Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lãng khách Yasuo

Tiểu thuyết gốc · 2248 chữ

Ngọc phu nhân nằm đó, hạ thân liên tục tiếp nhận cự lực tàn phá. Hai bàn tay thon dài bám chặt lấy bờ lưng rắn chắc của tên cường đạo đang mặc sức làm nhục nàng.

Người thiếu phụ cắn chặt môi thơm, để không phát ra bất kỳ một âm thanh rên rỉ nào, như một cách để kiềm con thú hoang muốn xổng xích trong người nàng vậy.

Gã Nhị Đương Gia thắt lưng co giật, hắn vừa mới ban phát tinh hoa sinh mệnh cho Ngọc phu nhân. Ôi cái cảm giác này mới thật mỹ diệu làm sao, quả nhiên nữ nhân sinh ra chính là để nam nhân chà đạp, tên Nhị Đương Gia nghĩ vậy.

Hắn nằm xuống bên cạnh mĩ nhân, thở hổn hển, lần đầu tiên trong đời, hắn có thể thượng một nữ nhân cực phẩm đến như vậy, nên hơi kích động một chút.

Ngọc phu nhân ngồi dậy, một tay đè ép bụng dưới, đẩy ra một lượng lớn nam nhân tinh hoa của kẻ vừa cưỡng bức nàng, lo lắng nói: “Giao dịch của chúng ta đã xong, ngươi mau thả mẹ con chúng ta ra.”

Đáp lại lời nói của Ngọc phu nhân, tên cường đạo chỉ cười nhạt, khẽ vươn tay phẩy một cái. Như nhận được tín hiệu, có ba tên cường đạo khác lầm lũi đi đến.

Ngọc phu nhân như nhận ra có gì đó không đúng đang diễn ra, tiếng nói của tên ác ôn mặt sẹo đã truyền đến, như để xác nhận suy nghĩ của bản thân nàng.

“Đúng là ta đã nói để ba mẹ con phu nhân an toàn trở về, với điều kiện là phu nhân ngoan ngoãn vui vẻ cùng bọn ta một chút. Vừa rồi mới là ta, còn có các huynh đệ khác của ta cũng muốn vui vẻ một chút cơ mà, nên là, phiền phu nhân mệt nhọc một chút.”

Ngọc phu nhân sợ hãi kêu lên: “Không…”

Nhưng lại một lần nữa, nàng bị cắt lời, ba tên cường đạo như ba con thú hoang nhảy đến xâu xé, tận tình mà hành dâm đối với mĩ nhân loã thể.

Lâm Hổ mặc dù không thể nghe, không thể nhìn thấy gì, nhưng hắn cũng cảm ứng được có gì đó không hay đang xảy ra, hắn ra sức giãy dụa, nhưng toàn thân bị trói chặt, khiến hắn chẳng thể làm gì, hắn muốn hô hoán thật lớn, nhưng đến miệng cũng bị bịt kín lại rồi, hắn bất lực, hắn cảm thấy bản thân như đang nằm trong một thế giới hắc ám, không nhìn và không nghe thấy gì cả, thứ bóng tối đáng sợ ấy đang gặm nhấm bản thân hắn từng chút, từng chút một.

Lâm Tuyết Nhi chết lặng, nàng nhắm mắt lại, tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng đáng sợ. Nhưng, khi mở mắt ra, trước mắt vẫn là cảnh tượng kinh hoàng kia, mẫu thân nàng đang bị từng tên nam nhân thối tha xếp hàng để chà đạp.

“Ngọc phu nhân a Ngọc phu nhân, ngươi tốt nhất là tỉnh táo một chút, đừng ngất đi, bằng không lại khiến con gái như hoa như ngọc của ngươi chịu khổ đấy." Tiếng tên Nhị Đương Gia truyền đến, làm linh hồn Ngọc phu nhân run rẩy vì sợ hãi.

“Không… A... Được… Ắ... Động tới… Nữ nhi của ta… ́…” Ngọc phu nhân đứt quãng lên tiếng.

Trông thấy mĩ nhân bất lực phản kháng trong tuyệt vọng, tên cường đạo bật cười khoái trá, tiện tay đánh ngất Lâm Hổ đang điên cuồng giãy dụa.

Lâm Tuyết Nhi trợn tròn mắt chứng kiến tất cả, tuy không nghe được mẫu thân nàng nói gì nhưng từ khẩu hình mà suy đoán, nàng cũng đoán ra được điều gì đó, nước mắt Lâm Tuyết Nhi tuôn rơi như thác đổ. Chẳng lẽ đến thượng thiên cũng tuyệt tình với các nàng đến vậy sao?

Viu… Một tiếng gió nhẹ thổi qua, ba tên cường đạo vốn đang tận tình thực hiện hành vi phát triển nòi giống, trong nháy mắt, một ảo ảnh lướt qua, ba cái đầu cùng lúc rời khỏi chỗ chúng vốn vẫn luôn ở.

