Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bát quái

Phiên bản Dịch · 1909 chữ

Hàn Đông nghe được cửa phòng mở, mới mang notebook ra ngoài. Vừa hay gặp được Chu Lê từ văn phòng bên cạnh đi tới, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, liền lướt qua rời đi.

Hàn Đông đi vào liền cười trêu chọc: "Anh làm gì Chu đại mỹ nữ vậy?"

"Tôi có thể làm gì cô ta? Chính là không làm gì, cô ta mới nhăn mặt."

Hàn Đông cười ha ha, "Đúng đúng, lời này rất sâu sắc. Mỗi lần gặp biểu cảm khát vọng ghen kia, em đều cảm thấy thật có lỗi với cô ta."

"Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau lại đây viết kịch bản." Vương Trung Đỉnh vẫy tay ý bảo Hàn Đông đến bên cạnh mình.

Hàn Đông sau khi ngồi xuống vẫn chưa thôi Bát Quái.

"Nói chút, hai người lúc trước cùng một chỗ như thế nào?"

Vương Trung Đỉnh khinh miêu đạm tả nói: "Còn có thể như thế nào? Cứ như vậy cùng một chỗ. Thúc tôi mở công ty giải trí, cô ta là nghệ sĩ tư của ông ta, gặp mặt thấy vừa ý, liền tự nhiên mà vậy ở cùng một chỗ."

"Vậy anh tại sao lại vừa ý cô ta?" Hàn Đông đặc biệt tò mò.

Đối với lời này, Vương Trung Đỉnh đưa ra đáp án càng vô vị hơn.

"Lúc ấy chỉ là cảm thấy cô ta xinh đẹp, không có nguyên nhân khác."

"Vậy sau lại làm sao lại chia tay?"

Vương Trung Đỉnh vừa muốn trả lời, Hàn Đông liền ngăn lại nhắc nhở: "Đừng nói cái gì tính cách không hợp, cho xin chút kinh hỉ đi được không?"

Lần này Vương Trung Đỉnh thật đúng là cho Hàn Đông một câu trả lời đáng nghiền ngẫm.

"Đại khái là tôi không thỏa mãn được cô ta."

Hàn Đông nháy mắt phát ra một trận cười giống như sơn băng địa liệt, cười đến hơi kém lọt xuống gầm vào bàn.

"Ha ha ha ha ha... Thật sao? Mau mau... mau nói chuyện gì xảy ra... Ha ha ha ha ha..."

Vương Trung Đỉnh lạnh lùng nghiêng qua lườm hắn một cái.

Ngươi hiện tại đang thảo luận chính là của chuyện tình cũ của ta, coi như không canh cánh trong lòng, ít nhất cũng đừng nên thống khoái như vậy đi?

Hàn Đông nhìn ra sắc mặt Vương Trung Đỉnh không tốt lắm, vội vàng ngừng lại, nói: "Được rồi được rồi, không cười nữa, anh mau nói cho em biết, cụ thể xảy ra chuyện gì?"

Vương Trung Đỉnh lặng nửa ngày mới mở miệng.

"Cô ta chính miệng nói với tôi."

"Nói cái gì?"

"Nói tôi quá lãnh đạm."

Hàn Đông dùng sức nhịn cười, "Anh lãnh đạm? Cô ta dám nói anh lãnh đạm? Tính dục của cô ta phải là có bao nhiêu thịnh vượng!"

Vương Trung Đỉnh trái lại thản nhiên thừa nhận, "Tôi ở phương diện đó đối với cô ta quả thật không có ham muốn."

"Có thể là lúc ấy hai ngươi mới mười bảy tuổi, nam nhân mười bảy tuổi chưa thông suốt có khối người a!"

Vương Trung Đỉnh lắc đầu, "Lúc ấy tôi thông suốt rồi, chỉ là không có dục vọng gì đối với cô ta.""Xinh đẹp như vậy còn không có dục vọng?" Hàn Đông cảm thấy Vương Trung Đỉnh quả thực phung phí của trời.

"Xinh đẹp của cô ta cũng không đáng nói, hơn nữa cởi quần áo ra, các bộ phận cũng không phải tỉ lệ tôi muốn."

Hàn Đông lau mồ hôi, con số khống thật đáng sợ.

Nhưng hắn vẫn muốn nói: "Mặc dù là như vậy, một cô gái mười bảy tuổi vì vậy mà chia tay với anh, không khỏi cũng quá có 'ham muốn' đi?"

