Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cường Giả Tranh Phong

Tiểu thuyết gốc · 1958 chữ

Câu chuyện xảy ra nhiều năm trước đây tại Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu trên đỉnh Thiên Sơn. Có hai bóng người một già một trẻ đang đứng ở đó, người đứng tuổi tỏa ra khí độ trọc trời khuấy nước uy vũ vô song. Cũng chẳng có gì phải bất ngờ vì lão chính là chủ của thế lực mạnh nhất giang hồ này, lão không phải là ai khác bang chủ của Thiên Hạ Hội Hùng Bá.

Bên cạnh người đàn ông được mệnh danh là Kiêu Hùng Bất Thế này có một thân ảnh nhỏ bé khác, hài tử này tóc bay trong gió ánh mắt sáng ngời, tuổi không nhiều nhưng trí không nhỏ, nó chính là tam đệ tử gần đây mà Hùng Bá mới thu nhận, con của Bắc Ẩm Cuồng Đao tên gọi Nhiếp Phong.

Hùng Bá vì sao lại đưa Nhiếp Phong lên tận chỗ này, một người thâm bất khả trắc như lão đương nhiên sẽ không rảnh rỗi cùng đệ tử đứng ngắm cảnh trời non sông núi.

Nhiếp Phong cũng không hiểu vì sao sự phụ lại dẫn nó lên đây, nhưng đứng đây nãy giờ nó vẫn không mở miệng hỏi Hùng Bá. Bởi vì tuy gia nhập Thiên Hạ Hội không lâu, nhưng Nhiếp Phong hiểu rằng sự phụ không thích những kẻ lắm lời. Nam nhân trong thiên hạ phàm những kẻ mồm năm miệng mười chỉ là hạng thùng rỗng kêu to mà thôi.

Nhiếp Phong rất hiểu một đạo lý trong thiên hạ đệ nhất bang này, đó là một khi bang chủ không cất tiếng thì người khác tốt nhất là không nên nói gì.

Cũng chính vì thế mà đã hai thời thần trôi qua cả hai vẫn đứng yên bất động, chỉ có mái tóc của Nhiếp Phong và bộ râu dài chấm ngực của Hùng Bá là động mà thôi.

Rốt cuộc thì cuối cùng Hùng Bá cũng cất tiếng, nhưng khi nghe lời của lão thì một người thông minh như Nhiếp Phong cũng chẳng thể ngay lập tức hiểu được.

- Phong nhi! Con có nhìn thấy điều gì trước mắt kia không?

Nhiếp Phong mặc dù đã nghe rất rõ câu hỏi của sư phụ, nhưng nó không vôi trả lời ngay. Nhiếp Phong lặng lẽ quan sát thật kỹ những gì đang hiện ra trước mắt, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói.

- Thư sư phụ! Con chỉ nhìn thấy phía trước là một đám mây đen, bên trong đó còn có thấp thoáng sánh chớp chói lòa.

Hùng Bá trầm ngâm giây lát rồi lại nói:

- Con nói đúng! Đám mây này chính là đang che đi mất nửa giang sơn của ta.

Nhiếp Phong là một đứa trẻ tâm cơ nhạy bén, nghe Hùng Bá nói vậy nó biết lão đang ám chỉ điều gì.

- Theo ý của sư phụ thì đám mây đen phía nam kia chính là nơi đặt cứ địa của Vô Song Thành.

Hùng Bá nghe thấy tam đệ tử trả lời như vậy thì ánh mắt cũng khẽ phát ra một tia tán thưởng.

- Con nói đúng! Vô Song Thành và Độc Cô Nhất Phương chính là cái gai trong mắt của lão phu.

Ý tứ của Hùng Bá đã rất rõ, lão đang nhìn về phía nam nơi hùng cứ của Vô Song Thành, thế lực duy nhất có tầm ảnh hưởng ngang với Thiên Hạ Hội của lão.

Nhiếp Phong nét mặt vẫn lặng thinh mà không lộ một chút biểu cảm nào, nó đương nhiên đã hiểu được ý của Hùng Bá.

- Sư phụ vẫn luôn muốn nhổ cái gai trong mắt này.

Hùng Bá nghe vậy chợt liếc mắt sang bên phải, lão nhìn Nhiếp Phong và chậm rãi nói tiếp.

- Đúng thế! Phong nhi. Vi sư muốn con sẽ là ngươi thay ta nhổ cái gai chết tiệt đó.

