Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy lực của Lục Khí

Phiên bản Dịch · 1431 chữ

Trong lòng Diệu Viêm có chút hoảng hốt.

Vốn dĩ cho rằng đây là một trận đấu đơn giản, lại không nghĩ tới xảy ra biến cố liên tiếp.

Chuỗi Phật châu này lão đã đeo hơn 20 năm, sắp dưỡng thành pháp khí cực phẩm, thậm chí tương lai còn có thể trở thành pháp bảo.

Ai ngờ lại phải hủy trong trận chiến này.

Làm sao mà không đau lòng?

“Sư huynh, đối phương nhất định không phải Quan Khí cảnh Sơ kỳ, dao động của thuật pháp này, chí ít cũng phải là Quan Khí cảnh Trung kỳ, thậm chí rất có thể là Quan Khí cảnh Hậu kỳ.” Hùng Hàn Dương đứng dậy, mở miệng nói.

Nhưng mà, vừa nói dứt câu.

Thần sắc Hùng Hàn Dương run rẩy không ngừng.

Bởi vì, ảo ảnh thứ tư lại phá không mà ra.

“Mẹ kiếp, vẫn còn!” Hùng Hàn Dương trực tiếp nói tục.

Lúc này ai mà còn quan tâm quy củ.

Luật ngầm trong giới phong thuỷ, gửi giản thiếp đến khiêu chiến là một chọi một, người ngoài không được nhúng tay.

Vấn đề này liên quan đến thể diện của cả hai bên.

Nếu một bên phạm luật, chẳng khác nào bôi bác thanh danh môn phái mình.

Chiến vì danh, chiến vì lợi.

Ý nghĩa của nó chính là như vậy.

Lão hòa thượng Diệu Viêm khó khăn ngăn lại đòn tấn công: “Sư đệ, không được phạm quy, không thể phá hỏng thanh danh sư môn.”

Hùng Hàn Dương nghe vậy liền dừng bước.

Lo lắng nhìn sư huynh của mình, khóe môi mấp máy như muốn nói gì đó, lại không biết mở miệng như thế nào.

Biểu tình Diệu Viêm lúc này cực kỳ thận trọng.

Trận đấu ngày hôm nay, đã phát triển đến mức không kiểm soát được.

Trong lòng nảy sinh tàn nhẫn, lấy cái mõ đặt lên trước ngực.

Sau khi đòn tấn công thứ tư xuất hiện, lão biết, đối phương vẫn còn tiếp tục.

Đây hẳn là một loạt chiêu thức để hình thành trận pháp.

Từ khi xuất hiện bốn ảo ảnh trước mặt, lão đã dần đoán ra.

Dù cho lão chẳng muốn đối chiến với cái dạng bí thuật này, nhưng lại không thể tránh khỏi.

Hùng Hàn Dương nhìn sư huynh mình cầm mõ, lo lắng rõ rệt.

Đến bước này, ngay cả pháp khí mà sư phụ lưu lại cũng lấy ra, chứng tỏ đã vô cùng cấp bách.

Quả nhiên, trong không khí lại xuất hiện một cỗ dao động không ngừng bành trướng lên.

Ảo ảnh thứ năm xuất hiện.

Lá chắn được Phật châu bổ khuyết lập tức suy yếu hơn vài phần.

Tuy rằng dễ dàng chặn lại đòn tấn công này, nhưng trên mặt Diệu Viêm chẳng có chút thả lỏng chút nào.

Ngược lại càng thêm cẩn thận.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt dần ăn khớp với suy đoán của lão, lúc này lão đã có thể khẳng định, chiêu thức tấn công của đối phương chính là dùng Lục Khí thi triển một loại bí thuật.

Tu vi của đối phương hẳn là Quan Khí cảnh Trung kỳ hoặc Quan Khí cảnh Hậu kỳ.

Nhưng loại này bí thuật lại có thể đem lực công kích tăng lên tới Định Khí cảnh.

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

Thời gian tựa như trôi qua lâu, kỳ thật chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Chẳng mấy chốc, dao động trong suốt lại tiếp tục ồ ạt tiến đến.

Đòn tấn công thứ sáu đã đến!

Một ảo ảnh Ngọc Bích phát ra ánh sáng vàng lóa mắt, xen lẫn vào năm ảo ảnh đến trước.

Giờ khắc này, trong lòng Diệu Viêm rung lên hồi chuông cảnh báo.

Đầu óc bất chợt như bị tê liệt.

Tựa hồ bị một con thú dữ nhìn chằm chằm toàn thân.

Đã nhiều năm không cảm thấy khủng hoảng như thế.

Diệu Viêm không nghĩ tới sẽ có ngày này.

Nhưng lúc này đây lão không dám lãng phí thời gian để nghiền ngẫm.

Không một chút do dự.

Tay trái nâng lên mõ đặt trước ngực, tay phải nhanh chóng cầm cái dùi nằm trên đất.

Niệm lực trong cơ thể vận chuyển điên cuồng, dồn hết vào tay phải, sau đó dùng lực gõ mạnh vào mõ.

