Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thích ?

Phiên bản Dịch · 2078 chữ

Chương 3: Thích

Đợi hoàng thượng rời đi, Cẩm Lan kéo Vân Phồn Quân đi dạo khắp cung, đi cho chóng tiêu cơm.

Màn đêm buông xuống,nhìn trăng sáng vằng vặng trên trời, y không kìm được mà quay lại nhìn Vân Phồn Quân sau lưng, hắn vừa đi vừa cúi đầu, Cẩm Lan chỉ nhìn thấy mỗi mái tóc đen của hắn. Y có chút bất mãn, Cẩm Lan dừng bước, thấy y dừng lại, Phồn Quân cũng bối rối dừng theo.

Cẩm Lan thở dài, vương phi tương lai thụ động quá.

Y nắm chặt tay hắn, kéo lên đứng ngang hàng với y rồi mới tiếp tục đi về phía trước.

“Vương…Vương gia…”

Bên tai y là giọng nói thấp thỏm không yên của Phồn Quân, Cẩm Lan quay sang nhìn hắn, cười cười nói: “Không phải nói là gọi ta là Cẩm Lan sao, sao mãi không nhớ vậy?”

Y biết, trong hai ngày y hôn mê, ở nhà Phồn Quân đã bị trách phạt không ít. Tất cả đại thần đều biết, hoàng thượng đối với Cẩm Lan thập phần sủng ái, để tránh hoàng thượng giận chó đánh mèo lên Vân Phủ, Vân Thừa Duyên đương nhiên sẽ hành động trước, lôi Vân Phồn Quân ra gánh hết tội lỗi, vậy là có cái cớ để phạt hắn, đồng thời có thể giảm bớt lửa giận của hoàng thượng.

Nghĩ đến đây, Cẩm Lan một lần nữa dừng bước, ánh mắt y u ám,tối sầm lại, không để ý con ngươi đang hiện lên cả chục dấu hỏi chấm của Vương phi tương lai.

“Hồi cung”

Cả ngày nay, là y sơ xuất rồi.

Trở lại tẩm điện, y cho đám cung nhân lui xuống, nhanh chóng kéo Vân Phồn Quân vào nội điện.

“Vương…vương gia!”

Phồn Quân chấn kinh, Cẩm Lan đặt hắn ngồi lên giường của y.

“Đừng nhúc nhích!”

Y khẽ quát một tiếng rồi đi lấy hộp thuốc trong tủ bên cạnh.

Cẩm Lan quay trở lại bên giường, ngồi xuống, mở hộp thuốc. Phồn Quân lòng bất an nhìn y.

“Vương gia…ngài đây là làm gì….?”

Phồn Quân nắm chặt tay, cứng đờ ngồi trên giường.

"Cời y phục ra"

Y nhẹ nhàng nói, nhưng nhìn ánh mặt của Vân Phồn Quân thì… mắt chữ a, mồm chữ o (@o@)

“Ta nói, cởi y phục ra.”

Vân Phồn Quân bất động, cứ như pho tượng. Cẩm Lan trong lòng có chút đau xót.

–Ngốc, cả ngày phải chịu như vậy, có đau không?

Hắn nghe được chút khó chịu trong lời nói của Cẩm Lan. Mặc dù lòng đang rối bời, hắn vẫn đứng dậy, cởi từng lớp áo một. Hắn một bên cởi, một bên lại cứ nhìn chằm chằm vào Cẩm Lan.

-thỏ ngáo a~-

Có vẻ như Vương phi tương lai vẫn chưa hiểu tại sao y lại bắt hắn cởi y phục.

Trên người Phồn Quân còn độc nhất một chiếc áo sơ mi, bối rối xem rốt cuộc có nên cởi hay không, Cẩm Lan mất kiên nhẫn.

“Qua đây.”

Y vẫy hắn tới cạnh chỗ mình, kéo nhẹ cổ tay hắn, để hắn ngồi cạnh mình. Ổn định, Cẩm Lan cẩn thận cởi nửa áo trên, để lộ ra phần lưng của Phồn Quân.

-Quả nhiên-

Làn da mong manh trắng như ngọc, nhưng lại có vài vết roi hằn đỏ phá hỏng hết thảy. Đây rõ ràng là do máu tụ lại, thành những vết hằn tím, chắc đau lắm.

Có chút đau lòng, Cẩm Lan nhẹ giọng hỏi: “Có đau không ?” những lời nói tràn đầy sự quan tâm của y khiến khóe mắt Phồn Vân có chút cay cay, hắn vẫn mỉm cười nói:

“Thỉnh thoảng cũng đau, nhưng giờ không đau nữa rồi.”

