện ra. Mà thần sắc trên mặt hắn cũng lãnh liệt thêm vài phần, khóe miệng lại như trước nửa cười nửa không mang theo ý vị thâm trường:

- Xin chào, thị trưởng Sách.

- Chào ngài, tham mưu trưởng Thôi!

Đối phương so với hắn càng thêm cung kính, hai bên chính thức bắt đầu hội nghị.

-------

Trước giờ Đường Miên Miên chưa từng trải qua ngày nào đen đủi như ngày hôm nay.

Bắt được chồng cùng tiểu tam vụng trộm, ly hôn... Rõ ràng mấy chuyện này mới chính là chuyện bi thảm nhất, thế mà cô ngồi ở thang máy liền quên nhấn nút hạ tầng. Một loạt chuyện xấu hổ này còn bị một người đàn ông nhìn thấy, hiện tại thẻ phòng lại bị đánh mất.

Đường Miên Miên bây giờ cũng không còn sức lực đi tìm thẻ phòng, thật ra cô căn bản là không biết người đàn ông kia có bộ dạng gì nữa, có lẽ rất tuấn tú... Nhất định rất cao, nhất định sẽ là một người rất quyết đoán! Ngay cả đầu cô cũng không dám ngẩng lên. Nếu thẻ phòng bị hắn nhặt được, hắn có trả lại cho quầy lễ tân không?

Đường Miên Miên gãi gãi lưng của chính mình, nghĩ tốt nhất là tắm rửa một phen, sau đó liền ngủ một giấc mỹ mãn. Tỉnh lại, nhất định sẽ không có chuyện gì, chuyện gì cũng đều đã quên.

Ôm vali ngồi ở cửa phòng, thực sự Đường Miên Miên một bước cũng đi không nổi, vì vậy liền buồn bã dựa vào cửa nhìn về một phía xa xăm, không ngờ vậy mà ngủ quên.

Mà trong lúc này, ở tại nhà cũ của Đường Miên Miên. Người đàn ông đối mặt với căn phòng quạnh quẽ, cho dù nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tắm vòi sen hắn cũng không thể nào vui nổi.

Ly hôn?! Thực sự trước đây hắn chưa từng nghĩ qua sẽ có một kết quả như vậy, vậy mà mọi chuyện hôm nay xảy ra nhanh đến không ngờ.

Hắn ngồi xuống trên giường, tay vò vò mái tóc đen dày trên đầu, Đường Miên Miên.... một khi en đã nhẫn tâm như vậy, một khi em đã tuyệt tình như vậy?! Cũng không cần trách Chương Hách Nhiên hắn! Hắn nhất định sẽ hạnh phúc thực sự cho cô xem! Để cho cô biết.... rời khỏi hắn rốt cuộc có bao nhiêu sai lầm, rốt cuộc có bao nhiêu hối hận!

Cửa phòng tắm mở ra, người phụ nữa lắc lắc mông khiêu gợi đi về phía Chương Hách Nhiên. Vừa đi vừa lôi kéo áo ngủ trên người cô ta:

- Hách Nhiên, vợ trước của anh thật không thú vị. Trong nhà chỉ có loại quần áo ngủ của trẻ con, thật sự mặc vào hoàn toàn không có tình thú. Cho nên em chỉ mặc quần áo, không mặc đồ ngủ, anh xem người ta có bao nhiêu gợi cảm....

Chương Hách nhiên đột nhiên đứng lên. Nói cũng không nói, chỉ nắm lấy bộ quần áo trên người cô ta:

- Cô may cởi quần áo này ra!

- Cái gì?

Người phụ nữ có chút không phản ứng kịp, định thần lại cười nói:

- Không cần vội vã như vậy....

- Tôi nói cởi! Cô không được mặc quần áo của cô ấy!

Một câu nói vừa kết thúc, cả phòng liền trở nên im lặng. Người đàn ông giận dữ đỏ mắt, mà người phụ nữ ngoài kinh ngạc chính là kinh ngạc.

