Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên quỹ

Phiên bản Dịch · 1833 chữ

“khụ ,khụ ,khụ, ngươi dùng dấu gỗ để dẫn dụ dỗ chúng ta à?”

Một tên bổ thiên sĩ chợt nhận ra, Triệu Huân An gật đầu.

“Quả nhiên là dị giáo, âm hiểm như vậy!”

Hắn căm hận nói, Triệu Huân An cau mày, trầm giọng hỏi:

“Ngươi nói có người là dị giáo, ngươi có chứng cứ gì không?

“ Ảnh hưởng quần tinh thiên mang đến tai họa cho dân chúng và đi ngược lại ý muốn của Hạo thiên. Làm sao không phải là dị giáo?!”

Lời nói trôi chảy, trên bề mặt hắn xuất hiện một tia ánh nắng chiều đỏ, nhưng đó lại là hồi quang phản chiếu. “

Ảnh hưởng quần tinh thiên không thể là sự ra đời của một người được Hạo Thiên sủng ái, liền không thể là thiên tượng bình thường biến hoá?”

“Nào đó xuất sinh thư hương mộn đệ.Làm việc theo lễ hợp quy,chưa từng hoạ loạn qua thương sinh?”

“Trên thế gian này, nào đó tin tưởng nhất, đáng tin nhất đó là Hạo thiên, ngươi hãy nói xem, làm thế nào ngươi lại ngỗ nghịch ý nguyện Hạo thiên...”

“Chúng ta là Bổ Thiên Sĩ thế thiên hành đạo, tinh quan lời nói, tinh sư chỗ bốc,liền chân lý…..

Ngay sau đó . Vừa dứt lời, đồng tử của tên Bổ Thiên Sĩ nhanh chóng giãn ra, người đã biến mất.

Triệu Huân An xoay người rời đi, để lại một câu:

“Thế thiên hành đạo, nói dễ nghe. Ta nghĩ chỉ là lợi dụng ý chí của Hạo Thiên để mang họa đến nhân gian mà thôi!

“ Ngẫm lại cha mẹ năm đó chết oan, Triệu Huân An đã âm thầm thề trong lòng rằng khi đạt tới đỉnh cao của nhân giới, hắn sẽ diệt trừ Bổ Thiên Sĩ, !

Ở Tần Long Xuyên, trên đỉnh cô độc, bàn thờ chung của Bổ Thiên Sĩ.

Mặc Âm nhìn bảy ngọn hồn đăng trùng điệp vỡ tan trước mặt, thở dài nặng nề, quay người hướng chỗ hắn bước đi.

Bảy linh hồn mạnh mẽ nhất trên Con đường Bất tử đã bị tiêu diệt, và những kẻ dị giáo chắc chắn là những Người luyện khí đã bước vào Con đường Bất tử!

Cảnh giới như vậy không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình có thể ứng phó nữa, chỉ cần báo cáo với tinh quan hoặc thậm chí là Đại chấp sự trong ,những năm này thiên hạ càng ngày càng trở nên bất ổn.

Sau khi lặng lẽ trở về dịch trạm, không làm kinh động đến Triệu Bình đang ngủ say, Triệu Huân An băng bó vết thương, thay quần áo nằm xuống, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, chậm rãi thở ra một hơi.

Trăng sáng chiếu sáng giường ta, và các vì sao đang trôi về hướng Tây trong màn đêm.

Ngày mai, chắn chắn lại là một ngày trời nắng

Hôm sau đội xe xuất phất trễ, dù sao hôm qua các tú tài đã rất kinh sợ và cần được nghỉ ngơi thật tốt.

Buổi trưa, mọi người tụ tập dùng bữa do các tú tài đề nghị chi trả.

Những người hộ vệ tận tâm tận trách. Khi gặp nguy hiểm họ đã lấy tính mạng ra bảo vệ mọi người, nhất định phải cảm tạ.

Rồi còn có Triệu Huân An, một người đồng môn và đã quen nhau được ba năm, ta thực sự không ngờ rằng ngoài tài năng văn chương hơn người, còn có võ thuật kinh thiên, gọi một tiếng văn võ song toàn quả thực không quá đáng.!

