Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Do

Phiên bản Dịch · 2399 chữ

Ông chủ có hơi sửng sốt một chút, nhưng người làm ông chủ này thật không tệ, có cái gì thì nói cái đó, nói còn hết sức cặn kẽ.

Căn cứ theo như lời ông chủ này, lúc ông ta tiếp nhận khu khai thác khoáng sản này thì đúng thật là đã qua tay mấy người.

Đại khái là ba năm trước, ông ta trở thành ông chủ ở đây. Người chủ trước đó đã đào hầm mỏ cũng được hòm hòm rồi, nhưng lại cuốn tiền chạy mất.

Ông chủ này dẫn tôi đến công ty một chuyến, đưa cho tôi một quyển sổ liên quan, tôi nói Trương Thuận Phong photocopy một bản.

Về đến nhà thì tỉ mỉ kiểm tra một chút.

Phát hiện ông chủ khu khai thác khoáng sản đều là người từ vùng khác đến, ở trong thôn này vốn không có người chủ nào.

Thấy cái này tôi liền thấy bực bội trong người. Có câu nói, phù sa không chảy ra ruộng ngoài! Trong thôn này tài nguyên khoáng sản nhiều như vậy, tại sao trưởng thôn lại không tổ chức cho người trong thôn đi làm chứ? Sao lại nhượng lại việc làm ăn này cho người khác đến làm? Mặc dù trong thôn cũng có thể nhận được tiền hoa hồng, nhưng so với việc tự tay làm thì là khác một trời một vức đấy chứ.

Nghĩ tới đây, tôi quyết định chuyện này không nói dông nói dài, trong này nhất định có gì mờ ám.

Đặc biệt là sau khi tôi lật đến sau cùng, thấy được một thông tin vô cùng quan trọng.

Người chủ thứ hai tiếp nhận nơi này đến từ phương Nam. Người chủ này là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ở lúc ghi danh, người đại diện pháp luật của công ty này ghi hai cái tên.

Một trong số đó là tên chủ. Ngoài ra là tên của một cô gái, rất rõ ràng, sau khi người chủ này qua đời, cái công ty này rất có thể sẽ chuyển tới danh nghĩa của cô gái này. Cô gái này, hẳn là con gái của ông chủ.

Sau khi người chủ thứ hai rời đi, trên văn bản chuyển nhượng cho người chủ thứ ba có thể thấy được, hầm mỏ này nguyên không có chủ.

Từ chỗ này có thể thấy được, cái này chính là nói, sau khi người chủ thứ hai qua đời, cũng không giao công ty lại cho con gái của mình, ngược lại, hoàn toàn thả quyền khai thác khu khoáng sản này ra, để cho những người khác đến tiếp quản khu vực khai thác này.

Sau đó, cô gái này đi đâu tôi cũng không biết, chỉ có điều khi tôi nhìn thấy hình của cô gái này, tôi có cảm giác hình này nhìn rất quen thuộc. Nhìn thêm một chút, chuyện kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.

Hồ sơ của một người, chỉ cần ghi chép một trang là đủ. Nhưng sau khi tôi lật ra trang kế tiếp lại bất thình lình phát hiện, quái lạ, quyển sách này sao lại lặp lại?

Nội dung trên trang thứ hai, vẫn liên quan đến con gái của người chủ này. Phía trên chỉ vớ vẩn vài câu, nói cô gái này tương lai sẽ kế thừa sản nghiệp của bố mình, phía sau liền không còn nữa.

Nhưng khi lật đến trang thứ ba, phát hiện lại lặp lại. Vì vậy tôi nhanh chóng lật xem phía sau, kết quả, phát hiện nội dung phía sau đều giống nhau y như đúc!

Tôi hỏi Trương Thuận Phong: “Lúc cậu photocopy có phải là tính sai không? Sao trang nào trang nấy nội dung y như nhau thế này?”

Trương Thuận Phong lắc đầu, nói: “Không thể nào, tôi dùng máy photocopy mà. Lúc ấy còn nhớ nội dung các trang này khác nhau mà. Có phải máy photocopy có vấn đề hay không?”

“Má ơi!” Trương Thuận Phong ném quyển sổ này ra.

“Gì đấy?” Tôi vội hỏi.

“Trong này có một nhúm tóc!” Trương Thuận Phong cả kinh thốt lên.

Tôi nhặt quyển sổ, nhìn một cái, quả nhiên, bên trong có một nhúm tóc phụ nữ.

Lọn tóc dài giống như bị cả kinh, trong nháy mắt chui vào trong quyển sổ, không thấy tung tích đâu nữa.

Thấy thế, cả người tôi đều lẩy bẩy, ném vội quyển sổ lên bàn.

Đột nhiên, một thanh âm cái gì đó bể tan tành truyền tới. Cửa sổ bên phải phòng bị vỡ, gió lạnh bên ngoài thổi vào. Quyển sổ trên bàn bị gió thổi không ngừng tự động lật trang.

Qủy dị chính là, mỗi khi lật một trang, nội dung phía trên không giống nhau. Ở trên có một tấm hình, chính là con gái của ông chủ trước đó.