- Anh còn muốn làm gì!? Hả? Anh và cô ta đã ly hôn rồi! Anh cùng tôi lên giường trước mặt cô ta, cho cô ta xem! Anh còn muốn thế nào, còn muốn thế nào nữa??? Tôi nói cho anh biết, anh đừng làm cho tôi phải nghĩ đến cô ta! Chỗ quần áo kia bà đây không muốn mặc, ngày mai, ngày mai! Giấy chứng nhận kết hôn, gấu mèo nhỏ, búp bê nào đó... Còn cả quần áo tôi muốn vứt hết tất cả! Mang đến thùng rác, ném cho bọn ăn mày!

Cô ta nổi bão, hoàn toàn không thèm để ý hình tượng đối với Chương Hách Nhiên đứng lên rống to. Quả thật giống một người đàn bà chanh chua.

Chương Hách Nhiên lúc này đột nhiên nhớ tới, Đường Miên Miên cho dù là lúc tức giận.... Cũng thực sự đáng yêu, huống hồ, dường như Miên Miên chưa từng đối với mình.... tức giận một lần.

- Không! Nếu cô dám vứt đi.... Rồi sẽ cho cô mất đi tất cả, bao gồm cả chính tôi!

Chương Hách Nhiên nhìn một phòng tràn đầy đồ đạc cùng hương vị của Đường Miên Miên, hắn cảm thấy chua xót vô cùng.

Nửa đêm, hai giờ sáng.

Tại một khách sạn cao cấp nào đó, thang máy ở tầng bảy "Đinh" một tiếng vang lên, một đôi chân thon dài bước ra khỏi thang máy. Thản nhiên đi về phía hành lang bên phải, ngón tay mang theo một cái thẻ phòng, mặt trên của thẻ phòng ghi một dãy số, có thể mơ hồ thấy được là "740".

Đôi chân dừng lại, hắn cúi đầu nhìn thấy ngồi ở trước cửa phòng 740 là một người phụ nữ, ôm vali. Thế mà thật sự ngồi ở chỗ này, hơn nữa ngủ rất say sưa, lại còn có vẻ rất quen thuộc. Hắn nhẹ nhàng cười, cả người ngồi xổm xuống xem khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng chọc chọc vào chân mày của cô:

- Này...?

Đường Miên Miên không kiên nhẫn hất tay, lầm bầm vài cái rồi tiếp tục cúi đầu ngủ.

Ngón tay thon dài của hắn bỗng giữ chặt hàm dưới của cô, mà tay kia thì nhẹ nhàng dung thẻ phòng vén sợ tóc trên mặt Đường Miên Miên, thẻ phòng xẹt qua trên mặt của Đường Miên Miên để lại một vết màu hồng nhàn nhạt.

Nói thật, thật sự chỉ là một khuôn mặt cực kỳ bình thường, chẳng qua.... hai má phấn nộn còn xuất hiện mấy chấm tàn nhang nhàn nhạt, nhìn qua lại thấy vô cùng đáng yêu. Nếu hắn nhớ không lầm, ánh mắt cô giống như ánh mắt của con cừu nhỏ lúc kích động... Cũng thực sự mê người, còn cái miệng nhỏ nhắn này.... Hồng hồng giống như màu hoa anh đào, khi hôn lên tư vị chắc hẳn là cũng.... tương đối không tồi.

Nghĩ một lúc, hắn thật sự lấy thẻ phòng nhấc cằm của cô lên, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ mở ra kia...

------------------------ lời nói của add. Tử Vũ------------------------

Kỳ thật ta tội nghiệp nam phụ, nhưng cũng rất thích kiểu nam chính này, hắc hắc, hi vọng hai anh đều hạnh phúc.

Dịch: Tử Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 21/04/18

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật AnnaNgo
Lượt thích 9
Lượt đọc 453

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.