Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Cơ Môn

Phiên bản Dịch · 1343 chữ

Trong động Thiên Cơ là gì, Tần Phong chưa từng biết.

Sư phụ hắn chỉ nói, động Thiên Cơ là tiếp điểm khí tràng của đỉnh Tử Cái.

Hắn từng đoán, sư phụ muốn đặt bài vị trong động Thiên Cơ là vì hấp thu vận khí của đỉnh Tử Cái.

Dù sao cũng là đỉnh núi cao thứ hai ở Nam Nhạc, đương nhiên phải dính chút khí long mạch của Nam Nhạc, đối với tu sĩ phong thủy, là đồ đại bổ.

Nhưng suy đoán này, Tần Phong vẫn chưa dám khẳng định.

Tinh thần hắn lúc này kéo cao độ, híp mắt nhìn một màn quỷ dị trước mắt.

Ban đầu xuống núi không hề có đường nhỏ, lúc này quay đầu lại thấy một lối đi bậc thang lát đá.

Cuối lối đi bậc thang là một hang động.

Trong phạm vi bao trùm của thần thức đều không cảm nhận chút dao động nào từ khí tràng, hết thảy đều bình thường.

Là huyễn trận?

Hay là ảo giác?

Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu Tần Phong.

Chần chừ hồi lâu, Tần Phong hít sâu một hơi, cất bước đi theo con đường đá về phía trước.

Cảm giác chân đạp trên lối đi hết sức chân thực, khiến Tần Phong ngỡ ngàng.

Tuy chuyện xảy ra vô cùng quái dị, nhưng Tần Phong cũng không lo lắng nhiều.

Chuyện sư phụ dặn dò, ắt sẽ không nguy hiểm, càng không làm hại hắn.

Nếu có nguy hiểm, ông ấy khẳng định sẽ nhắc nhở trước.

Đường lát đá không dài, chỉ tầm 30 – 40 mét.

Rất nhanh, Tần Phong đã đứng trước hang động.

Bên trong đen ngòm, nhìn không thấy gì.

Thần thức Tần Phong bao phủ xung quanh, theo suốt cả hành trình cũng không cảm nhận được chút dao động nào của khí tràng.

Tần Phong duỗi chân ra, phóng thẳng vào trong động.

Một bước đi liền thay đổi một mảnh thiên địa.

Tần Phong vừa phóng vào, hoàn cảnh xung quanh liền biến hóa một cách thần kỳ.

Giờ phút này, hắn đã có thể khẳng định mình gặp phải huyễn trận, một loại huyễn trận vô cùng cao cấp.

Trước mắt hắn xuất hiện một căn phòng đá.

Phòng có hình hộp chữ nhật, rộng 4 mét, cao 3 mét, dài 10 mét.

Cuối phòng bày bàn thờ.

Nói đúng hơn là một bàn đá màu xanh đen.

Trên bàn đặt đôi chân nến, lư hương, chính giữa là ngai thờ, nơi đặt bài vị.

Tần Phong nhìn xung quanh, cẩn thận đi đến.

Tuy biết sư phụ sẽ không bẫy mình, nhưng dù sao cũng là địa phương xa lạ, chú ý một chút vẫn hơn.

Một đường đi đến không xuất hiện bất kỳ tình huống dị thường nào.

Đến trước bàn đá, Tần Phong mới thở phào một hơi.

Lấy bài vị từ trong ba lô ra, cẩn thận đặt lên ngai thờ.

Vừa đặt xong, hắn liền cảm nhận được một luồng khí tràng dao động mãnh liệt tản ra từ bàn đá trước mắt.

Tần Phong ngẩn người, giây kế tiếp, bài vị của sư phụ đột ngột phát ra một tia sáng mỏng manh.

Một bóng người chậm rãi ngưng kết thành hình.

Tần Phong chấn kinh.

Bóng người đó, là sư phụ hắn.

Chuyện này...

Tần Phong sững sờ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

“Sư phụ!”

Vẻ mặt Tần Phong có chút kích động, mười mấy năm sư đồ, nói không có tình cảm chính là giả.

Lúc sư phụ qua đời, hắn đau lòng mấy tháng, cả người cũng trở nên trầm lặng ít nói.

Giờ đây, nhìn thấy bóng hình của ông, cho dù biết chỉ là một tia thần thức còn sót lại, cũng khiến Tần Phong mừng rỡ vô cùng.