Mấy chục trang giấy trắng ban đầu đều mang nội dung y như đúc, nhưng từ đó về sau, tôi phát hiện, cô gái trong hình có chút không giống. Hình như càng lật, đối phương càng tiến về trước một bước!

Đi đôi với tốc độ lật mỗi lúc một nhanh, cuối cùng đã không thấy cô gái trong hình nữa, chỉ còn lại khung ảnh trống rỗng.

Tôi nói với Trương Thuận Phong: “Xem ra tối hôm nay lại có phiền toái rồi!”

Lúc tôi nói xong câu này, vốn là muốn tìm an ủi. Kết quả, Trương Thuận Phong mãi hồi lâu cũng không có ừ hử gì lại với tôi. Tôi tự hỏi thằng ôn này đang làm cái gì, kết quả phát hiện ra Trương Thuận Phong nói không ra câu nào, miệng há hốc, tay chỉ phía trước.

Tôi nhìn sang hướng cậu ta chỉ. Trong nháy mắt tôi tỉnh ra, cô gái trong hình không phải là không thấy nữa, mà là đã đi ra ngoài, đang đứng ở trước mặt của tôi kia.

Cô gái mặc quần áo màu đỏ.

Đứng ở sau lưng.

Cô gái kia từ từ đi tới hướng tôi, tôi lập tức lui về sau một bước, muốn kéo dài khoảng cách với đối phương. Nhưng ai nào ngờ, lúc nhìn lại, phát hiện thân thể của cô gái này từ từ chuyển hướng, sau đó dùng ngón tay chỉ hướng Tây Nam.

Cô gái giữ nguyên cái tư thế này không nhúc nhích. Sau một hồi lâu, cơ thể cô gái dần dần biến mất. Trong phút chốc, tôi trông thấy một giọt nước mắt màu đỏ từ từ nhỏ xuống từ trong mắt của cô.

Không biết tại sao, thấy cảnh này, tôi ngược lại không còn sợ hãi như lúc trước nữa.

Sau khi không thấy cô gái đó nữa, tôi lập tức mở cửa phòng, nhìn về hướng xa xa.

Cái hướng kia rốt cuộc có cái gì chứ?

Tôi ngồi suy tư một hồi.

Nào ngờ quay đầu nhìn lại, phát hiện Trương Thuận Phong đã trốn qua một bên từ lúc nào. Tôi nói: “Cậu thôi được rồi đấy. Tôi cảm giác cô gái này cũng không phải là vô duyên vô cớ mà chết, trong đó nhất định có nguyên nhân nào khác!”

Dứt lời, tôi đi ra khỏi phòng, nhìn theo hướng ánh sao, phát hiện ở đó hóa ra là núi trọc.

Tôi quay đầu nói với Trương Thuận Phong: “Tôi biết chuyện gì xảy ra rồi. Chúng ta đi nhanh lên!”

Trương Thuận Phong gật đầu một cái.

Tôi ngay lập tức mặc quần áo tử tế, bước nhanh ra phía ngoài.

Phương hướng cô gái đó chỉ chính là hướng núi trọc. Nhưng ngọn núi này lại rất lớn, vị trí cụ thể là ở đâu tôi cũng không biết nữa.

Bấy giờ, vừa lúc đến mười một giờ nửa đêm, trong toàn thôn giống như thường ngày bị cúp điện.

Lúc này, tôi nhìn thấy ở chính giữa ngọn núi này lóe lên một tia ánh sáng, nhìn ánh sáng chợt lóe, tôi bừng tỉnh hiểu ra.

Nửa đêm mười một giờ.

Nửa đêm mười một giờ!

Tại sao đến mỗi đêm, thôn này cứ đúng giờ này thì lại bị cúp điện?

Tại sao mỗi lúc cúp điện sẽ xảy ra tình huống dẫn đến có người bị tử vong?

Sợ rằng mục đích của đối phương chỉ có một, đó chính là sơn động phía sau núi. Ngọn núi trọc này, trước đó tôi cũng đã quan sát một lần, mỗi khi cúp điện là có thể thấy ánh trăng vừa hay soi xuống vị trí này trong núi. Một luồng sáng vừa hay rọi được một vùng trong núi.

Cô gái này vẫn muốn chỉ dẫn cho chúng tôi đi đến chỗ đó xem một chút. Hơn nữa ở chỗ này, lúc nhà nhà đèn đuốc sáng choang, ánh trăng yếu ớt vô cùng cũng khó mà bị phát hiện.

Duy chỉ có trong thời gian bị cúp điện, ở đó mới thấy rõ ánh sáng nhàn nhạt.

Tôi kéo theo Trương Thuận Phong, chạy một mạch như điên tới thẳng núi trọc.

Chờ đến khi chạy đến đỉnh núi, tôi mới phát hiện ánh sáng rốt cuộc là từ đâu đến.

Bên vị trí sườn núi, tia sáng này đến từ trong hầm mỏ bị chặn.

Chân tướng mọi chuyện đều phát sinh ở đây.

Trương Thuận Phong nói: “Tảng đá này không mở ra được thì cũng không có ích lợi gì. Gọi thêm mấy thằng thanh niên đến nữa mới được!”

