Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất hồn

Phiên bản Dịch · 1800 chữ

“Ngươi lén giấu tư tàng trong quân , ngươi thật sự không sợ ba ngàn sáu trăm đao hình phạt?”

Đại chưởng cầm roi trầm giọng nói. Sinh ra trong quân, biết rõ Hổ ngồi xổm uy lực thế nào, đặc biệt còn lại là loại này đại đường kính , bất quá tâm tình lại càng nặng nề hơn.

Ngay cả những vi phạm lệnh cấm cũng được lấy ra, chứng tỏ những lời trước đó đều là trêu tức, cường giả trước mặt sẽ không bao giờ buông tha một người trong số họ!

“Ta thật sự không sợ!”

Tên lỗ mãn phất tay, một thủ hạ xuất ra cấy châm lửa chuẩn bị châm lửa.

“Ta nói rõ cho ngươi biết, ngươi gặp phiền toái lớn rồi. Đạo chủ của Đạo cung tối qua tính toán, có một tên dị giáo đã giết chết Bổ Thiên Sĩ. Tất cả núi rừng trong phạm vi mấy chục dặm đều đã bị bao vây, bất cứ ai vượt qua núi.” Phàm là hai ngày này qua núi, một tên cũng không sống sót!”

“Nắm Hạo Thiên chi ý, triều đình không thể làm gì chúng ta!”

Tên lỗ mãn không cười nữa, ngữ khí dị thường nghiêm túc nói.

Đứng trong đám người Triệu Huân An khẽ cau mày. Khi nhập cảnh luyện khí nhất trọng thiên liền có Bổ Thiên Sĩ tìm tới , tối hôm qua ngay sau khi nhập cảnh Nhị trọng thiên tiếp theo liền phát sinh việc này.

Mặc dù chúng ta không biết nguyên nhân,nhưng những kẻ giả danh Hạo Thiên có lẽ có thể nắm bắt được những biến động khi nhập cảnh!

“Trên hoàng tuyền lộ đừng trách ta, oán chỉ oán mình số phận không tốt, rơi vào thiên la địa võng do đạo sĩ giăng ra!”

Tên lỗ mãng lại xua tay, cường nhân cầm hỏa lập tức điểm thuốc súng ngòi nổ. Sự tuyệt vọng tràn ngập vào trái tim của mọi người.

“Đinh!”

Triệu Huân An tốc độ như thiển điện, trong nháy mắt đã đến trước khẩu pháo, Thu Thủy chém vụt, ngòi nổ từ xa bị đánh bay.

“Giết hắn!”

Tên lỗ mãng đầu tiên sững sờ tiếo theo rống to, đám cường giả lao về phía Triệu Huân An vung vũ khí.

Triệu Huân An nửa bước không lùi, xoay cổ tay, trong không trung, thanh kiếm Thu Thủy vẽ ra một vòng cung lớn, đứt gãy tứ chi của lưỡi kiếm gãy lập tức bay lên trời, huyết thuỷ chảy tung toé!

“Trảm!”

Tên lỗ mãng điên cuồng hét lên, kéo kiếm ra,con ngựa to lớn hung hãng chạy tới hắn vun roi lên rồi lại rơi xuống, hung hăng chém về phía đỉnh đầu Triệu Huân An!

Eo gấp xoay, xoay mũi chân sang trái để tránh bị ngựa tông chết, tay thu mượn xoáy lực đâm ra, mà không hề có chút phản kháng xuyên qua cổ tên lỗ mãng.

Sau đó mũi kiếm được nâng lên, nhẹ nhõm đem đầu lâu cực đại phân thành hai!

“Giết!”

Chứng kiến cái chết của Đại đương gia , những cường giả còn lại không có chút sợ hãi, vẫn lần lượt lao về phía bọn họ như phun lửa, Triệu Huân An khẽ lắc đầu, bọn họ đều là những kẻ ngu ngốc bị Bổ Thiên Sĩ tẩy não!

“Giết!”