Vương Trung Đỉnh thừa nhận, "Tính dục của cô ta so với nữ nhân bình thường quả thật thịnh vượng hơn, phải bốn năm nam nhân mới cho cô ta no được."

Điểm này Hàn Đông đã sớm đã nhìn ra, nhưng vẫn hỏi: "Anh là làm sao mà biết được? Chính mắt nhìn thấy qua?"

Vương Trung Đỉnh dừng một chút, nói: "Từ ngữ khí của cô ta lúc chưa chia tay nghe ra."

Hàn Đông lại không nín được muốn cười, "Ngữ khí gì của cô ta? Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép? Nghiến răng nghiến lợi?"

Vương Trung Đỉnh đáp lại bốn chữ.

"Căm thù đến tận xương tuỷ."

Hàn Đông lại vỗ bàn cười điên cuồng, "Ha ha ha... Không được... Rất có hình tượng..."

Vương Trung Đỉnh chuẩn bị giày rồi, đáy giày huơ huơ đến trên mông Hàn Đông, hắn liền nhanh chóng tháo chạy đến ba thước có hơn, chắp tay cầu xin.

"Không cười nữa, không cười nữa."

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh vừa mới hồi phục một chút, Hàn Đông lại đến tìm đánh.

"Nghe kể như vậy, cô ta không phải là cho đến giờ vẫn nghĩ anh bất lực chứ?"

Vương Trung Đỉnh lấy một loại giọng điệu cực điểm không muốn phản ứng trả lời: "Có lẽ."

"Cô ta không phải là vẫn cảm thấy rất có lỗi với anh chứ?" Hàn Đông lại hỏi.

Vương Trung Đỉnh lười để ý hắn.

Hàn Đông tự hỏi tự đáp, "Nhất định rồi, lúc trước cô ta nhất định đặc biệt yêu anh, lại vừa khổ vì thân thể anh thiếu hụt, rơi vào đường cùng đành phải đưa ra lời chia tay."

Vương Trung Đỉnh lạnh mặt chất vấn: "Em có thôi hay không?"

Hàn Đông còn đang tự mình say mê, "Nhất định cô ta cảm thấy mình đã thương tổn anh, cảm thấy cô ta là vết thương đời này không thể khép miệng của anh."

Vương Trung Đỉnh trực tiếp đứng lên.

Hàn Đông vẫn vô tư hồn nhiên, như trước lải nhải: "Chẳng thể trách cô ta luôn dùng một giọng điệu ngược luyến tình thâm nói chuyện với anh, mở miệng hận ngậm miệng hận... A..."

Trực tiếp bị Vương Trung Đỉnh ấn đến ghế salon chà đạp một trận.

"Không phải là muốn ta khen chân dài, mông lớn, người tao, mị lực không thể địch nổi sao? Không phải là muốn ta thừa nhận đệ nhất mỹ nữ không có chút ảnh hưởng, ngươi lại làm được sao? Cứ mãi ở đây không dứt khoe khoang thối cái gì?"Hàn Đông bị người chọc đúng tim đen còn trơ mặt ra đắc ý.

"Ha ha ha ha ha... Chính là muốn nghe ngươi thổi phồng, thế nào a? Có bản lĩnh ngươi đừng mê luyến ca nữa a!"

Vương Trung Đỉnh lại đánh thêm mấy cái ở trên mông Hàn Đông, cuối cùng giằng co đến mệt mỏi, ngữ khí rốt cục khôi phục bình thản.

"Được rồi, đừng làm rộn nữa, mau dậy viết kịch bản."

Hàn Đông đưa tay, Vương Trung Đỉnh kéo hắn lên. Hàn Đông lại từ phía sau bám lấy cổ Vương Trung Đỉnh, hai cái chân quắp lên, giống như một con lại bị cẩu bị Vương Trung Đỉnh tha về bàn làm việc.

(lại bì cẩu 癩皮狗: dịch ra nó là chó ghẻ nhưng mà tìm hình nó ra nhiều hình chó mặt nhăn như này hơn)

​ Văn phòng nháy mắt yên tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng ngón tay Hàn Đông gõ ở trên bàn phím cùng tiếng bút Vương Trung Đỉnh lướt trên văn kiện.

Còn có tiếng hít thở hết đợt này đến đợt khác.

Yên tĩnh mà ấm áp.

Hàn Đông thỉnh thoảng viết mệt, lại chen vào một câu.

"Anh có muốn nghe kể mối tình đầu của em không?"