“Tiểu Phong, vào lúc con nhìn thấy vi sư lần nữa, vi sư đã sớm đi về cõi tiên, lưu lại ảo ảnh này là vì có lời muốn nói với con. Từ trước đến nay, con vẫn luôn muốn biết gốc gác của sư môn, nhưng mà...”

Giọng nói từ ảo ảnh kéo Tần Phong trở về thực tại, hắn đứng im tại chỗ, nghe sư phụ mình tường thuật mọi chuyện.

Tần Phong biết, thứ hắn thấy không phải là hồn phách của sư phụ, mà chỉ là một ảo ảnh được ông tạo ra lúc còn sống.

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

Mười mấy phút sau, ảo ảnh từ từ biến mất.

Tần Phong lúc này mới hiểu rõ, nguyên nhân vì sao mà sư phụ một mực dặn dò mình tìm đến động Thiên Cơ.

Đồng thời hiểu được lý do ông chuẩn bị nhiều thứ như vậy cho hắn.

Bái nhập môn hạ của sư phụ suốt mười mấy năm, Tần Phong vẫn luôn thắc mắc một vấn đề, đó là tên môn phái của bọn họ.

Hiện tại đã biết, một cái tên rất bình thường, Thiên Cơ Môn.

Tất nhiên, đây không phải là điểm chính cần lưu ý.

Vừa rồi, sư phụ có nhắc đến một chuyện.

Sư phụ luôn muốn chấn hưng Thiên Cơ Môn, nhưng vẫn không có cơ hội, là vì tìm không thấy tín vật của Thiên Cơ Môn.

Nói đúng hơn là, truyền thừa của Thiên Cơ Môn đã thất lạc.

Mà nhiệm vụ của Tần Phong là tìm kiếm truyền thừa, phát triển tông môn.

Tần Phong nghe như bị sét đánh.

Kiến thức học phong thủy suốt mười mấy năm, lại không phải chính gốc truyền thừa của tông môn, mà là góp nhặt khắp nơi truyền lại, cái này có chút mất mặt.

May là, công pháp tu luyện vẫn thuộc về Thiên Cơ Môn.

Đáng tiếc, bí thuật truyền thừa của Thiên Cơ Môn đã biến mất.

Thiên Cơ Môn, từ tên có thể suy luận ra, lĩnh vực am hiểu nhất chính là nhìn trộm bí mật của thiên địa.

Hít sâu một hơi, Tần Phong chỉ cảm thấy mọi chuyện tựa như một vở kịch, đã vậy còn là kịch máu chó.

Hắn cố ép lại ý nghĩ trong đầu.

Một lát sau, liền làm ra quyết định.

Cứ theo ước nguyện của sư phụ đi, sau này tìm hiểu một chút tin tức về Thiên Cơ Môn.

Dù sao, sư phụ chỉ có mình hắn là truyền nhân.

Bàn tay sờ lên ngọc bội Khóa Bình An đeo trên cổ, Tần Phong xuống núi.

Khóa Bình An này là di vật cuối cùng mà sư phụ đưa hắn, cũng là tín vật duy nhất còn sót lại của Thiên Cơ Môn.

Chỉ cần mang nó trên người, khi tiếp xúc gần truyền thừa của Thiên Cơ Môn, nó sẽ có phản ứng, đây là biện pháp duy nhất hiện tại có thể dùng.

Tần Phong biết, truyền thừa của một môn phái có khi là một khối ngọc giản, một bia đá lâu đời, hoặc là một chiếc la bàn,...

Truyền thừa của Thiên Cơ Môn có hình dạng như thế nào, sư đồ Tần Phong đều không biết.

Toàn bộ Thiên Cơ Môn đã sớm biến mất vào mấy trăm năm trước.

Công pháp còn lưu giữ được cũng là do truyền miệng từ đời này sang đời khác.

Một truyền thừa, tìm kiếm suốt trăm năm cũng không lần được chút dấu vết, có thể thấy nhiệm vụ này khó khăn đến mức nào.

Động Thiên Cơ từng là nơi dừng chân của Thiên Cơ Môn ở Nam Nhạc.

Đặt bài vị của sư phụ tại đây cũng xem như quy tổ quy tông.

Mà vị trí lần thứ ba dời mộ cho sư phụ cũng nằm tại đỉnh Tử Cái này.

Có điều, chuyện này còn rất lâu mới xảy ra, tạm thời không đề cập đến.

--- Hết Chương 16 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.