Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia nhập Minh Long Tông

Tiểu thuyết gốc · 1998 chữ

Dù đã nghe đại hán họ Thục nói qua về trận pháp trong tu chân giới rồi nhưng Hạo Thiên vẫn hâm mộ không thôi, tưởng tượng một ngày hắn có thể vẫy tay một cái mà thay đổi toàn bộ xung quanh.

Ước chừng mười hơi thở thì trận pháp mới hoàn toàn mở ra. Nho sinh họ Thường thì tạm biệt một câu rồi nhắm hướng ngọn núi cao nhất mà đi. Hạo Thiên vẫn ngồi trên pháp khí phi hành, đại hán họ Thục nhắm hướng nam mà đi.

Đi được một quãng, đại hán họ Thục bỗng nhiên điều chỉnh pháp khí phi hành giảm tốc độ lại rồi từ từ hạ xuống. Hai người họ đi thẳng đến một căn nhà nhỏ xíu phía trước.

Căn nhà này không hề giống với các công trình tráng lệ phía trên núi mà chỉ có một lầu duy nhất, phía trên còn có tấm bảng khắc bốn ba chữ lớn “Đăng Thần Đài”

Phía trong có một trung niên khoác tro bào đang ngồi tựa lưng vào ghế dựa, tay cầm một quấn sách vừa đu đưa vừa chăm chú đọc, bộ dạng đang nhập tâm nghiên cứu.

Lúc này ba người Hạo Thiên đi tới, đại hán họ Thục liền lớn tiếng gọi vọng vào:

- Trương huynh, chúng ta đi tìm ngươi có chuyên cần làm đây.

Phía trong cũng có tiếng cau có nói vọng ra:

- Ta không có điếc mà Thục Liễu ngươi phải lớn giọng thế. Sao có việc gì mau nói ra, việc không quan trọng thì đừng tìm ta quấy rầy ta đọc sách.

Thục Liễu dường như đã quen nên cũng không để ý đến ngữ điệu của người trong lầu lúc này, chỉ kéo Hạo Thiên vào trong rồi hồ hởi nói vơi Hạo Thiên:

- Hạo đệ, đây là Trương huynh Trương Thường. Trương huynh sẽ giúp ngươi kiểm tra thân phận và đăng ký tư cách gia nhập Minh Long tông ta.

Hạo Thiên liền thi lễ:

- Tiểu đệ Hạo Thiên ra mắt Trương ca.

Trung niên họ Trương gật đầu, ngữ điệu không còn gắt gỏng nữa nói ra:

- Ta và ngươi cùng gia nhập tông môn, sau này gọi ta một tiếng Trương sư huynh là được rồi.

Thục Liễu lại quay sang nói với vị “Trương huynh” kia:

- Trương huynh, đây là Hạo đệ, là ta trên đường từ Việt quốc trở về tình cờ bắt gặp. Hạo huynh đây cũng là người có linh căn, làm phiền Trương huynh kiểm tra, nếu không có vấn đề gì thì đăng ký cho hắn một vị trí đệ tử a.

Vị Trương huynh kia nghe thấy thế thình lình bắt lấy tay của Hạo Thiên, nắm chặt mà đưa lên xem.

Hạo Thiên thấy thế thì giật mình kinh hãi đành dùng sức giãy dụa nhưng bị một luồng sức mạnh khủng bố rót vào trong cơ thể, nhất thời không thể thoát ra được. Nhất thời Hạo Thiên cảm giác như khắp cơ thể mình bị vị trung niên này nhìn hết qua một lượt vậy. Hắn khẽ cau mày nhìn sang bên phía Trương Thường thì thấy hắn cũng không hành động gì thêm mới thả lỏng hơn một chút đợi xem.

Thục Liên thấy cảnh này cũng không nói gì, miệng vẫn vẻ cười cười như biết trước chuyện sẽ xảy ra.

Nhất thời không khí trong phòng có chút quái dị. Được một lúc thì Trương Thường buông tay Hạo Thiên ra, nhíu mày mặt đầy vẻ suy đoán. Hạo Thiên như vừa thoát đại kiếp vội vàng thu tay lại, đứng lui về phía xa.

Thục Liên thấy thế liền nói với Hạo Thiên:

- Hạo huynh đừng lo lắng, vừa rồi chỉ là chút thủ pháp tên là Vọng Thể Tâm nhãn, giúp cho tu chân giả xem xét linh căn cùng khiếu huyệt của ngươi mà thôi, sẽ không có chuyện gì cả a.

