Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Vũ Thần

1706 chữ

Huyết Nhục Nê cũng tính là sinh vật sống nhưng lại không có ý thức. Nó chuyển động một cách vô định, nếu bị ai đó thu phục sẽ chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Huyết Nhục Nê có năng lực hút khô bất kỳ sinh vật sống nào có huyết nhục, năng lực hấp thu này còn tùy theo đẳng cấp của nó. Hấp thu càng nhiều huyết nhục, Huyết Nhục Nê sẽ trở nên càng mạnh mẽ, đồng thời tiến hóa lên những cấp bậc cao hơn. Vì nó là một loại sinh vật kỳ lạ hiếm gặp, cho nên tu sĩ không đặt ra cấp bậc tu luyện, chỉ xét theo cấp độ, từ thấp nhất là nhất cấp cho đến cao nhất là thập cấp, tương đến với những đại cảnh giới Tu Chân. Huyết Nhục Nê tiến hóa có giới hạn, tối đa chính là thập cấp, có thể cắn nuốt huyết nhục của tu sĩ Hoàn Vũ kỳ. Bất quá đây chỉ là truyền thuyết, ít nhất Dương Thiên chưa từng nghe nói đến cái Huyết Nhục Nê nào đạt đến thập cấp.

Cũng không rõ Huyền Phong Ma Đế từ nơi nào bắt được nhiều Huyết Nhục Nê như vậy, có điều đẳng cấp chỉ có tam cấp, tứ cấp, không có giá trị gì quá lớn. Ngẫm lại, nơi này là để thử thách đệ tử Kim Đan, Nguyên Anh, tam tứ cấp cũng xem như phù hợp.

Tu vị không đủ, muốn vượt qua Huyết Nhục Nê chỉ có cách sử dụng những tấm gỗ được bày biện sẵn trên đó để bước qua. Đồng thời thu liễm khí tức tối đa để nó không nhận ra được. Tiến vào đây đều là đệ tử thiên tài, tuy không phải ai cũng làm được chuyện này nhưng cũng không tính là quá khó khăn. Cho nên, Thụy Sâm Lâm chỉ được tính là một bí cảnh có độ khó trung bình. So với Ma Ngục Sơn chín phần phải ngã xuống, nơi này có chưa đến năm phần.

Tuy rằng Dương Thiên có thể vừa phi hành vừa khống chế khí tức khiến Huyết Nhục Nê không thể phát hiện, nhưng nhập gia tùy tục, hắn vẫn chậm rãi bước qua những tấm ván gỗ kia để đi vào bên trong Thụy Sâm Lâm. Dương Thiên thoải mái nhảy qua nhảy lại trên những tấm ván gỗ, Huyết Nhục Nê vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Nó chỉ phản ứng với khí tức của tu sĩ đồng cấp hoặc yếu hơn, ngoài ra chỉ như một vũng bùn thông thường, cho nên mới nói Huyết Nhục Nê là sinh vật sống nhưng không có ý thức, chỉ hành động theo bản năng thiên phú.

Chơi đùa chán chê, Dương Thiên dậm chân lên một tấm gỗ lớn, cả người bay thẳng vào, dừng ngay trước trước Thụy Sâm Lâm. Hắn vốn định bay thẳng vào bên trong nhưng lại phát hiện có mùi máu tươi nồng nặc. Có người vừa chết chưa lâu, hơn nữa không chỉ một người. Huyết khí dày đặc cỡ nãy, số lượng người chết ít nhất cũng trên 20 người. Cảm nhận được ấn ký lưu lại trên người Vũ Thần có chút động tĩnh, vị trí ấn ký cũng trùng với nơi huyết khí phát sinh, khả năng cao là nàng cũng bị cuốn vào chuyện này, tuy chưa gặp nguy hiểm nhưng sớm muộn cũng sẽ bị tấn công.

Dương Thiên không bay lên cao mà dùng tốc độ lướt đi dưới mặt đất. Thụy Sâm Lâm có vài loại thực vật cổ quái, tu sĩ đang phi hành không để ý, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một đám cành cây vươn dài ra, đem hắn kéo xuống rồi làm thịt. Dương Thiên không muốn mất thời gian đối phó những thứ nhàm chán đó, dù sao với hắn phi hành hay chạy bộ cũng không có khác biệt quá lớn.

Thụy Sâm Lâm là một khu rừng khá âm u, thực vật so với Ma Ngục Sơn cũng không có nhiều khác biệt. Điểm đáng chú ý chính là có một vài loại có năng lực tấn công "mạnh mẽ", nếu bất cẩn sẽ rất nguy hiểm. Đây là những gì được ghi lại bên trong ngọc giản của Phượng trưởng lão. Tất nhiên, mạnh mẽ ở đây không áp dụng cho Dương Thiên.

Trên đường đi, thỉnh thoảng cũng có vài loại thực vật kỳ lạ tấn công, có điều so với phi hành vẫn ít hơn nhiều. Dương Thiên tiện tay dùng vài tia kiếm khí giải quyết, dù sao hắn còn chưa có ý định thiêu rụi cả khu rừng này. Đến được nơi xảy ra chuyện, Dương Thiên không vội hiện thân mà đứng từ xa quan sát.

Quang cảnh hiện ra khá thảm khốc, trung tâm của mọi chuyện là một cái ma thụ khổng lồ, miệng không ngừng phun ra hỏa diễm. Những cành lá phát ra ngọn lửa dữ dội không ngừng vung vẫy tấn công những tu sĩ quanh đó.

