Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngưng Đọng Thời Không

Tiểu thuyết gốc · 2132 chữ

Từ Phúc sau khi nhận được diệu dụng của tinh huyết Phụng Hoàng trong tứ linh, ông ta có thể trường thọ sinh mệnh của mình.

Nhờ vào diệu dụng của nó ông có được thứ mà người thường không bao giờ có đó là vĩnh hằng thời gian.

Từ Phúc nhờ vào ngày rộng tháng dài đã nghiên cứu và phát hiện ra Tam Tinh Tinh Tụ Đỉnh, dấu hiệu nhận biết của một tuyệt thế kỳ tài. Đối chiếu với gia phả của Hiên Viên Tộc thì Từ Phúc đã có thể khẳng định bản thân mình chính là một trong những người có siêu trí tuệ của tộc thần, mỗi giai đoạn chỉ có thể xuất hiện một người mà thôi.

Nhờ vào sự linh diệu của tinh nguyên thượng cổ linh thú, Từ Phúc mở mang sức mạnh đại trí tuệ, ông ta ngộ ra những điều kỳ bí siêu phàm mà nhân loại cả trăm năm sau mới phát hiện được ra.

Đó chính là sự vượt trội về sự thông minh của một người chính là linh huyết trong thể nội người đó. Linh huyết giúp khai thông tư duy và khả năng cảm ngộ học hỏi nhiều ít ở mỗi người.

Mỗi dòng tộc hay mỗi tộc người đều chưa đựng sự kỳ diệu của linh huyết khác nhau, nếu như các dòng linh huyết này có thể dung hòa kết hợp lại thì có thể đản sinh ra đại nhân vật xuất chúng.

Nhờ vào phát hiện kinh thế này, Từ Phúc đã đi khắp thế gian lưu lại giọt máu vô thượng của mình ở rất nhiều danh môn thế gia khác nhau, với hy vọng một ngày nào đó thần huyết của mình kết hợp với linh huyết của những tộc người khác mà đản sinh ra người có siêu năng lực tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

Không ngoài dự đoán của Từ Phúc, hậu nhân sau này của ông ta lưu lạc trong nhân gian đã có người tài xuất hiện.

Hơn hai trăm năm trước đã có người xuất hiện Tam Tinh Tụ Đỉnh trên mi tâm, người này là một kiếm thủ xuất chúng, nhờ thiên phú của mình đã trở thành một kiếm khách lừng danh Trung Nguyên ông ta chính là kiếm thánh đời thứ nhất Hoàng Phủ Kiếm.

Sau đó hai trăm năm lại tiếp tục xuất hiện một kỳ tài như vậy, người này cũng có dấu ấn mà Từ Phúc đã nhìn ra trước đó chính là kiếm thánh đời thứ hai Độc Cô Kiếm của Độc Cô Thế Gia.

Từ Phúc yên lặng quan sát biến chuyển trong thế tục và ngẫm ra một điều, mỗi giai đoạn chỉ có thể sản sinh ra một kỳ tài có xuất hiện Tam Tinh Tụ Đỉnh chứ chưa thể nào thấy có được người thứ hai.

Nhưng Từ Phúc lại phát hiện ra thêm một điều khó lý giải nữa đó chính là Tam Tinh Tụ Đỉnh đã xuất hiện kỳ tài ở Độc Cô Thế Gia tại sao ở Vi gia lại có thêm một người tài giỏi khác nhưng lại không có dấu ấn đặc trưng.

Người đó chính là Vi Anh Hùng sau này trở thành Thiên Kiếm Vô Danh lừng lẫy võ lâm, hóa ra Tam Tinh Tụ Đỉnh có thể xuất hiện ở hai dạng đó là chìm và nổi. Vô Danh chính là nằm trong trường hợp thứ hai dấu ấn chìm trong mi tâm chứ không hiển lộ ra ngoài.

Có lẽ đúng như Từ Phúc đã dự đoán, các luồng linh huyết khác nhau hòa trộn đã tạo nên những biến hóa khác biệt so với Hiên Tộc Nguyên Thủy năm xưa.

Không chỉ có thế mà trong một thời đại lại xuất hiện những hai người có Tam Tinh Tụ Đỉnh, đó chính là tiểu Kiếm Thánh Long Nhi, do linh huyết Trung Nguyên kết hợp với linh huyết của người Ba Tư mà thành.