Lấy lại tinh thần bàn tay cầm cây roi lớn cùng với tất cả thị vệ lao về phía trước, hai phe lập tức chiến đấu, các Tú tài thì nơm nớp lo sợ chen chút thành một nhóm.Trước mặt huyết nhục văng tung toé, đối với bọn hắn mà nói thật là một nỗi kinh hãi không nhỏ!

Cuộc giao tranh tuy rất ác liệt nhưng chỉ trong mười lăm phút đã kết thúc, vết máu tàng khắp nơi đều có thi thể.

Những người bảo vệ của cơ quan hộ tống đang thở hổn hển và băng bó cho nhau. Dù ai cũng bị thương nhưng không ai chết là điều vô cùng may mắn.

Hộ Vệ lao về phía Triệu Huân An, hắn siết chặt nắm đấm, trên mặt tràn đầy cảm kích.

Sở dĩ lính canh không chết là người truớc mặt trông có vẻ hơi gầy này. Kiếm kỹ sắc bén của hắn ta tàn nhẫn đến mức hầu hết hàng chục cường giả đều bị hắn ta giết chết!

Mặc dù Triệu Huân An đang cầm thanh kiếm Thu Thủy, nhưng cây roi lớn sinh ra trong thời Hán Chiến vẫn có thể nhìn thoáng qua rằng hắn không sử dụng kiếm thuật, mà là nứt thịt phệ xương sát phạt đao pháp!

Làm sơ chỉnh đốn đội xe lập tức lên đường. Tốt hơn là nên rời khỏi rơi giống như sát sinh địa giới này càng sớm càng tốt.

Dù sao tên lỗ mãng đã nói rõ rằng Bổ Thiên Sĩ đã cho người vây quanh hàng chục dặm,những kẻ hỗn trướng trong mắt không coi con người là con người, không có sự khác biệt giữa học giả danh tiếng và dân thường.

Hơn hai mươi cỗ xe ngựa đang chạy hết tốc lực, mãi đến chạng vạng tối khi tiến vào một toà có trú quân trấn giữ huyện thành, họ mới cảm thấy yên lòng và cố ý chọn nhà quan phủ nhận làm dịch trạm chỉnh đốn để nghỉ ngơi.

Mặc dù điều kiện có chút thô sơ, nhưng an toàn hơn nhiều so với quán trọ bình thường.

Suy cho cùng, đạo cung Bổ Thiên Sĩ lại thế nào phách lối,cuối cùng luôn phải lo lắng về thể diện của triều đình, nếu thật sự sụp đổ, chắc chắn sẽ không phải là triều đình bị thiệt hại.

Lão quan gia tính tình ôn hoà, lại rất khoan dung với Đạo cung, vốn là giáo phái đầu tiên ở Trung Địa.

Tân quan gia thì khác, tuy là nữ nhân nhưng tính tình cứng rắn kiên cường, đăng cơ mấy năm này thường xuyên xảy ra tranh chấp với Đạo cung vì chuyện này. Bổ Thiên Sĩ đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều so với trước đây.

Sau bữa tối,chịu đủ kinh hãi đám người sợ hãi sớm nghỉ ngơi. Khi Triệu Bình chìm vào giấc ngủ sâu, Triệu Huân An lại lấy bộ màu đen mặc vào, dùng vải đen che mặt rồi lặng lẽ lẻn ra khỏi dịch trạm.

Rời đi khỏi Rừng núi Sơn Lâm, Triệu Huân An đã cố tình đánh rơi một tấm biển gỗ có hơi nhuốm một chút khí tức của chính mình, để xác nhận xem mình có thực sự bị Bổ Thiên Sĩ nhắm tới hay không.

Tướng quân vừa đọc vừa thấy trong lòng run lên. Tấm bảng gỗ quả nhiên đã bị người nào đó lấy mất. Hắn bấm ngón tay suy tính rất nhanh đối phương tức tốc tìm tới.

Đã như vậy, ta sẽ chủ động xuất kích,đem những kẻ lạm sát kẻ vô tội này, giết không chừa mảnh giáp!

“Tốc độ chạy không chậm, có nhân quả, ta không tin không tìm được ngươi!”

