Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bẩm sinh thiếu hụt

Phiên bản Dịch · 1587 chữ

“Tần, Tần đại sư, vậy rốt cuộc ‘Thiên Quý huyết’ là máu gì?” Triệu Nghiên Đông ngạc nhiên một hồi, vẫn không hiểu.

Hắn đã một bó tuổi, học vấn cũng không cao, lặn lội làm ăn bao năm, căn bản không rành mấy thứ này.

Hắn cũng không thích xem truyện tiểu thuyết, đương nhiên cũng không biết ‘Thiên Quý’ là gì.

“Là kinh nguyệt của phụ nữ.” Tần Phong vò đầu bứt trán, cong cong quẹo quẹo nãy giờ, nói miết mà đối phương nghe không hiểu, biết vậy dứt khoát nói thẳng cho rồi.

“Hả?” Triệu Nghiên Đông trợn tròn mắt.

“Khụ khụ, Tần đại sư, tôi đi chuẩn bị liền đây.” Hắn xấu hổ không thôi, vừa đồng ý xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng SUT.

‘Thiên Quý huyết’ cũng không phải thứ hiếm hoi gì, chỉ là có chút tế nhị.

Nhưng thời buổi này, có tiền mua tiên cũng được.

Triệu Nghiên Đông có thể xử lý chu toàn.

Nhìn Triệu Nghiên Đông rời đi, Tần Phong thong thả ăn sáng.

Trận đấu diễn ra vào buổi chiều, giờ giấc cụ thể đã ghi rõ trong chiến thiếp.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Thời điểm Triệu Nghiên Đông trở về khách sạn đã là 11 giờ trưa.

Một bình thủy tinh lớn bằng chai nước suối đặt ở trên bàn.

Bên trong bình đỏ sẫm một màu.

Là ‘Thiên Quý huyết’.

“Anh vất vả rồi, Triệu tổng.” Tần Phong nhìn bình thủy tinh trước mắt, mở miệng nói.

“Không sao, việc có thể giải quyết bằng tiền đều là việc nhỏ.” Triệu Nghiên Đông bình thản nói.

Buổi sáng, sau khi rời khỏi khách sạn, hắn liền tìm người an bài.

Trực tiếp kêu người chạy đến WC công cộng tại khu mua sắm đông người qua lại.

Dựng một cái bảng thông báo, trên đó viết 【Thu mua máu kinh nguyệt, 1000/ml 】.

Để 50 vạn tiền mặt và bình đo lường tại khu vực rửa tay.

Đồng thời sắp xếp người, canh chừng nhóm phóng viên quay chụp.

Hắn không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài.

Đương nhiên vẫn sẽ có tin tức lọt lưới, nhưng không có ảnh chụp hay video, không tạo nổi bọt sóng gì.

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy một giờ liền kết thúc.

“Được rồi, Triệu tổng, trận đấu sắp sửa bắt đầu, kế tiếp, anh cứ ở bên cạnh tôi quan sát, giúp tôi trông chừng người bên ngoài.” Giọng điệu Tần Phong trở nên nghiêm túc, dặn dò.

Sở dĩ làm Triệu Nghiên Đông ở lại quan sát, là vì muốn cho đối phương biết rõ thủ đoạn của tu sĩ phong thủy.

Nếu muốn hợp tác bền lâu, nhất định phải khiến đối phương nhận thức đến chỗ kinh khủng của tu sĩ phong thuỷ.

Lòng người khó đoán.

Có đôi khi, phải để lại đường lui cho bản thân.

Hiện tại, Triệu Nghiên Đông không dám giở trò gì sau lưng hắn, nhưng tương lai thì sao?

Về sau có quyền có thế, khó tránh khỏi lá gan lớn dần.

Cho nên, ngay từ ban đầu phải gieo lại trong lòng đối phương nỗi sợ hãi, khiến hắn ý thức được sự cường đại của chính mình, không dám phản kháng.

“Đã rõ! Tần đại sư, cậu yên tâm, tôi đã nói với bên khách sạn, tuyệt đối sẽ không có người tới làm phiền cậu.”

Nghe Tần Phong dặn dò, hai mắt Triệu Nghiên Đông lập tức sáng lên.

Hắn vốn cho rằng Tần Phong sẽ kêu hắn ra ngoài, không nghĩ tới có thể ở lại quan sát hiện trường.

Đây chính là trận đấu giữa kỳ nhân dị sĩ.

Vẫn là đấu pháp cách không trong truyền thuyết.

Làm sao mà không kích động, không hiếu kỳ?

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

Trong một khách sảnh tại Tương Thị.

Trong phòng, cửa sổ sát đất hướng về phía nam, điều hòa tản ra khí lạnh, làm cho cả căn phòng lạnh lẽo như mùa đông.

Sô pha trong phòng bay lơ lửng trên không.

Dịch dần đến sát tường.

Một lão hòa thượng khoanh chân ngồi giữa phòng trống.

Trước người hòa thượng bày một cái mõ, tay trái cầm chuỗi tràng hạt, lần từng viên một, tay phải cầm chiếc dùi, gõ từng nhịp, lẩm nhẩm niệm kinh trong miệng.

Phía sau hòa thượng đứng hai người, một người là tiểu hòa thượng, bề ngoài tầm 20.

Người còn lại trông khá trẻ, thoạt chừng 30 tuổi.

“Sư huynh không cần đệ hỗ trợ sao?” Người trẻ tuổi hỏi.