Biến cố xảy ra khiến cho tất cả đều bất ngờ. Ngọc phu nhân và Lâm Tuyết Nhi ngây ra như phỗng, dường như chẳng thể tin nổi điều trước mắt là thật. Tên nhị đương gia ngây ngốc nhìn bóng người vừa xuất hiện. Là… Linh Giả sao? Đúng, chắc chắn là như vậy, tuyệt đối hắn không thể nhầm được, tốc độ đó, chắc chắn là Linh Giả.

Tên cường đạo không kịp mặc lại y phục, bật dậy nắm lấy vũ khí, hai mắt nhìn chằm chằm vào kẻ vừa bất ngờ xuất hiện. Đó là một tên nam tử kì lạ, trang phục toàn thân hắn đều là màu lam, hắn khoác một lớp áo choàng màu lam cũ kĩ, vừa đủ che lấp lồng ngực khoẻ mạnh, dưới lớp áo choàng sờn rách, những múi cơ khỏe mạnh lấp ló thoáng hiện. Hai tay đeo hộ giáp cũng màu lam, bên vai phải lại còn đeo một cái giáp vai trong khi bên còn lại thì không, và đoán xem, cái giáp vai ấy cũng màu lam nốt, đây là một tên cuồng màu lam à?

Khuôn mặt hắn cũng là kì quái không kém, râu ria lởm chởm, mái tóc đen dài, bới cao và búi tó, tạo thành một cái búi tóc to lớn. Hắn có một một vết sẹo nằm ngang mặt, đi qua sống mũi, nhìn qua thì trông hắn khá trẻ tuổi, có phần lãng tử và có sức hút đấy chứ nhưng trên gương mặt đó lại hiện đầy những vết tích của thời gian và chiến đấu. Những vết hằn trên gương mặt hắn là minh chứng tốt nhất cho điều này.

Nhìn xuống thân dưới một chút, thứ hiếm hoi duy nhất trên người hắn không có màu lam là một chiếc thắt lưng màu nâu đậm, hay đó là một sợi dây thừng nhỉ? Thứ đập vào mắt tiếp theo là một chiếc quần ống rộng, và nó có màu gì ư? Cũng màu lam luôn. Đôi chân để trần, quấn quoanh bằng vài lớp vải, tên nam tử này không hề đi giày gì cả. Bao bọc hai bắp chân và hai ống quần rộng lớn của hắn là hai lớp giáp chân bao bọc lại.

Tay phải vẫn còn nắm chặt chuôi kiếm bên hông, mà đến cả thanh kiếm này cũng chẳng hề bình thường. Bao kiếm cong cong treo bên hông của tên nam tử, ừ, nó màu lam, thanh kiếm này không hề thẳng giống như những thanh kiếm khác mà lại cong cong lên một chút, chỉ có 1 luõi. Hay đây là một cây đao nhỉ, nhưng làm quái gì có thanh đao nào lại hẹp và mỏng như thế?

Tên tướng cướp hét lớn: "Ngươi là kẻ nào?"

Nam tử lạ kì kia chỉ đáp lại mấy chữ, "Ta là một lãng khách", rồi chém mạnh thanh vũ khí trong tay về phía tên cường đạo khoả thân.

Choeng… Gã nhị đương gia kia đã kịp thời đón đỡ đòn tấn công bất ngờ, nhưng nó lại càng khiến gã rùng mình run sợ, rõ ràng hắn đã chặn được đòn tấn công đó, nhưng chẳng hiểu sao, làn gió do nhát chém đó tạo ra khi thổi qua người hắn, hắn cảm thấy như có vô vàn lưỡi kiếm mơn trớn da thịt hắn vậy, nếu không phải hắn cũng là một Linh Giả, cơ thể cực kì rắn chắc, thì chỉ sợ bây giờ hắn đã bị chém thành mấy khối thịt nát.

Nam tử kì lạ nhướng mày, có vẻ như hắn cũng hơi bất ngờ vì kẻ trước mặt lại có thể không dính chút thương tổn nào sau nhát chém vừa rồi. Nhưng, ngay sau đó, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên một chút, hắn cười, như thể hắn đang hưng phấn vì đã gặp được một đối thủ. Ừm… Ít nhất là có thể đỡ được một vài đòn đánh của hắn đấy.

Thu lại đường kiếm, nhanh như chớp, nam tử đã tiến đến trước mặt tên cường đạo, một đường kiếm hiểm hóc đâm ra khiến tên cường đạo không thể không cuống quít đón đỡ.

Thân thể gã nhị đương gia lăn ra sau tựa như một quả cầu thịt. Cú đâm vừa rồi khiến hắn đỡ trái hở phải, thanh đao mỏng kia đã thừa cơ sượt qua da thịt của hắn.

Máu đỏ đổ ra thành dòng không thể kiềm lại, kích thích sự liều lĩnh của tên cường đạo. Hắn vác theo thanh đao lớn trong tay, nhảy bổ lên, vận hết linh khí trong đan điền dồn cả vào lưỡi đao, miệng thét lớn: "Ẩm huyết trảm."