Điều kỳ lạ là, mặc kệ có bao nhiêu tu sĩ bị cành cây xé xác hay thiêu cháy, nhưng tu sĩ kia vẫn điên cuồng xông lên. Giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, từng người từng người ngã xuống.

Để ý kỹ một chút, Dương Thiên phát hiện cây ma thụ kia đang phát ra những âm thanh với tần số cao, tuy không nghe được nhưng có thể khiến những người trong một phạm vi mất đi tỉnh táo, chỉ biết đâm đầu về phía trước để cướp đoạt miếng mồi ngon mà bất chấp tính mạng.

Lại nhìn đến Vũ Thần đứng ở một góc cách đó không xa, mắt nàng có phần mê mang nhưng cơ thể vẫn không lao lên, tựa như đang cố gắng chống đỡ lại sự mê hoặc của gốc ma thụ kia. Dương Thiên đi đến trước mặt Vũ Thần, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ:

- Là do lệ quỷ ngăn cản? Cũng có một phần, nhưng lệ quỷ tu vị cũng chỉ tương đương nàng, dù thuộc về u linh sinh vật giảm thiểu ảnh hưởng của ma âm thì vẫn chỉ miễn cưỡng bảo vệ bản thân mà thôi, muốn giúp Vũ Thần thì rất khó. Thứ vô hình đang giữ cho nàng đứng vững được mà không xông vào dường như là vô số linh hồn đã được luyện hóa bằng thủ pháp đặc biệt, đem ra sử dụng như một món pháp bảo. Bí pháp luyện hóa bậc này ít nhất cũng thuộc vào cấp bậc Hợp Thể mới sử dụng được, xem ra thân thế của nàng còn phức tạp hơn ta nghĩ.

Dương Thiên đặt tay lên trán Vũ Thần, vuốt nhẹ một cái rồi bỏ xuống. Con mắt đang mê mang của Vũ Thần lập tức xuất hiện thần thái, trở lại bình thường. Nàng hoảng hốt, thân thể không tự chủ được lùi lại phía sau vài bước. Dương Thiên thấy vậy liền bậc cười:

- Ta có đáng sợ như vậy sao?

Gương mặt Vũ Thần chuyển từ sợ hãi qua kinh ngạc rồi mừng rỡ:

- Dương Thiên, ngươi làm sao đến được nơi này?

Dương Thiên chỉ tay ra phía bên ngoài Thụy Sâm Lâm:

- Ta vừa hoàn thành thử thách ở bí cảnh bên kia nên mới đến đây.

Vũ Thần trợn mắt:

- Hoàn thành thử thách?

Khái niệm này vốn không tồn tại ở Thiên Âm Bí Cảnh. Mỗi bí cảnh đều cực kỳ rộng lớn, thời gian lại chỉ có một tháng. Hết một tháng sẽ tự động bị truyền tống ra ngoài. Cho nên, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ hoàn thành thử thách rồi đi đến khu vực khác.

Vũ Thần không biết nói gì cho phải, tên Dương Thiên này còn là con người sao? Hắn chân chính là quái vật, không đúng, quái vật cũng còn thua kém rất nhiều. Nếu Dương Thiên biết được suy nghĩ của Vũ Thần hẳn là sẽ khóc không ra nước mắt. Hắn tự nhận bản thân rất soái, phong độ cùng khí chất khó ai sánh kịp, vậy mà lại bị đem so sánh với đám quái vật xấu xí kia, đây thực sự là đả kích lớn với một kẻ luôn cao ngạo như Dương Thiên.

Dương Thiên nghi hoặc:

- Có gì lạ sao? Ta đã đoạt hết tất cả bảo vật ở cái bí cảnh kia, đây có tính là hoàn thành hay không?

Vũ Thần đưa tay xoa trán, nói chuyện với một tên quái thai như Dương Thiên thực sự quá đả kích người khác. Đứng trước mặt Dương Thiên, một chút cảm giác vượt trội Vũ Thần cũng không có, tâm lý kiêu ngạo lại càng không. Cho dù nàng là thiên tài, trước mặt hắn thì có nghĩa lý gì. Vũ Thần cười gượng:

- Ngươi đã hoàn thành bí cảnh nào?

- Ma Ngục Sơn? Nơi đó bảo vật tương đối nhiều, bất quá thử thách rất nhàm chán. Chỉ cần vượt qua vài cái trận pháp, giết vài con ma thú canh gác là xong việc.

Vũ Thần câm nín, nàng không muốn tiếp tục đề tài này, đã có quá đủ đả kích rồi. Ma Ngục Sơn được mệnh danh là bí cảnh khó nhất bên trong Thiên Âm Bí Cảnh, vào miệng Dương Thiên lại trở nên rất vô vị nhàm chán. Chỉ có vài cái trận pháp và ma thú? Trên ngọc giản của Phượng trưởng lão có nói rõ những trận pháp và ma thú kia đáng sợ đến mức nào. Bị rơi vao Ma Ngực Sơn, chín phần mười là phải bỏ mạng, mức độ nguy hiểm có thể nghĩ.

Hít một hơi thật sâu, Vũ Thần hướng tầm mắt về gốc ma thụ đang bốc cháy phía đằng xa kia:

- Ngươi lợi hại như vậy, giải quyết một gốc ma thụ không có vấn đề gì chứ?

Dương Thiên nhún vai, đưa tay điểm về phía trước một chỉ rồi nhìn sang Vũ Thần:

- Đã xong.

Bạn đang đọc Phong Lưu Chân Tiên của Saya Yuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi biso000
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 2438

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.