Người mặt lạnh rèn lâm giáp võ tông sư Bổ Thiên Sĩ võ sư hừ một tiếng, cùng hai bên hông với thắt lứng có những thanh kiếm có dán phù chú pháp kiếm chạy điên cuồng cùng với con ngựa.

“Thôn tặc, đừng bất cẩn. Không có dị nhân nào chết trong rừng núi sơn lâm. Nhìn vết thương, không chỉ có nhiều người, mà còn có mấy cao thủ. Tốt nhất là nên cẩn thận Thiên Thạch!

“ Một bên cầm một chiếc la bàn gỗ, trầm giọng nói, Là một pháp sư, không hiểu sao trong lòng luôn có dự cảm không tốt.

Không biết là vì lời nói của thầy Mục Ẩn hay vì hôm nay sợ hãi trước cảnh tượng giống như lò sát sinh kia. “ ngươi chỉ là một kẻ hèn nhát. Ngay cả những người luyện khí vừa mới vào nước cũng chưa chắc có thể chống đỡ được cuộc tấn công của bảy người chúng ta. Tại sao chúng ta lại phải sợ hãi?”

Một tên thân xuyên lân giáp Bổ Thiên Sĩ cười nhạo nói.Thuật sĩ im lặng, quả thực là như vậy, nhưng không hiểu vì sao, tâm trí hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Bảy người bảy ngựa một đường chạy tới một con dốc đất bên ngoài huyện trấn . Phí Độ nhìn cổng thành đã đóng chặt, không khỏi cau mày nói:

“Việc này không dễ làm. Cổng thành đã đóng, chỉ có thể chờ bình minh.”

“Không cần phiền toái như vậy, chỉ là một bức tường thành cao ba thước, hai chân mới có thể trèo lên.” Hắn xuống ngựa, lấy ra một cái. Hắn vác chiếc túi lên sau lưng, đang định tiến về phía trước thì bị Phí Độ chặn lại: “Đây làtrú quân quận huyện của triều đình, ít người còn dễ nói,âm thầm ra tay.Ở đay nhiều người như vậy, sẽ có rất nhiều mầm tai vạ!”

“Chỉ có người có những suy nghĩ lung tung!”

Hăn đẩy rào cản sang một bên. Với vẻ mặt cuồng nhiệt, hắn ta nói,

“Chúng ta, Bổ Thiên Sĩ , đang tuân theo ý muốn của Hạo thiên. Làm sao có thể bị thế tục quấy rối? Nếu chúng ta dám ngăn cản liền bị tiêu diệt tất cả còn hơn! Nhìn thấy sáu người bạn đồng hành còn lại với vẻ mặt kiên quyết, hắn không còn cách nào khác ngoài việc cởi túi và đeo lên lưng, sẵn sàng hành động cùng nhau.

“Phốc”

Âm thanh chém vào xương thịt đột nhiên vang lên trong tai mọi người, trước khi mọi người kịp phản ứng, tên đạo tặc nuốt chửng với khuôn mặt thay đổi mạnh mẽ đã rút kiếm ra và chém mạnh vào khoảng trống ở một bên!

“Đương, đương, đương~!”

Những tia lửa chói mắt sáng lên, lưỡi kiếm sắc bén va vào nhau trong nháy mắt hơn mười lần. Bổ Thiên Sĩ phản ứng lại, lập tức bắn ra một thần chú cũng chỉ điểm rơi

“Sấm sét!”

“Bùm ~”

Tia sét chói mắt nổ tung. Trong bầu trời đêm, Triệu Huân An nhảy tới cách đó mấy trượng, nhìn đồng nóng chảy trên mặt đất, trong lòng có chút đau lòng.

“xác chết cẩu!”

Hai chiến binh Bổ Thiên Sĩ ôm xác hét lên. Cơn gió mạnh bị khuấy động bởi cuộc chiến thổi qua, và đầu của một tên Bổ Thiên Sĩ đang đứng yên rơi xuống đất với một tiếng nổ lớn. Áo choàng màu vàng nhiễm huyết màu đỏ máu một mảnh.

Bạn đang đọc Phù Diêu Cửu Thiên truyện của Diêu Khán Viễn Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy14400896
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.