“Thùng!”

“Thùng!”

“Thùng!”

“...”

Từng tiếng gõ như trống đánh vang lên.

Tiếng gõ mõ vô cùng lớn.

Khắp khách sảnh đều nghe thấy.

Trong phòng mở điều hòa, cực kỳ mát mẻ vào ngày hè oi bức.

Nhưng giờ phút này, cái trán bóng lưỡn của lão hòa thượng Diệu Viêm lại không ngừng toát mồ hôi hột.

Mặt mũi trở nên dữ tợn.

Nếp nhăn trên mặt không ngừng co rút lại, trông đáng sợ vô cùng.

Giữa không trung, sáu ảo ảnh chồng chất lên nhau.

Nhanh chóng dung hợp.

Hóa thành một thể.

Dao động khí tràng bùng phát mạnh mẽ.

Một tiếng “răng rắc” vang lên, trong nháy mắt, mõ vỡ vụn.

Lá chắn bảo hộ cũng theo đó mà rách ra, tan biến.

Ảo ảnh phát ra ánh sáng ngũ sắc, tấn công về hướng lão hòa thượng Diệu Viêm.

“Phụt...”

Diệu Viêm bị nó đánh bay ra ngoài.

Va mạnh vào vách tường cách đó không xa.

Đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Hơi thở trên người trở nên yếu dần.

“Sư huynh!”

“Sư phụ!”

Dao động trong suốt giữa không trung biến mất.

Đấu pháp cách không đã kết thúc.

Hùng Hàn Dương và Bổn Thiện lúc này vô cùng nôn nóng, khẩn trương.

Khi Diệu Viêm vừa bị đánh bay liền vọt đến.

Bổn Thiện khóc như mưa.

Hùng Hàn Dương hối hận đứt ruột, sớm biết là kết cục này, hắn tuyệt đối sẽ không thèm quan tâm đến có phạm luật hay không, có thể diện hay không.

“Sư huynh!” Hùng Hàn Dương nâng Diệu Viêm dậy.

“Khụ khụ...” Ho khan hai tiếng, Diệu Viêm xoa vết máu nơi khóe miệng, thở ra một hơi.

“Sư đệ.”

“Đệ đây, sư huynh!” Hùng Hàn Dương gấp gáp đáp lời.

“Sư đệ, vi huynh có lẽ phải rời đi trước rồi.” Diệu Viêm yếu ớt nói.

“Không, sư huynh, sẽ không đâu!” Hùng Hàn Dương nghe thế càng thêm cuống quýt.

“Sư đệ, đệ bình tĩnh lại, thời gian của vi huynh không còn nhiều.” Diệu Viêm thong dong nói.

“Vâng!”

“Sư đệ, đệ nghe cho kỹ, vi huynh có một vài yêu cầu, hy vọng đệ thành toàn cho huynh.”

“Sư huynh, huynh yên tâm, đệ hứa với huynh.” Hùng Hàn Dương nghẹn ngào đồng ý.

“Thứ nhất, trận đấu lần này, đệ không được phá hỏng quy củ, làm mất mặt sư phụ, ngàn vạn lần không được gây phiền phức cho đối phương. Không có bản lĩnh bằng người ta thì thôi, không thể ngay cả thể diện cũng đánh mất.”

Diệu Viêm ngắt quãng nói, ngừng một lát lại tiếp tục.

“Thứ hai, chăm sóc tốt cho Bổn Thiện. Bổn Thiện chỉ mới cảm ứng được khí tức, còn chưa nhập môn, đệ nhất định phải dạy dỗ nó cho tốt. Nếu không thể tìm được cách bổ khuyết cho ‘bẩm sinh thiếu hụt’, vậy đệ hãy tự phong ấn tu vi, chuyên tâm dạy Bổn Thiện, một mạch này của chúng ta, không thể đứt đoạn truyền thừa.”

“Bổn Thiện.”

“Sư phụ, có Bổn Thiện.” Bổn Thiện khóc thút thít, nghe sư phụ mình gọi tên, lập tức tiến đến nắm chặt tay Diệu Viêm.

“Bổn Thiện, sau này phải nghe lời sư thúc của con.”

“Dạ!” Bổn Thiện gật đầu.

“Thứ ba, nếu đệ biết đối phương là ai, nhớ đến trước mộ báo cho huynh, vi huynh không muốn chết không rõ ràng.”

“Việc lần này làm vốn là trái đạo trời, vi huynh đã vì đệ phá giới, không đến được Tây Phương cực lạc, cổng địa ngục đã mở, vi huynh chắc chắn phải xuống địa ngục. Sư phụ nói không sai, năm hạn của đệ gặp phải kiếp nạn, sư phụ tính đúng, vi huynh phải thay đệ chặn một kiếp này.”

Giọng Diệu Viêm ngày càng yếu dần.

Cuối cùng nghe không rõ nữa.

“A di đà phật...”

Niệm một câu phật hiệu.

Diệu Viêm viên tịch.

“Sư huynh...”

“Sư phụ...”

--- Hết Chương 31 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.