Nhiếp Phong hiểu được rằng Hùng Bá đã ẩn ý giao một trọng trách vô cùng nặng nề lên vai của nó. Nhưng Nhiếp Phong cũng không kinh ngạc mà chỉ lạnh lùng nói:

- Sư phụ! Con có thể làm được sao.

Hùng Bá ngay lúc này lại khẽ mỉm cười thâm thúy và nói.

- Nhất định là chỉ con mới làm được. Hôm nay vi sư sẽ truyền cho con một tuyệt chiêu trong Phong Thần Cước của ta có tên là Lôi Lệ Phong Hành.

Nhiếp Phong nghe đến đây thì cũng khẽ chau mày, từ khi gia nhập đến nay, nó đã học gần hết Phong Thần Cước, duy chỉ có chiêu Lôi Lệ Phong Hành này là Hùng Bá còn chưa truyền thụ cho nó.

Hóa ra lão để lại chiêu này là để âm thầm truyền lệnh cho Nhiếp Phong dùng để đánh bại Độc Cô Nhất Phương thu thập Vô Song Thành.

Dù là có đúng như vậy đi nữa thì Nhiếp Phong cũng không quan tâm, với nguyên tắc của nó là học thứ gì cũng phải học triệt để, thiếu một chiêu Lôi Lệ Phong Hành này là nó đã học được đầy đủ Phong Thần Thoái Pháp của Hùng Bá. Nó không có lý do gì để từ chối được truyền thụ chiêu này cả.

- Sư phụ! Con cũng rất muốn thấy uy lực của Lôi Lệ Phong Hành sẽ như thế nào.

Hùng Bá nhìn thấy được tinh thần cầu võ toát ra từ ánh mắt của Nhiếp Phong, lão cũng cao hứng nói:

- Được! Phong nhi con hãy nhìn cho rõ đây. Hôm nay vi sư sẽ thị phạm một lần cho con xem.

Ngay lúc Hùng Bá vén vạt áo lên tung chân thì một tia sét phía trời xa sáng lên rồi trong nháy mắt đã vụt tắt. Đồng thời trong thời gian ấy thì chân của Hùng Bá đã trở về lại vị trí cũ của mình.

Lúc này lão mới dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Nhiếp Phong mà nói:

- Phong Nhi con thấy rồi chứ! Lôi Lệ Phong Hành chính là dựa vào khả năng khinh công cao tuyệt, kết hợp với nội tức của Phong Thần Cước mà xuất ra. Chiêu này còn nhanh hơn cả ánh chớp, thậm chí một cái chớp mắt cũng không so bì được. Con hãy nhớ lấy bí quyết này. Khi con rơi vào tình huống nguy ngập hãy sử ra nó đánh vào điểm yếu nhất của đối thủ, dựa vào khoái tốc của có con thể hóa giải mọi chiêu tấn công chớp nhoáng của địch thủ.

Hóa ra chỗ lợi hại của Lôi Lệ Phong Hành chính là để hóa giải thế tấn công hung hiểm nhất của địch nhân. Dựa vào thân pháp độc bộ thiên hạ của Nhiếp Phong thì chiêu này càng thêm thập phần nhanh lẹ.

Hôm nay khi lâm vào thế hợp công của Hắc Bạch Lang Quân và Tuyệt Tâm ở bên trong băng thất trên Thiên Tuyệt Đảo. Nhiếp Phong biết rằng Thập Phương Vô Địch uy lực tuyệt đại, nhưng thiếu đi binh khí tốt phối hợp sẽ khó có thể cùng lúc sát bại hai tuyệt thế cao thủ.

Nhưng dựa vào uy lực cái thế của kỳ chiêu có thể giảm bớt được thế công hung mãnh của kẻ địch, từ đó Nhiếp Phong có thể vận dụng băng tâm quyết để tìm ra sơ hở trong thế liên thủ của bọn chúng. Quả nhiên Nhiếp Phong không hổ tuyệt thế kỳ tài trong chiến đấu, y rốt cuộc đã nhìn ra được mấu chốt đế hỏa hiểm thành an trong tính huống này.