"Không muốn nghe!"

"Được rồi..."

Vương Trung Đỉnh cũng sẽ kiểm tra một chút, ánh mắt lãnh duệ đột nhiên sẽ quét về phía Hàn Đông bên kia.

"Trailer phim không được truyên truyền loạn xung quanh, nghe thấy không?"

Hàn Đông không hiểu, "Trailer không phải là để tuyên truyền sao? Không truyền còn có thể kêu giới thiệu phim?"

"Cần truyền cũng là đoàn phim tuyên truyền, phía công ty tuyên truyền, giống với em lén gửi loạn sao?"

Hàn Đông bất mãn lầu bầu, "Em chẳng qua cũng chỉ cho mấy người kia xem."

"Mấy người kia cũng không được!"

"Anh có biết người em nói là ai không mà đã nói không được a?"

Vương Trung Đỉnh kiên quyết nói: "Phàm là chủ động đòi với em, đều không cho, bảo bọn họ chờ bản chính thức công khai trên mạng!"

Hàn Đông bĩu môi, không nói gì.

Lúc ăn cơm trưa, Hàn Đông nhận được điện thoại của Du Minh.

"Nghe nói gần đây cậu đang viết kịch bản 《 trộm ảnh 2》?"

Hàn Đông vội gật đầu, "Đúng đúng, cậu muốn diễn sao? Tôi an bài cho cậu một nhân vật."

"Tôi không rảnh." Du Minh nói.

Hàn Đông thắc mắc, "Không rảnh? Cậu gần đây bận cái gì vậy? Cũng không thấy Hạ Dương Trác bên kia có động tĩnh gì!"

Du Minh nói: "Phải a, hai chúng tôi hiện tại đang ở một đảo nhỏ nghỉ phép đó."

Hàn Đông hâm mộ ghen tị căm hận, vỗ tay Vương Trung Đỉnh nói: "Nghe thấy không? Du Minh người ta đều đến đảo nhỏ nghỉ phép rồi."

Không ngờ, Du Minh lại ở bên kia nói: "Tôi chính là ở tại tiểu đảo kia của cậu."

"Cái gì?" Hàn Đông trợn mắt, "Cậu sao lại nghỉ phép trên đảo của tôi?"

"Tiện thể cho Hạ Dương Trác chụp một bộ ảnh, lấy cảnh ở đây rất đẹp."

Hàn Đông vừa nghe lời này liền nóng nảy, "Dựa vào cái gì đến đảo của tôi chụp ảnh? Giao tiền thuê chưa?"

Du Minh nói: "Muốn đưa, nhưng là Vương tổng không cần."

Hàn Đông nháy mắt nghiến răng nghiến lợi với Vương Trung Đỉnh.

Mối tình đầu Chu Lê này còn có thể ung dung ứng đối, nhưng Hạ Dương Trác hoạt sắc sinh hương kia, hắn là như thế nào cũng bình tĩnh không nổi.

"Dựa vào cái gì cho bọn họ đến tiểu đảo của em lấy cảnh? ?"

Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Thuận tiện, huống hồ Du Minh rất có ý tưởng kinh doanh, có thể để cậu ta giúp em quy hoạch tiểu đảo một chút, miễn cho giữ gìn của cải mà hao tổn không kiếm tiền."

"Không cần đến cậu ta! Tự em quy hoạch!"

Vương Trung Đỉnh không nói gì.

Hàn Đông như trước oán hận, "Dựa vào cái gì cho Hạ Tam Đản loại tiện lợi này?"

"Không phải tôi chủ động cung cấp, là bọn họ đến xin."

"Anh nếu không đề cập tới, bọn họ có thể nghĩ đến cái tiểu đảo kia sao?"

Nói đến cái này, Vương Trung Đỉnh lại không khỏi tức giận.

"Tôi nhắc? Chẳng lẽ không phải em tặng Du Minh một viên Úc bảo, mới khiến cho người ta suy xét đến sao?"

Khối đá này đến nay vẫn còn canh cánh trong lòng Vương Trung Đỉnh.

Hàn Đông không lên tiếng nữa.

Qua một trận, hắn lại ồn ào.

"Mẹ kiếp! Trên tiểu đảo kiarất nhiều trứng chim, khẳng định cũng đều bị Hạ Dương Trác Tôn Tử kia lấy đirồi!" =))))) Hàn Nhị a, anh có thể bình thường 15s không?

Bạn đang đọc Phong Mang của Sài Kê Đản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.