Âm thanh gõ mõ dừng lại, lão hòa thượng mở mắt, nói: “Không cần, năm nay là năm hạn của đệ, vận khí không tốt, đệ nên tận lực tránh ra tay. Lúc sư phụ còn sống từng nói năm nay đệ gặp một kiếp nạn, vi huynh phải bảo hộ đệ qua khỏi kiếp này.” Lão hòa thượng nói xong lại gõ mõ.

“Bổn Thiện, rót nước cho ta.” Nghe lão hòa thượng nói, người trẻ tuổi không nhiều lời nữa, quay đầu nói chuyện với tiểu hòa thượng bên cạnh.

“Vâng, sư thúc.” Tiểu hòa thượng Bổn Thiện đáp lời, xoay người rời đi.

“Sư huynh, hôm nay đành làm phiền huynh.” Người trẻ tuổi mở miệng nói.

“Sư đệ, đệ là đệ tử quan môn (*) của sư phụ, ‘bẩm sinh thiếu hụt’, người sư phụ để ý nhất chính là đệ, vi huynh dù sao cũng từng trải nhiều hơn, có thể vì đệ làm chút chuyện, sư phụ biết đến cũng sẽ mỉm cười ở Tây Phương cực lạc.” Lão hòa thượng mở miệng nói.

(* Đệ tử chân truyền được thu cuối cùng.)

“Đa tạ sư huynh.” Người trẻ tuổi cảm động nói.

Nhận lấy chén nước tiểu hòa thượng bưng đến, ngồi trên sô pha bên cạnh.

Người trẻ tuổi tên Hùng Hàn Dương, hắn vốn dĩ không thích hợp tu luyện, bởi vì ‘bẩm sinh thiếu hụt’.

Thế nào gọi là ‘bẩm sinh thiếu hụt’?

Đơn giản mà nói chính là một loại thể chất tu luyện đặc biệt trong giới phong thủy.

Người có thể chất ‘bẩm sinh thiếu hụt’, bên trong cơ thể khuyết thiếu khí đại địa, một khi bắt đầu tu luyện, tuổi thọ giảm dần.

Nói như vậy có thể khiến vài người không hiểu rõ lắm.

Kỳ thật rất đơn giản, mỗi người đều có khí tràng, tu sĩ phong thuỷ tu luyện chính là đang tăng mạnh khí tràng của bản thân lên.

Mà nơi phát ra khí tràng của mỗi người, ngoại trừ bản thân, còn có một bộ phận là từ khí đại địa, tựa như người ta thường nói đến điển cố "cước đạp thực địa" (1), "lạc địa sinh căn" (2).

Người mang thể chất ‘bẩm sinh thiếu hụt’, không thể hấp thu khí đại địa, nếu là người thường thì không sao.

Nhưng một khi tu luyện, khí tràng tăng mạnh dần, không bổ sung được khí đại địa, sẽ tự động tiêu hao tinh khí thần của bản thân, cũng chính là đem tuổi thọ mình bù vào.

Cho nên nói, người có thể chất ‘bẩm sinh thiếu hụt’, không thích hợp để tu luyện.

Có được tất có mất, Hùng Hàn Dương tuy rằng ‘bẩm sinh thiếu hụt’, nhưng tư chất lại thập phần hoàn mỹ.

Năm xưa, khi sư phụ của lão hòa thượng phát hiện ra hắn, cũng bị thiên phú của hắn làm chấn kinh.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, thu hắn làm đệ tử quan môn.

Mà vị sư phụ này tuổi tác đã cao, tuy theo bối phận là thầy của Hùng Hàn Dương, nhưng người chân chính dạy dỗ hắn vẫn là lão hòa thượng.

Lão hòa thượng pháp hiệu Diệu Viêm, Hùng Hàn Dương tuy là sư đệ của hắn, kỳ thật càng giống đồ đệ hơn.

Cũng vì nguyên nhân này mà Diệu Viêm đối xử với hắn tốt vô cùng.

Ba người xuống núi đã gần mười năm.

Vẫn luôn nghĩ cách giúp Hùng Hàn Dương bù đắp thể chất ‘bẩm sinh thiếu hụt’ này.

Khó khăn lắm mới phát hiện khí vận huyền hoàng trên người Triệu Nghiên Đông, Diệu Viêm cũng đắn đo vô số lần, cuối cùng đành nhẫn tâm xuống tay.

Sau đó liền tạo thành cục diện như bây giờ.

Trong phòng khách im phăng phắc.

Đồng hồ trên tường điểm từng tiếng tích tắc, hòa thành một nhịp cùng tiếng gõ mõ.

Không giống như giai điệu, nhưng lại mang theo một tiết tấu nào đó.

Vào lúc đồng hồ điểm sang giờ chiều.

Lão hòa thượng đột ngột mở hai mắt, chiếc dùi trên tay ngừng gõ.

Bầu không khí im lặng thoáng chốc bị đánh vỡ.

Vào lúc này, khí tràng yên ả trong phòng khách tức khắc trở nên xao động.

Mạnh mẽ cuồng loạn!

--- Chú thích ---

(1) "Cước đạp thực địa" nghĩa là đôi chân đứng vững vàng trên mặt đất, dùng để ví với lối làm việc cẩn trọng, không rùm beng, khoe khoang.

(2) "Lạc địa sinh căn" nghĩa là rơi xuống đất mọc thành rễ, câu thành ngữ có nghĩa là an cư lạc nghiệp, toàn tâm toàn ý làm công việc hiện tại.

--- Hết Chương 29 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.