Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu nữ động tình

Tiểu thuyết gốc · 1417 chữ

Lăng Hạo Thiên tức giận li khai, gần ra khỏi khu rừng, suy nghĩ đến Bạch Tuyết Nhu thân cô thế cô, thân thể trọng thương, lâm vào tình trạng hiểm nguy có trách cũng vô nghĩa. Mặc dù nàng có trách mắng ta, nhưng nam nhi phải rộng lượng , hành tẩu giang hồ phải nói đến nghĩa khí, cần gì phải để tâm đến tiểu tiết, huống gì đối phương là một thiếu nữ yếu ớt, mảnh mai.

Lăng Hạo Thiên nghĩ vậy nên cảm thấy việc li khai nàng lúc này là không đúng, lạp tức liền quay về khu rừng tìm Bạch Tuyết Nhu.

không thấy bóng dáng của Bạch Tuyết Nhu, chỉ thấy thi thể Chung Luân thảm thương không còn nhận dạng được nữa, cảm thấy đau buồn. Dù hắn xứng đáng phải trả giá như thế, nhưng Lăng Hạo Thiên đại phát thiện tâm, nên đã mai táng thi thể của hắn.

Nửa canh giờ sau Lăng Hạo Thiên đã hoàn thành xong công việc mai táng, chàng ngồi nghỉ một chút rồi lao ngay vào rừng tìm Bạch Tuyết Nhu. Trong lúc tìm kiếm chàng phát hiện vết máu, lần theo vết máu chàng phát giác Bạch Tuyết Nhu tựa thân vào một gốc cây, hơi thở nặng nề, thân thể kiệt sức.

Lăng Hạo Thiên chứng kiến hạ thân của Bạch Tuyết Nhu đang chảy máu, cảm thays thương xót , nếu như nam nhân phải chịu những vết thương nặng nề như thế này cũng không chịu đựng nổi, huống gì chỉ là một thiếu nữ yếu ớt. Lăng Hạo Thiên không chút do dự phóng về hướng nàng.

Nguyên lai Bạch Tuyết Nhu thấy Lăng Hạo Thiên bỏ đi, trong lòng cực kỳ giận dữ, cảm thấy đầu óc quay cuồng, tựa vào thân cây nghỉ ngơi. Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng chân người, nàng vội nấp vào lẩn trốn, lập tức hoảng hốt khi thân thể đã bị một người nào đó nâng lên.

Giật mình kinh hãi, Bạch Tuyết Nhu tay muốn đánh ra.

Lăng Hạo Thiên liền nói: “Là ta!”

Bạch Tuyết Nhu nhìn thấy Lăng hạo Thiên thì kinh ngạc, bối rối nói: “Ngươi….Ngươi trở về làm gì?”

Lăng Hạo Thiên nói: “Tục ngữ nói “Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Phương, cứu nhân phải tận lực ứng cứu”, ta không thể chỉ làm có một nửa, nói rồi ôm lấy thân thể Bạch Tuyết Nhu tìm kiếm nơi có thể xử lý vết thương tại trong rừng, khó khăn lắm chàng mới tìm thấy được một sơn động, chàng đưa Bạch Tuyết Nhu vào trong đó.

Tại cửa sơn động có một bụi gai cắt ngang qua, trông không có ai. Sơn động dù gồ ghề, thật sự cũng không có nguy hiểm nào, đi khoảng 100 bước, đến cuối động , Lăng Hạo Thiên đặt Bạch Tuyết Nhu lên một khối đá lớn.

Bạch Tuyết Nhu thấy Lăng Hạo Thiên quay lại ứng cứu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc lạ thường. Hiện tại hai người trai đơn gái chiếc ở tại sơn động hoang dã này, nàng né tránh không dám đối diện Lăng Hạo Thiên.

Lăng Hạo Thiên không nghĩ nhiều đến thế, nắm lấy tay nàng lập tức chẩn mạch cảm thấy xung mạch dao động, bất giác nhíu mày nói: “Tệ thật! Tất cả đều do tên dâm tặc Chung Luân hại!”

Bạch Tuyết Nhu đang lo sẽ bị Lăng Hạo Thiên trách mắng, nghe chàng thoá mạ Chung Luân, sâu tận trong đáy lòng, càng cảm kích Lăng Ngạo Thiên.

Lăng Hạo Thiên nói: “Ta đưa cho nàng 3 viên dược hoàn đâu?”

Bạch Tuyết Nhu nghĩ không thể nói đã ném đi, bối rối giải thích: “Ta…ta…”

Lăng Hạo Thiên nhìn sắc diện nàng, đã minh bạch tám chín phần, chàng nói: “Được rồi, ta đưa cho nàng ba viên khác. Nhưng nàng phải uống ngay lập tức.” Nói rồi đưa ba viên dược hoàn cho Bạch Tuyết Nhu.

Bạch Tuyết Nhu uống ba viên dược hoàn đó cảm thấy có hương thơm dịu ngọt, chắt chắn là linh dược quý hiếm, đưa mắt nhìn Lăng Hạo Thiên, rồi im lặng chuẩn bị vận công điều tức.

Lăng Hạo Thiên nói: “Khoan đã, trước tiên cởi y phục!”

