Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1137 chữ

Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông

Chương 7: Miệng của Hà Gia Khánh (2)

Người đàn ông này khoảng năm mươi tuổi, giọng nói khàn khàn, lúc nói chuyện cảm giác như mắc cục đàm trong cổ họng.

Hắn đang muốn đi báo cảnh sát, cảnh sát liền xuất hiện trước mặt hắn.

Lý Bạn Phong đang muốn nhìn kĩ thẻ ngành của ông ta thì đối phương đã vội vàng thu hồi bỏ vào túi áo. Nghiêng đầu nói nhỏ với bác sỹ mặc áo trắng bên cạnh vài câu.

Bác sỹ này hắn cũng rất quen thuộc, y dẫn người đàn ông trung niên cùng Lý Bạn Phong đến một phòng bệnh trống.

Bác sỹ đứng ngoài canh chừng, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn hai người cùng hai chiếc giường bệnh được phủ ga trắng.

"Đừng căng thẳng."

Người đàn ông trung niên cười nói. "Tôi họ Trần, cậu cứ gọi tôi lão Trần là được rồi. Tôi chỉ hỏi cậu mấy vấn đề đơn giản. Cậu chính là người đưa Hà Gia Khánh đến bệnh viện đúng không?"

"Đúng vậy." Lý Bạn Phong gật đầu.

"Cậu làm sao phát hiện tình huống bất thường của Hà Gia Khánh?"

"Lúc đó cậu ấy ngủ ở trên giường, sắc mặt cùng hô hấp không được bình thường, tôi liền lập tức gọi cấp cứu."

Lão Trần gật đầu, ánh mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lý Bạn Phong một phen.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Bạn Phong nhưng không phải là nhìn vào hai mắt của Lý Bạn Phong mà nhìn vào vùng trán của Lý Bạn Phong.

"Tôi nghe nói, ngày hôm đó hai người cùng nhau uống rượu?”

"Phải!"

Lý Bạn Phong gật gật đầu: "Cậu ta phải về nhà, cho nên tôi tiễn cậu ấy."

"Là cậu tiễn Hà Gia Khánh?"

"Đúng vậy, tôi tiễn cậu ấy ra nhà ga, sau đó trở về. Nhưng lúc về tới ký túc xa tôi lại phát hiện cậu ấy đang nằm ngủ trên giường của tôi."

Lời nói của Lý Bạn Phong hoàn toàn không hợp lý.

Hà Gia Khánh tới nhà ga để lên tàu trở về nhà, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở ký túc xá? Nhưng lại ngủ trên giường của Lý Bạn Phong.

Lão Trần đối với đáp án này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vẻ mặt ông ta vẫn hiền hòa như trước vẫn nhìn chằm chằm vào vùng trán của Lý Bạn Phong.

"Cậu và Hà Gia Khánh có mâu thuẫn gì không?"

Mâu thuẫn sao?

Lý Bạn Phong cẩn thận ngẫm nghĩ.

Hắn xem qua mấy bức hình chụp bạn gái của y cái này có tính là mâu thuẫn không?

Cái này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là những lời này ý ở ngoài lời.

Lý Bạn Phong nhìn lão Trần, sắc mặt bình tĩnh nói : "Chú nghi ngờ tôi hãm hại Hà Gia Khánh?"

Lão Trần lắc đầu: "Cũng không thể nói là nghi ngờ, chỉ là hỏi một chút. Nếu thực sự nghi ngờ tôi sẽ không hỏi câu hỏi này. Tôi nghe nói cậu có chút vấn đề về thần kinh?"

Lý Bạn Phong gật đầu, "Có một chút vấn đề, nhưng mà tôi không bị điên, chú có thể tra bệnh án của tôi. Tôi tiễn Hà Gia Khánh cùng Lục Tiểu Lan lên tàu, hai người này cùng quê nên đi một chuyến tàu, chú có thể tìm Lục Tiểu Lan kiểm chứng."

"Lục Tiểu Lan..."

Lão Trần lấy ra một điếu thuốc lại nhìn xung quanh phòng bệnh, cảm thấy không nên hút thuốc ở đây liền bỏ lại vào túi.

"Người tên Lục Tiểu Lan cậu vừa nói là ai?" Lão Trần lại tiếp tục đặt câu hỏi.

"Là bạn gái của Hà Gia Khánh, chúng tôi là bạn học. Tôi tiễn hai người ra nhà ga, cô ấy cùng Hà Gia Khánh lên tàu, cô ấy có thể làm chứng cho tôi."

"Nếu hai người họ đều cùng nhau lên tàu, vậy vì sao Hà Gia Khánh lại ngủ trên giường của cậu?"

"Tôi không biết."

Lý Bạn Phong đáp: "Chuyện này có thể tìm Lục Tiểu Lan để hỏi, hai người bọn họ ở cạnh nhau."

"Cậu có cách nào để liên lạc với Lục Tiểu Lan không?"

"Tôi không có, có thể liên hệ nhà trường để lấy thông tin, thông tin về vé tàu chắc chắn cũng có thể điều tra được."

"Tàu hai người đó ngồi có số hiệu bao nhiêu?"

"Cái này tôi làm sao biết được..." Lý Bạn Phong nghĩ nghĩ, một dãy số

đột nhiên hiện lên trong óc.

Tàu số 1160.

"Tàu số 1160, bọn họ lên đoàn tàu số 1160." Lý Bạn Phong nhớ tới thông báo của nhân viên ga tàu lúc đó.

Lão Trần dùng ngón tay xoa môi, dưới tình huống mạch suy nghĩ lâm vào bế tắc ông ta thật sự muốn hút một điếu thuốc.

"Xem ra Lục Tiểu Lan cũng không dễ tìm."

"Sao lại không dễ tìm?" Lý Bạn Phong không hiểu ý tứ của lão Trần.

Lão Trần lại tiếp tục mân mê môi trên, chậm rãi nói: “Lúc Hà Gia Khánh xảy ra chuyện, tàu mang số hiệu 1160 bị chệch đường ray rơi xuống vực, hiện tại chưa tìm được người nào còn sống sót.”

Lý Bạn Phong trừng lớn hai mắt, trong đầu như có tiếng sét nổ vang, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời nói của Hà Gia Khánh

"Khả năng ngủ của cô ấy rất ghê gớm, còn hơn cả tao. Ngủ như chết, ngủ như heo, cho dù tàu hỏa có chệch đường ray cũng không biết gì!"

Tàu hỏa thật sự chệch đường ray.

Lục Tiểu Lan có khả năng đã chết rồi.

Miệng của Hà Gia Khánh đúng là miệng quạ mà, hay là y đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.

Hình như y có nói qua, Lục Tiểu Lan lừa gạt tình cảm của y.

Chẳng lẽ là vì quả đào của cô giáo Tống?

Y nói hắn về đến ký túc xá thì gọi cho y để làm gì?

Lão Trần vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào vùng trán của Lý Bạn Phong, thấp giọng hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Lý Bạn Phong lắc lắc đầu nói: "Không nghĩ gì cả, chỉ lo lắng cho Lục Tiểu Lan thôi."

Lão Trần đối với lời này cảm thấy hứng thú: "Cậu với Lục Tiểu Lan có quan hệ gì? Giữa hai người và Hà Gia Khánh có phải có chút gì đó..."

"Chú muốn nói là tình tay ba sao?" Lý Bạn Phong mở miệng cắt ngang, lời nói có chút tức giận.

Bạn đang đọc Phổ La Chi Chủ của Sa Lạp Cổ Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babydonthurtme
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.