Đây là chiêu thức mạnh nhất của hắn, đến cả tên đại đương gia của băng cường đạo này khi gặp phải cũng chỉ có thể né tránh chứ cũng chẳng dám cứng rắn đón đỡ.

Đã biết bao nhiêu lần, hắn chỉ cần xuất chiêu thức này ra, liền khiến hết thảy kẻ địch đều bại trận, nên là hắn vô cùng tự tin vào chiêu này. Bất quá, lần này hắn sai rồi.

Gã nam tử kia chỉ mím môi cười nhạt, như thể khinh thường đối thủ thật ngây thơ làm sao.

Vù… Lưỡi kiếm cong cong, mỏng mảnh kia lại một lần nữa được vung lên, nhưng lần này có chút là lạ.

Vù… Vù… Lại một cơn gió nữa sinh ra từ đường kiếm, nhưng chỉ trong thoáng chốc, một cơn lốc xuất hiện. Nó vọt thẳng tới tên cường đạo trên không trung, thổi bay hắn tới một phương xa và xé toạc cơ thể trần truồng của hắn.

Nam tử cười cười, nhưng trong giây lát, hình như có chút iu sầu xuất hiện trong mắt hắn rồi lại biến mất vô tung vô ảnh.

Hắn quay lưng lại nhìn thảm trạng bên cạnh.

Ngọc Phu Nhân và Lâm Tuyết Nhi vừa mới hoàn hồn nhờ tiếng thét của tên nhị đương gia nhưng hình ảnh tên cường đạo bị gió lốc cuốn đi lại tiếp túc trùng kích tâm linh hai người, khiến cả hai chết lặng.

Những tên cường đạo khác tình trạng cũng không khác là mấy, chúng há hốc mồm, dường như không thể tin được, nhị đương gia mà ngày ngày chúng kính sợ lại dễ dàng bị gã nam nhân trước mặt này xử lý đến thế.

Không biết tên nào chợt hét lớn: "Nhị Đương Gia chết rồi… Chạy… Chạy mau…"

Một tên, rồi ba tên, sáu bảy tên, đồng loạt bỏ chạy, bỏ lại hết thảy vàng bạc, của cải trong tay mà cắm đầu cắm cổ chạy.

Nam tử kia rõ ràng không có ý định để lũ cường đạo này còn sống mà rời đi, trong nháy mắt, hắn như biến thành một cơn gió, mang theo lưỡi kiếm gặt hái sinh mạng nhỏ bé của từng tên cường đạo độc ác.

Từng tên, từng tên một, gần như tất cả đều nằm xuống dưới lưỡi kiếm cong kì quái kia. Có tên cầu xin được tha thứ, có kẻ chó cùng rứt dậu, liều mạng tìm con đường sống, nhưng tất cả đều chẳng thể trốn thoát cái kết được định sẵn, đầu rơi máu chảy, thân xác chia hai. Đây coi như một lễ vật be bé dành tặng những vong linh đã khuất của những người chúng từng ám hại. Chỉ có một số ít kẻ nhanh chân chạy trước là có thể trốn thoát, nhưng từ đây, chúng cũng chẳng thể làm điều ác nữa, sẽ luôn có một bóng ngự trị tâm can bọn chúng rồi.

Giải quyết xong tàn dư toán cường đạo, nam tử trở lại, cả thương đội chỉ còn lại một chút kẻ còn lành lặn, hầu hết đã chết hoặc trọng thương và tàn tật.

Quan sát một hồi, hắn bước đến gần tán cây chỗ ba mẹ con Ngọc phu nhân. Ngọc phu nhân đã chỉnh trang lại bề ngoài, mặc lại y phục, nhìn qua thì khó mà tin được nàng vừa bị lăng nhục.

Lâm Tuyết Nhi tuy đã được cởi trói nhưng cứ bần thần ngồi một chỗ, tựa hồ biến cố vừa xảy ra khiến nàng gặp một cú sốc lớn.

Lâm Hổ thì còn đang ngất xỉu mê mệt, e là không thể một sớm một chiều mà tỉnh dậy được.

Thấy vị ân nhân vừa mới cứu bản thân tiến đến, Ngọc phu nhân liền cung tay lên tiếng: "Đa tạ Đại hiệp đã ra tay cứu giúp, ba mẫu nữ chúng ta vô cùng biết ơn Đại Hiệp, nếu không có ngài, ai mà biết được tương lai chúng ta sẽ thế nào. À, Chúng ta là thương nhân của Lâm Gia thương hội, không biết cao danh quý tính của đại hiệp là gì?

Nam tử kia thấy vị nữ nhân này đặt tay trái lên nắm đấm tay phải thì cũng bắt trước theo rồi từ tốn nói: " Ta là Yasuo."

Bạn đang đọc Phong Lăng Dị Giới sáng tác bởi DragQ

Truyện Phong Lăng Dị Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DragQ
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.