Càng ngưỡng mộ Triệu Huân An hơn, uống cùng hắn ta ba ly rượu và nói với vẻ xúc động:

“Triệu Mậu Tài vũ lực thông thiên, ta đã đi tòng quân hai mươi năm,đã chiến đấu trên dưới hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, đã gặp vô số chiến binh, hẳn có thể giống như ngươi.” “Không ra số lượng quá một bàn tay.” “

Nếu gia nhập tòng quân, ngươi nhất định sẽ là tướng tài!”

Các tú tài nghe xong cười lớn. Triệu Huân An là thi viện án thủ và là người tài năng nhất trong thanh lương phủ. Hắn ta chắc chắn sẽ có địa vị cao quý trong tương lai. Làm sao một công chức có thể trở thành một võ sĩ thô tục?

Suy cho cùng, trong hàng trăm năm kể từ khi lập quốc, Đại Càn luôn coi trọng văn khinh võ.

Triệu Huân An chỉ cười, nâng ly cùng nhau uống mà không nói một lời, trong lòng tự có suy nghĩ.

Tài năng văn chương và võ thuật này giống như cá và tay gấu vậy nếu có thể đều có được,vậy mới tốt nhất!

Đội xe lần nữa lên đường, sau đó mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. thời gian vừa vặn nửa tháng đã tới nơi.

Cùng tiêu cục kết lại tiền thuê, các tú tài cũng tạm biệt nhau.

Kỳ thi Hương được chia làm ba kỳ vào các ngày 9, 12 và 15 tháng 8 hàng năm, phân biệt khảo giáo bát cổ chế nghĩa, tuyên án công khai mục phụ còn có sách luận.

Chỉ lại chưa đầy vài tháng nữa nên các tú tài phải nhanh chóng tìm nơi ở và dụng công.

Tuy nói đây là biển học núi sách nhưng ta không thể đảm bảo rằng nếu chỉ nhìn thoáng qua, những gì ta thấy có thể thay đổi,nhìn thấy chính là có thể cả biến mấu chốt cả đời.

So với bọn họ, Triệu Huân An thoải mái hơn nhiều. Tuy kiếp trước bị loại khỏi kỳ thi Hương, nhưng hắn không khỏi suy nghĩ về những câu hỏi sau khi có kết quả, trong đầu vẫn cảm thấy rõ ràng.

Suy cho cùng, đó là sự tiếc nuối lớn lao của đời người, làm sao có thể quên được?

Các học giả đến thủ phủ của tỉnh để thi thường thuê ở gần Bố chính sứ ti nha môn . Dù sao thì địa điểm thi cũng ở đây, việc tìm hiểu tin tức cũng thuận tiện.

Nhược điểm duy nhất là tiền thuê đắt đỏ, 10 lạng một tháng, điều kiện còn gian khổ, thậm chí nhà đơn viện lạc đều không có.

Triệu Huân An không cùng bọn họ tranh, đi mười dặm để tìm một môn trạch viện riêng biệt lập yên tĩnh. Giá thuê chỉ mười lượng, nhưng thoải mái hơn nhiều.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Triệu Huân An cùng Triệu Bình đòi trăm lượng rồi đi ra ngoài. Tiểu nha đầu phía sau hét lên:

“Thiếu gia, ngài mới mười sáu tuổi, xương cốt còn chưa ra hết”. Lưu luyến phong nguyệt không phải là chuyện tốt, sẽ tổn hại thân thể!”

Triệu Huân An bị chọc giận quá cười lớn, dùng sức kéo mặt tiểu nha đầu, vặn mạnh hai cái, cái này coi như quá đáng để vượt qua.

“Cùng ta ra đường xem có hay không ta uống hoa tửu!”

Triệu Bình nghe được lời này, lập tức cao hứng vui vẻ thay quần áo, nắm lấy cánh tay thiếu gia kéo đi ra ngoài.

Triệu Huân An cười toe toét, cảm thấy muốn ra ngoài đi dạo, nhưng tiểu nha đầu thúi này càng ngày càng có nhiều tâm mưu.