Thật ra thì ban đầu tôi cũng cho là như vậy. Nhưng mà ngay vào lúc này, một luồng gió lạnh thổi qua, đá lớn trước mặt lại tự mình bắt đầu lăn đi.

Tôi vội vàng né sang một bên, tảng đá lớn lăn thẳng một mạch xuống sườn núi.

Hang động được mở ra.

Tôi từ từ đi vào trong, phát hiện nơi này ban đầu quả nhiên là một hầm mỏ, thiết kế trong đây so với thiết kế trên tấm bản đồ mà tôi cầm trong tay cơ bản giống nhau như đúc. Chúng tôi đi thẳng một đường xuống dưới. Toàn bộ khu hầm mỏ này là một mảnh đen nhánh. Cái sự đen thui thùi lùi này cũng không phải là do không có ánh đèn mà là bởi vì nơi này từng xảy ra hỏa hoạn rất lớn.

Toàn bộ đất bùn cũng bị thiêu đốt. Ngọn lửa đã hung đốt đến mức núi trọc không còn nổi một ngọn cỏ. Đây chính là nguyên nhân nhiều năm qua như vậy rồi mà nơi này không có cây cối gì sinh trưởng được. Bởi trận hỏa hoạn năm đó phủ trùm nơi này, khiến thổ nhưỡng cũng bị hun cháy không ít, đã mất đi rất nhiều thành phần tác nhân cơ bản tác động đến quá trình sinh trưởng cơ bản của thực vật.

Nếu như nói, chẳng qua là lửa cháy trên núi thôi mà, làm sao mà xảy ra chuyện như này được? Bởi sau khi lửa cháy thì gió xuân lại về, lại khiến mọi vật sinh sôi.

Nhưng mà, hỏa hoạn này là cháy từ trong núi âm ỉ cháy ra, thối rữa từ bên trong đến bên ngoài. Không chỉ diệt toàn bộ bề ngoài của núi, mà còn giết hết thảy sinh vật trong núi, bất kể là thực vật hay động vật đều khó tránh kiếp nạn.

Lúc chúng tôi đến cuối huyệt động này, đã thấy xung quanh có vô số đom đóm bay lượn trên không trung. Những con đom đóm kia giống như không biết mệt mỏi, bay lượn tới lui quanh quẩn trong sơn động. Một lát sau, ánh sáng từ mấy con đom đóm dần tắt đi.

Đột nhiên, tôi thấy trong sơn động xuất hiện rất nhiều bóng người.

Trong đó có một người đàn ông đi ngang qua sát bên vai tôi. Những người này, quan sát kĩ một chút thì đều là công nhân bản xứ. Tôi đưa tay đụng đối phương một cái, nhưng lại phát hiện bàn tay tôi lại xuyên qua thân thể của đối phương.

Lúc này tôi biết.

Những người này cũng không phải là người còn sống. Đây là cảnh tượng từ hai mươi năm trước trong hầm mỏ, bị ghi lại ở nơi này.

Ảo ảnh này có tốc độ rất nhanh, giống như là đoạn phim tua nhanh vậy, chẳng bao lâu đã thấy những công nhân tới đây làm việc, đi ra ngoài nghỉ rồi lại đi vào, qua qua lại lại như khung cửi, mãi mà không ngừng.

Ở trong ảo cảnh bốn mùa xuân hạ thu đông không đổi này, trong lúc bất chợt tôi thấy một cảnh quen thuộc.

Có một cô gái đi vào trong hầm mỏ này. Bấy giờ, các nhân viên tạp dịch xung quanh vội vàng nhường đường.

Rất rõ ràng thân phận cô gái này cũng không bình thường.

Cẩn thận nhìn một chút, sợ rằng cô gái nhỏ này chính là tên nữ quỷ trước kia đó.

Trên người cô bé còn mặc quần áo màu trắng từ đầu đến chân. Rõ ràng đang mặc đồ tang.

Xem tới đây, tôi lập tức hiểu ngay.

Cô gái nhỏ này chính là con gái của người chủ thứ hai.

Cứ kéo dài vậy suốt một tuần lễ, rốt cuộc có một ngày, hình ảnh trong lúc bất chợt chuyển một cái, trước mắt tội liền xuất hiện một bụi cỏ, ngay trong bụi cỏ có ba người.

Ba người này có một là kẻ phạm tội giết người, một người khác là tội phạm trộm cắp, vốn trộm đồ từ trong một gia đình giàu có trong thôn khác. Hai người này là mấy thằng choai choai tóc vàng khè mười mấy tuổi đầu, bộ dạng không sợ trời không sợ đất, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Duy chỉ có có một người đàn ông tương đối già dặn một ít, nhìn qua tuổi tác khoảng ba mươi.

Người này đi đến bên cạnh hầm mỏ, nói với hai thằng choai choai: “Nghe nói tụi mày bị người trông thôn đuổi giết, sống cũng không tốt lắm!”

Bạn đang đọc Phòng Phát Sóng Tử Thần của Nông Phu Tiên Quyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachlonggg001
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.