Bạch Tuyết Nhu kinh hãi: “Ngươi…cái gì? Nghĩ đến Lăng Hạo Thiên cũng có tâm địa xấu xa như Chung Luân, nhưng không thể, nếu hắn muốn, đã làm trong tữu quán, hà tất phải phiền nhiễu đến tận đây.”

Nhìn thấy nàng do dự, Lăng Hạo Thiên nói: “Vết thương của nàng đã hở miệng, dược hoàn cũng không phát huy hết công dụng, dễ dẫn đến tử thương.”

Bạch Tuyết Nhu hơi sững lại, hít một hơi rồi thở dài, nghĩ đến việc lần đầu tiên thoát y trước mặt một nam nhân. Còn thể thống gì nữa, huống gì nàng còn chưa thành thân, thanh bạch là điều rất quan trọng. vì thế nàng do dự: “Việc này…ta…”

Lăng Hạo Thiên như nhìn xuyên thấu tâm sự của nàng, nở nụ cười: “ , ta tiệc đối sẽ không giở trò xấu với nàng hãy yên tâm.

Bạch Tuyết Nhu suy nghĩ, tại tữu quán nàng hôn mê, Lăng Hạo Thiên đã cứu nàng, sớm đã tiếp xúc toàn bộ thân thể của nàng, nàng bối rối nói: Trước tiên thiếu hiệp nên huỷ đi vết máu, tránh có người xâm nhập.”

Lăng Hạo Thiên nghe nàng nói, quay đầu lại quan sát, thấy có nhiều vết máu, lắc đầu nói: “Được, ta ra ngoài, nhưng nàng không được phép rời khỏi, hiểu không?”

Bạch Tuyết Nhu luôn cao cao tại thượng, chỉ có nàng sai khiến người khác, chưa từng có cơ hội nhận mệnh lệnh từ người ta, lần đầu tiên nghe những lời này, bất giác không thốt lên lời nào.

Lăng Hạo Thiên là đại thiếu gia của Hoa Sơn, nói người khác luôn chú ý, không thấy nàng phản ứng, lớn giọng nói: “Nàng có nghe không?”

Bạch Tuyết Nhu đã bình tĩnh trở lại, nhìn vẻ ngoài độc đoán của Lăng Hạo Thiên, liền giải thích: “Ta…Ta không thể đi…”

Lăng Hạo Thiên nở nụ cười làm mê hoặc thiếu nữ: “Ta tin nàng!” Âm thanh vừa phát ra, chàng đã phóng ra xa 10 trượng.

Bạch Tuyết Nhu nhìn nhân ảnh chàng vừa phóng ra xa nở nụ cười, Lăng Hạo Thiên đã đi xa, nàng hy vọng chàng trở về sẽ ngạc nhiên..

Sau khi xử lý xong vết máu Lăng Hạo Thiên phi thân về chỗ cũ, thấy Bạch Tuyết Nhu ngồi đó giải khai y phục thì ngạc nhiên.

Lăng Hạo Thiên lo lắng: “Nàng không được dùng hết sức như vậy, nàng không nên tự thoát y, ta giúp nàng.” Nói rồi không do dự đưa tay giải y phục nàng.

Bạch Tuyết Nhu hoang mang lo lắng nắm lấy hai tay của chàng: “Không muốn, ta tự làm!”

Lăng Hạo Thiên nghĩ nàng không thể hoàn thành, chàng nói: “Không tốt, nàng xem vết thương đã bị vỡ, nàng có thể an tâm nghỉ ngơi, ta không làm bậy đâu!” Nói rồi, tiếp tục giải y đái của nàng.

Bạch Tuyết Nhu không cách nào cự tuyệt, vì thế cúi đầu xuống, mặc cho Lăng Hạo Thiên giải khai y phục.

Sau một hồi Bạch Tuyết Nhu chỉ còn nội khố, nằm dài bên cạnh Lăng Hạo Thiên, để cho chàng bôi dược phương cho nàng, nàng nhắm mắt đưa chân không nói được nên lời,nội tâm

Đang hỗn loạn vô cùng.

Lăng Hạo Thiên không khinh xuất, sau khi chàng bôi thuốc cho nàng, thực sự toát cả mồ hôi. Chàng chuyển thân không nhìn đến thân thể của nàng nữa, chàng nói: “Dược phương trên thân thể nàng chưa phát huy công dụng, đừng loạn động. Nói rồi phóng vội ra ngoài sơn động.

Bạch Tuyết Nhu gọi với theo: “Ngươi muốn đi đâu?”

Lăng Hạo Thiên nói: “Đừng lo lắng, ta phải kiếm gì đó ăn, không bỏ nàng đâu.”

Bạch Tuyết Nhu nghe những lời này, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, lập tức lấy y phục che đậy thân thể. Trong lòng nghĩ đến hình ảnh tiêu phong tuấn dật, tác phong hào phóng của Lăng Hạo Thiên.

Nghĩ đi nghĩ lại, không phải Bạch Tuyết Nhu say mê con người này chứ?

Bạn đang đọc Phong lưu giang hồ sáng tác bởi Khanh0919201

Truyện Phong lưu giang hồ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanh0919201
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.