Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu bố trí

Phiên bản Dịch · 1498 chữ

“Im ngay, cái miệng ăn mắm ăn muối, Phong, cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở Tương Thị, sao vậy?” Tần Phong nói.

“Tôi đến Tương Thị ngay, cậu ở chỗ nào của Tương Thị, tôi đi tìm cậu.”

Chuyện Trần Túc Ánh đến đây khiến Tần Phong có chút bất ngờ.

Gửi vị trí hiện tại cho đối phương, Tần Phong tìm một quán ăn khuya, ngồi xuống chọn tôm hùm đất.

Không bao lâu, Trần Túc Ánh đến.

Hắn không chỉ đến một mình, sau lưng còn có một người trẻ tuổi đi theo.

“Tần Tử Hiên?” Tần Phong ngạc nhiên.

Hắn biết người trẻ tuổi kia, ấn tượng cực kỳ sâu sắc, là bạn của Trần Túc Ánh từ thời tắm bé, vẫn luôn du học ở nước ngoài, chỉ trở về lúc nghỉ đông hằng năm.

Quan hệ với Trần Túc Ánh vô cùng tốt, Tần Phong từng gặp mặt vài lần.

Sở dĩ ấn tượng sâu đậm như vậy là vì người anh em này là đồng chí, không sai, chính là gay.

Vẫn luôn lấy việc bẻ cong Trần Túc Ánh làm trách nhiệm hàng đầu.

“Người nhà, đã lâu không gặp.” Tần Tử Hiên cười ha hả chào hỏi, sáp lại tính ngồi kế bên.

“Đứng yên, cậu ngồi bên kia.” Tần Phong nhanh tay ngăn lại.

“Được, được, được!”

“Túc Ánh, sao đột nhiên lại tới Tương Thị?” Ổn định chỗ ngồi xong, Tần Phong mở miệng hỏi.

“Tốt nghiệp xong không biết nên làm gì, chuẩn bị ra ngoài thư giãn một chút. Cứ tưởng chặt được cái đuôi này, ai mà biết dính như con sam, ném cỡ nào cũng không dứt được.” Trần Túc Ánh đầy mặt ghét bỏ nhìn Tần Tử Hiên.

“Anh ta đi theo cậu, trong lòng cậu không có chút khó chịu nào à?” Tần Phong bổ một nhát dao găm thẳng vào tim.

Trần Túc Ánh mặt đen như đít nồi.

“Chọn đồ ăn, chọn đồ ăn, bao nhiêu đây đủ khóa mõm cậu lại chưa?”

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

Trần Túc Ánh đến đây cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của Tần Phong.

Đương nhiên, đây là bởi vì sáng nay Trần Túc Ánh đã rời đi.

Đêm qua ăn uống đến khuya, ở tạm khách sạn, sáng sớm tinh mơ hôm sau, Trần Túc Ánh đã bị ông già nhà hắn gọi trở về gấp.

Một ngày mới bắt đầu.

Tần Phong tinh thần hăng hái.

Tiêu hao trong trận đấu hôm qua đã hoàn toàn khôi phục.

Hôm nay, dựa theo kế hoạch bắt đầu làm việc.

Lấy điện thoại ra, gọi cho Triệu Nghiên Đông.

“Tần đại sư, chào buổi sáng!” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói Triệu Nghiên Đông đã vang lên.

“Triệu tổng, tới đón tôi đến nhà anh.” Tần Phong nói ngắn gọn.

“Được, tôi tới liền.” Triệu Nghiên Đông lập tức nghe theo.

. . .

Trong căn phòng nào đó tại tiểu khu Đông Phương Danh Uyển ở Tương Thị.

Triệu Nghiên Đông mừng đến mức làm rớt điện thoại trên tay.

Người thông minh như hắn, hiển nhiên hiểu rõ cuộc nói chuyện vừa rồi có hàm ý gì.

Lập tức sửa soạn, hứng khởi ra khỏi phòng, lái xe ra ngoài tiểu khu.

Đông Phương Danh Uyển có thể coi là một tiểu khu cao cấp ở Tương Thị.

Mặc dù Triệu Nghiên Đông có chút tài sản, nhưng vẫn chưa đến trình độ đại phú đại quý.

Hắn đã chờ cú điện thoại này mòn mỏi suốt mấy ngày.

Thậm chí từng cho rằng, sẽ chẳng có cuộc gọi nào cả.

Nếu không phải hôm qua hắn đứng bên cạnh chứng kiến một màn trong khách sạn, có lẽ hắn thực sự sẽ nghĩ như thế.

Lái xe, chạy về hướng khách sạn.

Khách khí tiếp đón Tần Phong vào tòa nhà hai tầng rộng hơn 300 mét vuông của hắn.

“Tần đại sư, đây là nhà tôi.” Triệu Nghiên Đông mở miệng giới thiệu.

“Trong nhà không có ai khác?” Tần Phong đi vào nhà, đánh giá xung quanh, mở miệng hỏi.

“Vợ tôi dẫn con về quê rồi.” Triệu Nghiên Đông đáp.

