Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thâm tình đem lòng rời đi

Tiểu thuyết gốc · 1141 chữ

[ Sơn Thiên Thạch Giới ] - Tiểu hạ Giới bản nguyên.

Hạ Quan tiểu trấn thiểm Tây thuộc Giang Hà Thành, một thân nam tử khôi bào áo xám cũ kỹ đang buốc thuốc thang toa theo đơn, người nọ một thiếu niên tuổi trừng mười năm mười sáu khí chất toả ra con nhà văn.

Mộ Xuyên thiếu niên, bốn năm đèn sách khổ luyện ba năm nghiên cứu tư vị hơn trăm vị thuốc bản thân chưa bao giờ khiến cho sư phụ ấy mà bây giờ hắn lại nói: Sư phụ ta muốn truy cầu tu đạo thuật mong sư phụ thàn toàn cho ta.

Nghe vậy lão hủ mặt không biến sắc, cũng ngoài lục tuần tuổi có chuyện gì mà lão chưa từng trải qua chứ, lão hủ này năm xưa tung hoành giang hồ với biệt hiệu Bằng Viễn Xương một thân y dược độc sư, tu luyện nội công thâm hậu trốn nhân gian, nhưng cho đến một ngày hắn gặp người tu đạo thuật bị đối phương dạy cho một bài học đánh đến thân tàn ma dại, buộc phải thoái ẩn chốn giang hồ về mở một tiệm thuốc chữa bệnh cứu người.

Mộ Xuyên là một đứa trẻ ăn xin ở lề đường được hắn nhặt về để trông coi cửa tiệm thuốc, ban đầu lão cứ nghĩ đứa trẻ này tư chất học hành kém cỏi chỉ dạy qua loa một số tư vị thuốc thông mạch bồi bồ cơ thể, đứa trẻ này mặc dù ban đầu không biết đọc cũng không biết viết, cái tên Mộ Xuyên là do lão đặt lúc nhặt tiểu tử nay đang xin ăn ở gần mộ, nên tiện lấy làm đặt luôn.

Bằng Lão vuốt râu trắng trầm ngâm ngồi ghế một hồi lầu không nói gì, Mộ xuyên theo lão cũng hơn mười năm biết rằng mình trực tiếp đưa ra yêu cầu tự mình xin rời đi như vậy có chút quá đáng, chính mình được lão nhận dạy bồi dưỡng y thuật liền vội nói:

Bằng lão mong người hãy quên lời con vừa nói đi, công ơn của ngài ta còn chưa báo đáp được ta thấy mình thật hổ thẹn khi nói mấy lời đó ~ Mộ Xuyên nói.

Lão không nói gì mà chỉ trậm rãi cầm trén trà lên từ từ thưởng một ngụm mới nói. ~ ngươi muốn đi ta không cấm đoán, nhưng ngươi muốn đi. “ từ trong vạt áo của lão lấy ra một quyển phổ cũ đưa đến trước mặt của Mộ Xuyên ‘’ , học thuộc một thân sở học của lão phu ghi lại trong đây rồi hẵng đi.

“ bàn Tử Công ‘’ lấy nguyên khi thiền định tu tập biến nó thành nội công, ban đầu Mộ Xuyên dành hết một tháng thơi gian để nghiền ngẫm phương thức mà Bằng lão viết nhưng càng đọc hắn lại càng không hiểu gì, cho đến một đêm nọ đang chán nản muốn từ bỏ chính mình đem trả lại quyền phổ này cho lão thì nhìn thấy phía đó không xa thấy một con chim đang ngủ gật gù nửa tỉnh nửa mơ màng hắn chiêm nghiệm nhận ra.

Kể từ đêm hôm đó hàng ngày hắn đều chăm chỉ làm hết toàn bộ công việc Bằng lão dao phó song mới tu tập Bàn Tử Công, nửa năm thời gian nhanh chóng trôi qua hắn rất nhanh đã học thuộc toàn bộ thân sở học mà Bằng Lão ghi chép lại.

Mộ Xuyên: ~ Bằng lão.., con hôm nay đến để trả lại quyển phổ ‘’ Bàn Tử Công ‘’ này lại cho người.

Lão mặt mày không chút biến sắc liền cầm lấy rồi không do dự ném thẳng vào lửa, một màn này khiến cho Mộ Xuyên có chút vội liền dùng gậy gạt ra nhưng bị lão dùng một chưởng lực vô hình hất văng bay ra ngoài.

Bằng lão quát lớn nói: ~ Ngươi, nếu đã nói rằng mình học thuộc ‘’ Bàn Tử Công ‘’ một thân sở học mà lão phu cả đời ghi lại thì thứ kia nhất định phải đem đốt đi mới phải. Nói rồi lão phi thi bay ra ngoài sử dụng nội công đánh một chưởng trực tiếp hất văng hắn vào tường quần áo y tơi tả. ~ ngươi khiến lão phu thật sự thất vọng nếu như ngươi thấy lão phu đã già thì ngươi lầm rồi.

Mộ Xuyên mặc dù bị lão đánh cho một chưởng uy thế mạnh như vậy nhưng hiên nhiên từ đầu đến cuối chưa từng mảy may bị thương, nếu chính mình ra tay đánh Bằng lão hóa ra mình kẻ vong ơn phụ nghĩa sao. Chưa kịp suy nghĩ thì lão đã chưởng pháp hướng đánh trước mặt mà tới lần này Mộ Xuyên cảm nhận được sát ý của Bằng Lão muốn ra tay giết mình liền mặt đối mặt chưởng pháp đối chiến, hai luồng nội công dồn nén vào nhau tỏa ra một kình phong gió thổi cuồn cuộn.

Bằng lão cười tiến tới vỗ vai Mộ Xuyên nói : ~ không tệ.., không tệ, ngươi có thể đi được rồi ta không cản ngươi nữa.

Mộ Xuyên thở dài tiếc nuối nói: ~ Công ơn nuôi dạy của Bằng lão ta thấy mình thật sự hổ thẹn, vẫn chưa báo đáp gì cho người.

Bằng lão nói: ~ những năm qua ngươi đã phụ ta rất nhiều việc, thứ ngươi đền đáp ta cũng không phải lão phu không thấy, có điều chuyến này ngươi đi lão phu sẽ có chút không nỡ cản ngươi, nhưng nơi này cũng không thế giữ ngươi được mãi ‘’ Thế giới này rộng lớn, cần ngươi khám phá ‘’, nhưng ta nhắc nhở ngươi một chuyện giang hồ vốn hung hiểm vô số kẻ ác, mà người tu đạo tiên giả còn khốc liệt hơn chung quy là cá lớn nuốt cá bé ngươi nếu có duyên đi đến được con đường của tu đạo giả phải khắc ghi vạn bất đắng dĩ phải luôn lấy cẩn trọng làm đầu…., đi đi.

Nói một tràng dạy bảo song lao quy mặt rời đi lòng nặng trĩu ủ rũ buồn trở về phòng để lại Mộ Xuyên ở bên ngoài sảnh đứng đó ngây người thất thần, không nghĩ rằng hơn mười năm rồi cuối cùng chính mình chỉ vì một câu nói mà bị Bằng Lão đuổi đi, hắn xoay cui khom người thật sâu tỏ lòng thành kính rồi trở về phòng thu dọn đồ đạc rời đi, Hạ Quan Tiểu trấn tạm thời chuyến này rời đi không hẹn ngày trở lại. Bóng người Mộ Xuyên dần khuất xa tiểu trấn hướng Giang Hà Thành.

Bạn đang đọc Phong Khởi Phàm Nhân sáng tác bởi yy12782358
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12782358
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.