Nhiếp Phong phát hiện ra Hắc Bạch Lang Quân tay cầm siêu cấp vũ khí Vu Bát, nhưng từ nãy đến giờ dù sử ra tuyệt kỹ Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt, nhưng dựa vào đao kình phát ra có chỗ nông chỗ sâu khác nhau. Cho nên hắn chưa thể toàn diện sử ra hết uy lực đáng sợ của chiêu này, với Băng Tâm lãnh tĩnh Nhiếp Phong đã nhìn ra được điểm bất thường đó.

Hóa ra là vì Nhiếp Phong đang đứng gần băng quan và cô bé Tiểu Quyên, chính vì lý do này mà Hắc Bạch Lang Quân không thể dùng lực dứt khoát nhất trong sát chiêu của hắn. Càng đến gần Nhiếp Phong thì đao kinh dường như chập chờn không quyết tuyệt.

Tuy nhiên dù là vậy thì sát kỹ được sử ra từ siêu cấp cao thủ vẫn là hung mãnh đáng sợ, không phải một người quan sát tinh tế và dùng chiêu khéo léo thì vẫn sẽ bỏ mạng dưới lưỡi Vu Bát mà thôi.

Nhiếp Phong thì lại là một người hội tụ đầy đủ cả sự tinh tế lẫn nhạy bén, ngay lúc đao của Hắc Bạch Lang Quân bổ xuống, Nhiếp Phong tính toán quỹ đạo và thời gian lưỡi đao chém vào mình thật chính xác.

Trong sát na Nhiếp Phong vung chấn sử ra chiêu cước tốc độ nhanh nhất trong Phong Thần Cước là Lôi Lệ Phong Hành. Năm xưa Hùng Bá đã nói chiêu này nhanh hơn cả ánh chớp, thậm chí còn hơn cả một cái chớp mắt. Nếu vận dụng thông minh có thể dùng để khắc chết cuồng công của kẻ địch.

Thời khắc này chính là lúc cần thiết nhất để vận dụng tinh túy của Lôi Lệ Phong Hành, ngay lúc Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt chém xuống đầu, Nhiếp Phong dùng khinh công thượng thừa khéo léo nhanh đến vô tức vô thanh xoay người xuất cước đá ngay vào sống đao của Hắc Bạch Lang Quân.

Thế xoay người của Nhiếp Phong vi diệu đến nhanh hơn cả một cái chớp mắt, đồng thời thoái pháp như lôi điện mang nội kình cường đại đã xoay gót đá mũi Vu Bát chếch sang một bên.

Hắc Bạch Lang Quân không ngờ được rằng, chỉ trong một phần trăm giây Nhiếp Phong lại nhìn ra được chỗ đao ý mỏng nhất của mình mà suất cước đánh vào.

Khí kình cường đại của Thập Phương Vô Địch đã khiến cho bộ pháp của Hắc Bạch Lang Quân không được linh hoạt như bình thường. Nên khi trúng phải Lôi Lệ Phong Hành, dưới lực tác động của thoái pháp nhanh mạnh hiểm, sát chiêu của Hắc Bạch Lang Quân đã bị đổi hướng.

Mũi Vu Bát quán đầy Tử Linh Khí sức mạnh ăn mòn của nó đã lăng lệ đâm thẳng vào thế tấn công từ trên cao áp xuống của Tuyệt Tâm.

Tuyệt Tâm khi đó đã vận công lực lên đỉnh điểm, nắm đầu ngón tay quán đầy sấm sét chằng chịt, hắn là một tên ranh ma xảo quyệt. Vừa rồi dù đã dùng tu la lôi điện phá được hết khí kình của Thập Phương Vô Địch. Nhưng Tuyệt Tâm không vội vung chảo xuống tấn công Nhiếp Phong ngay, mà hắn cố ý chững lại một nhịp để Nhiếp Phong hứng chọn một đao cường tuyệt của Hắc Bạch Lang Quân trước. Sau đó dù kết quả thế nào thì Tuyệt Tâm sẽ tung sát chiêu của mình bồi thêm một nhát chí mạng giải quyết Nhiếp Phong một cách triệt để.

Nhưng tình huống trước mắt khiến Tuyệt Tâm không khỏi kinh ngạc, bởi vì trong làn khói bụi kèm theo băng tuyết mù mịt, quang cảnh hỗn loạn là vậy mà Vu Bát của Hắc Bạch Lang Quân lại đang lăng lệ chém ngược vào hắn.

Tuyệt Tâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền gầm lên tức tối:

- Hắc Bạch Lang Quân ngươi đang làm cái trò gì vậy.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.