Hắn đã sắp xếp trước, để vợ mình dắt con trai về quê ở một thời gian.

“Lão Triệu, giữa tôi và anh không cần nói những lời vô nghĩa nữa, nếu đã quyết định hợp tác, có mấy lời vẫn phải nói rõ ràng.” Đến phòng khách, Tần Phong ngồi xuống ghế sô pha.

“Tần đại sư, cậu cứ nói.”

Triệu Nghiên Đông từ tốn đáp, những lời này của Tần Phong không khiến hắn ngạc nhiên.

Hắn biết rõ dù sớm hay muộn cũng phải đến.

“Lão Triệu, tôi là người như thế nào anh cũng biết, tôi có thể thay đổi số mệnh của anh, vận khí của anh, có thể khiến Triệu gia anh phát đạt lên. Nhưng thứ gì cũng có cái giá của nó.” Tần Phong mở miệng nói.

“Tôi hiểu, trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí. Có yêu cầu gì Tần đại sư cứ nói, tôi chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.” Triệu Nghiên Đông gật đầu.

“Triệu gia của anh phải tôn ba đời Tần gia làm chủ.” Tần Phong thần sắc nghiêm nghị nói.

Tần Phong biết, đây là xã hội hiện đại, không giống thời phong kiến.

Yêu cầu một gia đình tôn một gia đình khác làm chủ suốt ba đời, không phải là chuyện mà một người tam quan bình thường có thể chấp nhận được.

Tần Phong chỉ nói thế, không nhiều lời thêm.

Nếu Triệu Nghiên Đông từ đầu đã muốn hợp tác với hắn, đương nhiên có thể cân nhắc rõ ràng lợi hại giữa đôi bên.

Nên chọn gì, nên làm thế nào, đều do hắn quyết định.

Có người, muốn cuộc sống bình thường, yên ổn qua ngày, chắc chắn sẽ từ chối yêu cầu mà Tần Phong đưa ra.

Nhưng có người, có dã tâm, có tham vọng, họ sẽ chẳng để ý những thứ này.

Mà Triệu Nghiên Đông chính là người như vậy.

Quả nhiên, vừa nghe Tần Phong nói xong, Triệu Nghiên Đông không chút nao núng, trực tiếp đồng ý.

“Tôi chấp nhận, Tần đại sư.”

“Được!” Tần Phong gật đầu.

Không nói gì thêm.

Lấy ra một lá bùa, đưa cho Triệu Nghiên Đông: “Cầm nó, nhỏ máu ngón trỏ lên trên.”

Triệu Nghiên Đông nghe lời, nhận lá bùa.

Trực tiếp cắn ngón trỏ, một giọt máu tươi nhỏ phía trên lá bùa.

Ngay tức thì, một dao động vô hình khuếch tán ra.

Vào lúc này, lá bùa trong tay hắn hóa thành một tia sáng, biến mất không thấy.

Tựa như một màn ảo thuật.

Tuy đã biết Tần Phong không phải người thường, nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi.

“Được rồi! Lão Triệu, hôm nay bắt đầu từ việc bố trí phong thủy cục cho nhà anh đi!” Tần Phong từ trên sô pha đứng dậy, mở miệng nói.

Lá bùa vừa rồi, là một bí thuật đã sớm thất truyền trong giới phong thủy.

Bí thuật này có thể khống chế sinh tử một người.

Là sư phụ Tần Phong lúc còn sống đã dạy cho hắn.

Tất nhiên, Tần Phong sẽ không dùng nó để mưu hại Triệu Nghiên Đông.

Không cần thiết phải làm thế, quá phí sức, là một tu sĩ phong thủy, muốn đối phó Triệu Nghiên Đông, hắn có vô số cách thức.

Sở dĩ thi triển bí thuật này là bởi vì nó có một đặc điểm, nó có thể ảnh hưởng đến tâm trí Triệu Nghiên Đông.

Duy trì lòng trung thành của Triệu Nghiên Đông đối với hắn.

Có bí thuật này cùng với ấn ký tinh thần lưu lại lúc thi triển thuật pháp ở khách sạn, sau này không cần lo lắng Triệu gia xảy ra vấn đề gì.

“Vâng, Tần đại sư, tôi cần chuẩn bị những gì?” Triệu Nghiên Đông không biết đến mấy suy nghĩ trong lòng Tần Phong, nghe Tần Phong nói, lập tức vui sướng ra mặt.

Tần Phong không trả lời câu hỏi của Triệu Nghiên Đông ngay, nói tiếp: “Lão Triệu, hôm nay tôi sẽ bố trí cho anh một phong thủy cục, dùng để chiêu tài.”

“Tài phú của anh hiện tài quá ít, không giúp được gì cho tôi. Cho nên, bước đầu tiên là phải bố trí phong thủy nạp tài cục, sau đó còn phải đi một chuyến đến phần mộ tổ tiên nhà anh, bố trí lại phong thủy. Mà thôi, mấy ngày sau hả tính đến phần mộ tổ tiên, bây giờ vẫn là nên bố trí phong thủy dương trạch này ổn thỏa đã.”

--- Hết Chương 33 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.