Cẩm Lan xoa đầu hắn, lấy kim sang dược* tốt nhất nhẹ nhàng bôi lên vết thương. Vừa xoa vừa khéo trách Phồn Quân

*kim sang dược: Thuốc chuyên trị vết thương do đao, kiếm,

“Trên người có thương tích, sao không nói cho ta biết? vết thương này nếu mà không bôi thuốc, có lẽ đã…”

Nếu y không chú ý tới, miệng vết thương nhiễm trùng thì biết làm sao bây giờ. Cẩm Lan vừa tức giận vừa buồn.

Cẩm Lan không để ý tới vẻ mặt hiện giờ của Vân Phồn Quân, vẫn cẩn thận bôi kim sang dược lên lưng hắn, cuối cùng bôi thuốc dưỡng lên. Tất cả đều là loại dược tốt nhất, hiệu quả ngay sau một thời gian ngắn. Nhẹ nhàng kéo áo hắn lên, y đóng hộp thuốc cất đi. Xong xuôi, y cho gọi cung nhân bên ngoài điện mang nước ấm với khăn mặt lên.

Phồn Quân luôn mang trên mình mạng che mặt, Cẩm Lan không thể nhìn được biểu cảm của hắn, hết thảy cảm xúc đều chỉ dựa vào ánh mắt của hắn.

Cung nhân đưa đồ lên xong cũng nghe lệnh lui xuống ngay.

Cẩm Lan nhẹ xắn tay áo, giặt qua khăn mặt trong nước ấm sau đó vắt sạch nước, chuẩn bị lau mặt cho Phồn Quân.

Nhưng khi y quay lại, Phồn Quân ngồi trên giường, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cứ rơi, tưởng chừng ướt đẫm tấm mạng che.

Cẩm Lan trong lòng không tức giận nữa, cảm giác bi ai dấy lên, vội vàng ôm Phồn Quân vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai hắn.

“Sao lại khóc, vết thương đau quá à?” Lúc này y chỉ nghĩ được ra cái lí do này…

(1s tương tư của bột lão sư: “cái gọi là yêu thương, cái gọi là quan tâm, cái gọi là chăm chút, cuối cùng bé thụ nhà ta cũng được hưởng rồi:)))))”.)

Phồn Quân vùi sâu mặt vào lòng y, tay nắm chặt thắt lưng y, không nhúc nhích.

Cẩm Lan mặc kệ hắn có trả lời y hay không, tay vẫn không ngừng vỗ vỗ an ủi hắn.

-Nếu hắn không muốn nói, ta cũng không ép-

Qua một hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng đẩy y ra, Cẩm Lan cúi đầu nhìn hắn, con mắt long lanh đang nhìn y

“Thịch thịch”

Cẩm Lan thấy, tim mình hình như đập nhanh hơn chút rồi.

“Vương gia…”

“Cẩm Lan, gọi là Cẩm Lan.” Y ôn nhu nhìn hắn, khóe mắt hắn vẫn còn chút đỏ đỏ.

“…Cẩm Lan, cảm ơn ngươi.” Hắn bối rối vén vén tóc, tai dần dần ửng hồng.

“Cảm ơn ta cái gì?” Nhìn thấy ánh mắt rối rắm của Phồn Quân, đột nhiên y nảy sinh ra một ý định…

“Sau khi mẫu thân ta mất, ngươi là người duy nhất đối xử với ta tốt như vậy.”

Nghe tới câu này, lòng Cẩm Lan quặn lại. Y biết, chẳng ai đối xử tốt với hắn , ngay cả người mà hắn gọi là người nhà. Rõ ràng hắn tốt như vậy…

-Vương phi tương lai của ta, về sau, để ta bảo vệ ngươi, có ta ở đây…không ai dám khi nhục ngươi.-

Có cái mạng che mặt kia, y không thể nhìn được biểu cảm của hắn, mặc dù vậy, Cẩm Lan vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt nghiêm túc, hứa với hắn, “Ta mãi đối tốt với ngươi.”

-Cả đời này, ta sẽ bảo vệ ngươi, tin ta-

Phồn Quân sốc nặng, vô cùng khó tin, ít nhất là ánh mắt của y nói vậy. Cẩm Lan vuốt nhẹ mặt hắn, nhẹ nhàng cười.

-Vương phi tương lai đáng yêu quá!-

“Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, đi rửa mặt đi.”

Cẩm Lan làm ấm lại khăn mặt, đưa cho Phồn Quân.

“Tự rửa nhé, ta sẽ không nhìn lén”.

Đợi Phồn Quân cầm lấy, y liền quay lưng lại ngay.

Năm đó, mẫu thân mất, đích tử của Vân phủ sau trận đại hỏa hoạn bị hủy hết dung nhan, mọi người đều biết. Có chút đáng tiếc, dẫu vậy, vẫn độc nhất là hai con mắt xinh đẹp kia, dung mạo ban đầu, hẳn cũng không kém phần. Hắn luôn đeo mạng che mặt, chắc hẳn hắn không muốn người ta nhìn thấy. Dẫu Cẩm Lan về vấn đề này không ngại chút nào, chỉ là y không biết trong lòng Phồn Quân thực sự nghĩ gì, cũng không muốn làm khó Vương phi tương lai của mình.