Rồi đại hán họ Thục lại quay qua hỏi trung niên họ Trường kia:

- Sao rồi Trường huynh, tư chất của Hạo đệ thế nào?

Trung niên họ Trường hơi nhíu mày một chút, thở dài rồi mới trả lời:

- Song linh căn một phong một lôi, đáng tiếc, cha mẹ của hắn là phàm nhân, cộng với việc sinh ra linh căn đã bị tổn thương nên chỉ mở ra được ba khiếu huyệt. Với tư chất này mà nói e khó có thể vào được nội môn a.

Thục Liên nghe đến song linh căn một phong một lôi thì giật mình nhưng sau đó nghe đến Hạo Thiên chỉ có ba khiếu huyệt thì chợt vẻ mặt thất vọng bèn thở dài nói ra:

- Được rồi, dù gì thì Hạo đệ cũng có linh căn, vẫn hình thành được vũ hồn mà tu luyện, không phải là không có cơ hội. Huynh kiểm tra nốt xem có ma khí tồn tại không rồi cho hắn gia nhập tông a.

“Trương huynh” nghe vậy thì như chợt nhớ ra điều gì liền hướng cái kệ trong góc nhà đi tới, lấy một vật màu đen hình cầu lớn chừng nắm tay đưa cho Hạo Thiên nói:

Đây là Ma Nhãn cầu, công dụng duy nhất là tìm ra ma khí không cơ thể, ngươi cầm lấy rồi rót đấu khí vào là được.

Hạo Thiên nghe thế thì bất giác nhíu mày nhìn sang đại hán họ Thục, hắn chưa từng chính thức tu luyện đấu khí, không hề biết cách vận dụng đấu khí a.

Đại hán họ Thục thấy thế thì hơi ngơ ngác một hồi sau đó mới cười cười nói ra:

- Ha ha, ta quên mất. Hạo đệ vẫn chưa biết cách vận dụng đấu khí, giờ ta sẽ chỉ cho đệ ạ.

Thục Liễu cầm hắc cầu kia để lên lòng bàn tay rồi giải thích cho Hạo Thiên:

Đây thực chất cũng là một kiện pháp khí, đệ hãy ngưng thần chú mục vào linh căn tại đan điền rồi vận chuyển đấu khí ra lòng bàn tay tiếp xúc với Ma Nhãn cầu tự khắc sẽ thúc dục được nó. Sau này sử dụng pháp khí khác cũng chính là như thế, không có gì khác biệt.

Hạo Thiên nghe thế cũng không lập tức lấy lại hắc cầu mà thử khu động thần thức rồi cố gắng tìm hiểu đan điền của mình. Chỉ thấy ở chính giữa đan điền, một hôi sắc toàn phong (lốc xoáy) đang cấp tốc xoay tròng. Xung quanh nó thỉnh thoảng lại có một đạo lôi điện lóe lên rồi biến mất. Đây chắc hẳn là linh căn của Hạo Thiên rồi. Hắn tập trung tinh thần thử vận chuyển linh căn chỉ thấy lốc xoáy tăng tốc độ xoay, lôi điện bỗng chốc cũng xuất hiện nhiều hơn. Hai đạo đấu khí một xám một tím từ trong lốc xoáy bay ra rồi men theo kinh mạch của hắn đi đến lòng bàn tay.

Phía ngoài lúc này bỗng nhiên linh khí xung quanh liền động đậy, nhao nhao tụ lại chỗ lòng bàn tay Hạo Thiên mà xoay chuyển.

Hạo Thiên khẽ nhếch môi cười cười, hắn không nghĩ đến mình vậy mà lần đầu tiên khu động đấu khí liền đã thành công. Hai người Thục Liễu cùng Trương Thường thấy thế thần sắc có chút ngoài ý muốn. Họ vốn dĩ cho rằng Hạo Thiên ít nhất cũng phải năm lần thử nghiệm thì mới khu động được đấu khí, không ngờ ngay lần đầu mà đã thành công khu động. Hơn thế đấu khí cũng khá mạnh mẽ, cũng không phải luyện khí tầng thứ nhất có thể làm được, chí ít cũng phải tầng bốn tầng năm mới có thể.