Càng khẳng định điều từ phúc tiên đoán là đúng, linh huyết của các tộc người nếu như có thể dung hòa với nhau chắc chắn sẽ sản sinh ra kỳ tài. (Ngày nay chính là kết hợp Gen giữa người Châu Âu châu Á ra người lai á :D)

Hoàn toàn không sai khi Long Nhi từ nhỏ đã ngộ tính hơn người, lớn lên trở thành một siêu cấp kiếm thủ danh chấn thiên hạ. Thành tựu của y đạt được hoàn toàn là tự thân khổ luyện, không giống như các cường giả khác như Bộ Kinh Vân phải dựa vào diệu dụng của chân nguyên rồng.

Chính vì lưu ý đặc điểm này nên Từ Phúc lúc đó là Đế Thích Thiên đã tha chết cho Long Nhi khi nó tìm đến Thiên Môn khiêu chiến mình. Tất cả là bởi vì Long Nhi là hậu nhân ưu tú nhất của Từ Phúc, ông ta cần nó sống để tiếp tục khảo nghiệm công trình nghiên cứu linh huyết vô thượng của mình.

Nhưng điều ngàn vạn lần Từ Phúc không ngờ được rằng trong một thời đại còn có một người nữa cũng có Tam Tinh Tụ Đỉnh ngay giữa mi tâm. Người này xuất hiện ở Hoài Gia tên của y là Hoài Không.

Từ Phúc lúc này đã có thêm tu vi quan sát tinh tượng trên bầu trời để tiên đoán vị lai vận mệnh của con người. Ông ta kinh ngạc phát hiện ra sao bản mệnh hay còn gọi là bản mệnh tinh của Hoài Không sáng chói vô hạn, thậm chí nó còn mạnh mẽ hơn cả Bản Mệnh Tinh của Long Nhi.

Số mệnh nói rằng trong hai tuyệt thế kỳ tài chỉ có thể lựa chọn một người để tồn tại, nếu như cả hai cùng phát triển sẽ tự động triệt tiêu lẫn nhau. Vì thế muốn phát huy được kinh quang của Tam Tinh Tụ Đỉnh thỉ một trong hai người sẽ phải chết.

Đế Thích Thiên lặng lẽ quan sát một điều là Hoài Không tính tình đôn hậu thật thà, y không có tâm tranh đấu, không có tham vọng ảnh hưởng đến thế gian.

Ngược lại Long Nhi có lòng cầu tiến mạnh mẽ, có bá tâm khẳng định năng lực tuyệt thế của mình, nó có lòng truy cầu to lớn tương lai sẽ đạt được những thành tựu vượt trội không ai sánh bằng.

Đế Thích Thiên hiểu rằng một người cần phải có lòng đi lên, phát triển mạnh mẽ thì mới mở ra những điều kỳ diệu, khai thông những phát kiến vĩ đại.

Chính vì như thế trong hai hậu nhân kỳ tài của mình là Hoài Không và Long Nhi, ông ta quyết định chỉ chọn một người và loại trừ một người để hai Bản Mệnh Tinh này không triệt tiêu lẫn nhau, khiến cho thành quả nghiên cứu linh huyết ngàn năm của ông đổ bể.

Đế Thích Thiên tuy có tu vi như thần, nhưng cũng không thể thao túng được thiên mệnh, nếu cố tình nghịch chuyển nó sẽ phải tự nhận lấy ác quả cho mình.

Nhưng tham vọng về nghiên cứu ra một kỳ tài, phát hiện ra những năng lực kỳ tích trong thân thể con người, ông ta đã quyết định nghịch thiên. Tự tay sẽ trừ đi một trong hai hậu nhân ưu việt kia.

Vì cho rằng Hoài Không thiếu ý chí cầu tiến khó mở ra những bí mật kinh người, cho nên Đế Thích Thiên đã đưa ra quyết định sẽ trừ bỏ đi người hậu nhân này của mình.

Chính quyết định nghịch lại ý trời này đã khiến cho Đế Thích Thiên mang họa vào thân, cuối cùng bị Hoài Không làm trọng thương và bị giết chết trong tay Đoạn Lãng kết thúc sinh mệnh của vị Thần ngàn năm thọ hạn này.

Sở dĩ Đế Thích Thiên dựa vào Bản Mệnh Tinh của con người mà tiên đoán được tương lai của họ, mà không thể nào tiên đoán được vận mệnh cho bản thân.

Là bởi vì có câu dao sắc không gọt được chuôi, người năng lực quan sát thiên tượng hoàn toàn không thể nhìn thấy được vị lại của chính mình.

Chính vì như thế nên Đế Thích Thiên đã không biết việc can thiệp vào thiên mệnh đã phạm tội với trời và ông ta đã phải chịu bị trừng phạt vì hành động liều lĩnh cao ngạo này.