Cẩm Lan sững lại một chút, từ khi nào mà y có thể yên tâm quay lưng lại, không sợ bị đâm lén, cho dù hắn là Vương phi tương lai của y, cũng có thể cho là thê tử một đời, y thế nào mà lại tin tưởng hắn như vậy. *

*thêm vào cho mn hiểu nè: Sự kiện kiếp trước kia đã để lại cho Cẩm Lan một bóng ma tâm lý, đề phòng, cảnh giác với hết thảy mọi người )

“Vương…Cẩm Lan, được rồi.”

Cẩm Lan hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần. Khi quay ra, Phồn Quân một lần nữa đeo mạng che mặt. Đời này, y đã quyết Phồn Quân làm vương phi của mình, thay vì đi khắp nơi lằng nhằng tìm nữ nhân, không bằng lấy luôn hắn, con nối dõi gì gì đó, y không quan tâm, dẫu sao y cũng chẳng phải hoàng đế/ Ngay từ đầu y chẳng để bụng tới chuyện đó, nhưng bây giờ…

“Cẩm Lan, ta yêu ngươi…” Y lại nghĩ tới câu nói kia. Phải chăng, bởi vì sự chân thành mà kiếp trước hắn dành cho y sao? Y thực sự động tâm rồi sao?

---

“Cẩm Lan, làm sao vậy?”

Cẩm Lan hoàn hồn, nhìn Phồn Quân đang lo lắng cầm khăn trên tay nhìn y. Đón lấy cái khăn, y cười cười nói với hắn: “Không có gì, tối nay ngươi ngủ ở đây đi, ta có chút việc, đi ngự thư phòng một lúc”

Y xoay người, đẩy cửa ra khỏi điện, gọi đám cung nhân tiến vào hầu hạ Phồn Quân.

Tuyết San mang một áo choàng tuyết mặc vội cho y, Tiểu Đậu Tử cũng đi theo. Y liếc nhìn họ, hai người thần sắc đều bình thường. Người của y đúng là thông minh a~.

Tuy vậy, y vẫn không yên lòng khi để Phồn Quân ở một mình.

“Tuyết San, ngươi lưu lại hầu hạ.”

“Vâng”

Tuyết San vẫn thế, không một chút tò mò, rất biết chừng mực. Tiểu Đậu Tử cũng vậy, đối với hai người này, Cẩm Lan thực sự rất yên tâm.

Y bước về phía Cảnh Lan điện, nơi có một hoa viên nhỏ do hoàng thượng cố y tặng cho y, Tiểu Đậu Tử đi phía trước cầm đèn soi đường.

Cẩm Lan lại thả mình vào suy tư

-Rốt cuộc là từ bao giờ? Ta mới một ngày liền nảy sinh tình cảm với hắn? thời kì động dục à? Ta đâu phải động vật-

Tới đây y dừng lại, thầm thở dài.

Y đây là …thích hắn rồi sao? Kiếp trước y không nghĩ chính mình lại thích nam nhân, vậy mà bây giờ….Nam hài tử này, thực sự đã chiếm một phần nào đó trong tim y.

Cẩm Lan nằm dài trên băng ghế của ngự hoa viên, nhắm nghiền mắt, gió nhẹ thổi. Tiểu Đậu Tử cầm đèn lồng, im lặng đứng ở ngoài.

Suy nghĩ nhiều, lúc này y có chút mệt. Xoa xoa thái dương, y đứng dậy.

“Về ngủ thôi.”

Trở về tẩm điện, y cởi áo choàng, vén màn lên, nhìn người đang say ngủ kia, mọi suy nghĩ rối răm kia trong nháy mắt biến mất.

Cẩm Lan nhẹ nhàng lên giường, nằm xuống, kéo nhẹ người kia vào lòng. Y cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ say kia,nó ẩn sau mạng che hình thành một bộ dạng vô cùng đẹp,không nhìn được mà hôn lên vành tai của hắn.

-Cứ như vậy cũng được, thích hắn cũng không có gì là không tốt,dù sao ta cũng đã quyết định Vương phi tương lai của mình, hơn nữa, chúng ta này cũng coi như là lưỡng tình tương duyệt* đi.-

*lưỡng tình tương duyệt :hai bên đều thương yêu nhau

Nghĩ như vậy, Cẩm Lan tâm tình sung sướng, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp.

-----------------Hết chương 3----------

edit: Bột lão sơ

beta :Miêu Tử

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

Bạn đang đọc Phồn Cẩm Quân Lan của Lạc Quân Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.