Đại hán họ Thục cũng không truy cứu nữa liền ném Ma Nhãn Cầu qua cho Hạo Thiên, chăm chăm nhìn vào. Hạo Thiên bắt lấy liền không nhanh không chậm liền để Ma Nhãn Cầu lên lòng bàn tay rồi lần nữa khu động đấu khí.

Sở dĩ hắc cầu này được gọi là Ma Nhãn Cầu vì trong hạch tâm của nó có một viên hắc thạch hình dạng giống như con mắt vây, khi đấu khí của Hạo Thiên rót vào cũng không thấy hiện tượng khác thường gì xảy ra.

Hạo Thiên nhíu mày tưởng là có chuyện gì không đúng mới quay sang thì thấy thần sắc của hai người Trương Thường chỉ hơi nhíu mày, ngoài ra thì không có gì khác thường thì tinh thần mới dãn ra, tiếp tục duy trì đấu khí rót vào trong hắc cầu trên tay. Ước chừng thời gian uống hết một tuần trà, Trương Thường mới ra hiệu cho Hạo Thiên thu đấu khí lại, sắc mặt hơi chút ngưng trọng nói ra:

- Hắc cầu không có phản ứng, thân phận của Hạo sư đệ không có gì khả nghi cả. Có điều, trước đây không biết Hạo đệ tu luyện đấu khí từ bao giờ, không ngờ lôi linh căn lại đạt tới ngũ trùng (tầng thứ năm) a?

Đại hán họ Thục cũng tò mò nhìn Hoạng Hạo, bộ dạng đang đợi hắn trả lời.

Hạo Thiên nghe thế thì giật mình không ít, chính mình vậy mà đấu khí đạt tời ngũ trùng từ lúc nào không hay. Phải nhớ là chỉ trước đây một tháng thôi, hắn còn là một tên phế nhân phải rời bỏ cả gia tộc.

Thực ra ngay cả Hạo Thiên hắn cũng không biết được chuyện đã xảy ra vào đêm hắn bị ngất trong rừng. Tia thiên lôi đánh trúng người hăn đêm hôm đó thiếu chút nữa đã lấy đi mạng nhỏ của hắn. Lúc đá linh căn của hắn đã bị xúc động mà tự hành mà hấp thu lôi năng, chuyển hóa thành đấu khí dung nhập vào trong đan điền, trực tiếp đẩy đấu khí của hắn lên đến ngũ trùng. Cũng may linh căn của hắn là lôi nguyên tố, nếu không hắn chắc chắn phải mất mạng không cần nghi ngờ. Hơn nữa, tia thiên lôi hôm đó mà mạnh thêm một phần nữa, linh căn của hắn cũng sẽ không kịp thôn phệ mà bạo thể.

Hạo Thiên nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân tại sao đành lắc đầu:

-Thật không! tiểu đệ thực sự không biết nguyên nhân tại sao đấu khí của mình lại đạt tới trình độ này, chỉ sợ nguyên nhân có liên quan đến một vài môn công pháp mà tiểu đệ tập tành trong thế tục kia nhưng thực ra tiểu đệ cũng không biết là môn nào a. Aizz!

Thục Liễu đại hán nghe Hạo Thiên giải thích như thế thì vẻ nghi ngờ, trong lòng cho là vị tiểu sư đệ này che dấu. Lúc hắn tìm thấy Hạo Thiên trong rừng, thân thể Hạo Thiên đầy vết thương cháy xém giống như bị người tu chân lôi hệ đánh trúng vậy. Hắn lúc đó cũng nghi ngờ một hai nhưng Hạo Thiên lúc đó bất tỉnh nên hắn cũng không điều tra được gì. Công pháp mà hắn tu luyện cũng không có công năng dò xét tường tận đấu khí của đối phương nên đành bỏ qua sau lưng. Bây giờ thấy đấu khí của Hạo Thiên bất ngờ đạt tới tầng năm hắn mới bất chợt nhớ tới, trong lòng không khỏi hoài nghi.

Hạo Thiên thấy thế thì trong lòng cười khổ, hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào cho hai người này hiểu nên đành để họ muốn nghĩ sao thì nghĩ. Còn về nguyên nhân, sau này hắn sẽ tìm hiểu kỹ hơn. Nếu tìm được chắc chắn là chuyện tốt, còn nếu không thì cũng chẳng sao, dù sao cũng làm cho đấu khí của hắn tăng lên thì hẳn là chuyện tốt rồi.

Bạn đang đọc Phong Thần Lộ sáng tác bởi doanniem1998
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi doanniem1998
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.