Đế Thích Thiên đã chết và ông ta không kịp nhìn thấy uy lực dị năng lớn nhất của Tam Tinh Tụ Đỉnh, khiến cho nỗ lực nghiên cứu linh huyết cả đời phải dừng lại ngay chính từ lúc đó.

Do Hoài Không đã chết dưới tay Đế Thích Thiên cho nên Bản Mệnh Tinh của Long Nhi đã không bị chèn ép nữa mà phát sáng rực rỡ, hình thành lên sự nghiệp kiếm đạo vẻ vàng sau này của hắn.

Đế Thích Thiên trước lúc chết cũng luôn nghĩ rằng Long Nhi chính là hậu nhân mạnh nhất ưu việt nhất của mình. Bởi vì hắn đã sở hữu cực đại linh huyết khi trong người chảy hai dòng máu của người Trung Nguyên và tộc người Ba Tư.

Tuy nhiên tinh tượng không ngừng luân chuyển, biến số trong cõi tâm linh uẩn áo con người không thể nào dự đoán được hết.

Tuy sở hữu nhị đẳng linh huyết trong người nhưng Bản Mệnh Tinh của Long Nhi chưa phải là đẳng tinh cao nhất của Tam Tinh Tụ Đỉnh, mà nó được tiếp phục chuyển hóa dung hội và kế thừa sang một người khác đó chính là Thiên Lam.

Sở dĩ Thiên Lam có thể sở hữu tin túy cao nhất thượng đẳng linh huyết Tam Tinh Tụ Đỉnh, là bởi vì trong người của cô bé là sự hòa quyện linh diệu của ba luồng linh huyết khác nhau.

Kế thừa từ cha là Long Nhi Kiếm Thánh với hai dòng máu Trung Nguyên và Ba Tư, sau đó còn dung hợp với linh huyết siêu cường của dòng tộc Cung Bổn Đông Doanh Tuyết Tử.

Từ đó các năng lực được cường hóa lên nhiều lần, ngay cả Đế Thích Thiên khi còn sống cũng không thể tiên đoán ra biến đổi kinh người hãi thần này.

Nhờ vào tam đại tinh huyết này mà Thiên Lam có thể biến Tam Tinh Tụ Đỉnh phát quang sáng chói, điều mà các đời kỳ tài trước như tiên tổ Đế Thích Thiên, Hoàng Phủ Kiếm, Độc Cô Kiếm và cả cha của cô bế là Kiếm Thánh Long Nhi không thể nào đạt được.

Vậy thì khi phát triển lên năng lực của thượng đẳng kỳ huyết, Thiên Lam sẽ có những khả năng đặc biệt gì điều đó hoàn toàn không ai có thể biết được.

Chỉ thấy ngay lúc này bầu trời u ám, gió bão giăng đầy. Thiên Lam đứng giữa ngôi nhà tranh bị tàn phá nặng nề, các vật thể xung quanh cô bé đều như lơ lửng trong không gian.

Thiên Lam mở mắt ra nhìn thấy mẫu thân đang hoảng loạn cực độ, ánh mắt lo lắng vô cùng nhìn về phía nó.

Thiên Lam phát hiện ra chuyển động của mẫu thân cũng vô cùng chậm chạm lạ thường, đàn cự điểu cũng như đang bị một sứ hấp lực vô hình thao túng mà bay đờ đẫn. Mọi vật xung quanh đều như rơi vào tình trạng không trọng lượng cứ trôi lờ đờ trong hư không.

Cả Vô Hy bên trên tay cầm Cực Lạc Đao cũng không thể nào sử dụng binh khí nhanh hơn được nữa, luồng hấp lực này quá mạnh thao túng toàn bộ những sinh vật trong phạm vi của một kiếm chiêu vừa rồi do Thiên Lam trong lúc vô thức tạo nên.

Tuy bên ngoài cử động khó khăn nhưng thần chí mọi sinh vật sống vẫn hoạt động bình thường, Vô Hỷ dù cố gắng thoát khỏi tâm trạng như bị mộng du này vẫn không thể nào thoát nổi, đây rốt cuộc là thứ sức mạnh kinh khủng gì.

Chỉ có Tuyết Tử khi đó là hiểu rõ được thực trạng lúc này, nàng kinh hoàng há miệng cố gắng thét lên một câu.

- Là Ngưng Đọng Thời Không trong Nhị Thập Tam Kiếm của Thánh Linh Kiếm Pháp.

(Tác phẩm được đăng tải đầy đủ các chương trên Group Facebook Phong Vân Thiên Thu Đai Kiếp, kính mời độc giả yêu mến có thể ghé qua)

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.