Đầu tiên, họ đến một cửa hàng Đại Thương lớn và mua một chút son phấn hoa hồng theo tâm nguyện của Triệu Bình. Sau đó, họ thuê một chiếc xe ngựa và đi thẳng đến khu xưởng nổi tiếng ở tỉnh Phú Hoa.

Lúc này Triệu Bình Nhi mới ý thức được, nguyên lai thiếu gia nhà mình đòi tiền là muốn mua dao.

Dọc đường vừa đi qua rất nhiều cửa hàng có mặt tiền khổng lồ, Triệu Huân An lại không đi vào, chỉ thản nhiên liếc nhìn rồi rời đi đi dạo ròng rã cho đến trưa. Tiểu nha đầu vẻ mặt mệt mỏi hỏi:

“Thiếu gia, ngài muốn mua Dao cũng phải xem đồ, sao cửa hàng cũng không để ý?

“Những cửa hàng này quá nhỏ, ta không để vào mắt. “

Triệu Huân An cười khúc khích nói, Triệu Bình Nhi nhếch môi, cửa hàng lớn như vậy cũng không vừa mắt.

Đến giữa trưa, hắn tìm một quán mì để lấp đầy bao tử .” Triệu Huân An ôm lấy tiểu nha đầu đang phàn nàn, tiếp tục tìm kiếm, cô biết thứ “hoa tửu” này thực sự không dễ uống đến thế.

Giờ Thân hơn phân nửa, Triệu Huân An nhìn trước mặt tiệm thợ rèn nhịn không được đập tay xuống. Đưa tay nhìn về phía lò rèn trước mặt, có chút hưng phấn nói:

“Tìm được rồi!” “

Triệu Bình Nhi nhìn cửa hàng nhỏ hoang tàn rách nát không chịu nổi trước mặt, có chút bối rối. Cửa hàng này lớn đến mức nào?

Thiếu gia của ta, chắc hẳn học đến ngốc rồi sao?

Triệu Huân An sải bước vào tiệm rèn , tuy rằng tiền sảnh nhìn có chút cũ kỹ, nhưng lại được bảo trì gọn gàng, trên tường treo đầy vũ khí và dụng cụ bằng sắt, tạo nên một luồng khí kinh người.

“Nếu cần thứ gì, khách quan có thể tìm thấy trên tường. Nếu là không có liền nói, khách quan cho ta mười ngày nửa tháng cũng liền có.”

Trong tiệm chỉ có một người thợ rèn già, ông ta mặc quần áo vải lanh phủ lấy váy da, đang mài dao. Trên mặt đầy những vết rỗ do tia lửa gây ra. Trông ông ta như một người thợ thủ công nghiêm túc.

Triệu Huân An cúi chào người thợ rèn,nhìn một cách cẩn thận vũ khí trên tường,

Triệu Bình ngồi xuống một chiếc ghế thấp và ngồi cạnh lão thợ rèn, nhìn hắn ta mài dao.

Ở kiếp trước có không ít tin đồn về thanh kiếm đứng đầu thiên hạ,liên quan về hình dạng và cấu tạo cũng có tự thuật.

Con dao có hình dạng như vầng trăng khuyết, phát sáng trong bóng tối, giống như một mâm tròn trên bầu trời.

Theo tự thuật, nhưng hắn ta không thể tìm thấy một con dao phát sáng sau khi tìm kiếm nó hai vòng. Có một con dao có bề ngoài tương tự, chỉ có màu đen và thực sự không có gì đặc biệt. , Triệu Huân An đưa tay bắt lấy và tháo nó ra để nhìn kỹ, nhưng một bàn tay khác đồng thời nắm lấy lưỡi kiếm không có vỏ đao thân đao

Một bàn tay vừa mới nắm chặt đao, cơn ớn lạnh lập tức lan khắp toàn thân, Triệu Huân An và người kia đồng thời rùng mình một cái. Cùng một lúc, tâm hồn vì đó mà run rẩy

Bạn đang đọc Phù Diêu Cửu Thiên truyện của Diêu Khán Viễn Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy14400896
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.