Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Niên Tần Dương

Tiểu thuyết gốc · 1707 chữ

Ánh chiều tà dưới, Tần Dương ngồi ngay ngắn trên một tảng đá lớn, sạch sẽ bên trong con mắt không nháy một cái nhìn xa xa kia bầu trời.

Y phục bạc màu thô sáp, khoác trên thân làm cho bóng người thiếu niên là như vậy hèn mọn, cô tịch.

Nhưng dù là như thế cũng không cách nào che lấp hắn trầm ổn siêu nhiên khí chất, không cách nào phụ định hắn ta vẻ ngoài anh tuấn nét mặt.

Tần Dương là đệ tử Càn Vân Tông, ba năm trước đã gia nhập tông môn, nhưng cho đến nay tu vi vẫn dậm chân tại chỗ, Võ Đồ nhất giai, trước kia cùng hắn nhập môn sư huynh sư tỷ đã vượt xa hắn, thậm chí có người còn thiên phú bạo phát, bị phía trên trưởng lão nhóm nhìn trúng thu làm quan môn đệ tử, hưởng thụ không hết tài nguyên tu luyện.

Dần dà, hắn đã bị mọi người xem như phế vật đối đãi, ăn cơm, đi đường thời điểm đều bị người khác chặn ngang ức hiếp, tông môn phát xuống mỗi người tài nguyên tu luyện cũng bị người đoạt.

Nhưng Tần Dương không hề quan tâm, hắn vẫn giữ một lòng bình thản đối đãi hết thảy.

Ngươi mắng hắn là phế vật, hắn mặc kệ làm như không nghe thấy, ngươi chặn đường quần ẩu hắn, hắn đánh trả, đánh không lại thì ôm đầu co quắp trên mặt đất, ngươi đoạt tài nguyên tu luyện của hắn, được, hắn không nói một lời đưa đi ra.

Đây là ba năm qua Tần Dương cách sống.

Không còn cách nào khác, vừa mới đầu chiêu thu đệ tử thời điểm, hắn chỉ có thể kiểm trắc ra một loại tầm thường Huyền Căn, đó là một loại từ trước đến nay chưa từng nghe chưa từng thấy Huyền Căn, vì lẽ đó trắc thí nhân kết luận hắn thuộc hàng tầm thường thiên phú, chỉ có thể lưu làm ngoại môn đệ tử.

Bất quá, Tần Dương không cho là như vậy, từ khi thức tỉnh Huyền Căn về sau, hắn cảm giác mình rất khác, cảm thấy đối với thiên địa có một loại nói không rõ, tả không thấu thân cận cảm giác. Không cam lòng thấp hèn đi xuống hắn, vậy mà dùng trọn vẹn ba năm mỗi ngày như một để có thể câu thông loại cảm giác này, mong muốn tìm hiểu đến tột cùng, hắn có cảm giác, nếu như tìm hiểu ra cái này bí mật về sau, cuộc đời của hắn sẽ lập tức thây đổi lớn.

"Mau nhìn! Phế vật kia lại ngốc ở chỗ kia, ngày nào cũng thế, không biết mặt trời lặn địa phương có cái gì đẹp, nhìn cả ba năm vẫn không thấy đủ, ta xem tên này là bị tự kỷ không biết chừng!"

"Ai...! Đừng nói cái này rồi, tiểu tử kia sắp rời đi Càn Vân Tông, thật là buồn a!"

Xa xa địa phương, hai người đang nhìn về hướng bên này thảo luận, bọn họ trong lời nói có vẻ rất là thất lạc.

Nhưng mà những lời kế tiếp nghe vào thì không cách nào lấy lòng.

"Đúng vậy a! Đệ tử ba năm một lần khảo nghiệm cũng sắp tới, bằng cái tên này phế vật Võ Đồ cảnh nhất giai, bị khai trừ là chắc chắn sự tình, biết thế chúng ta không nên cướp sạch tài nguyên tu luyện của hắn, giữ lại một điểm cho hắn tấn thăng a, của ta lâu năm phiếu cơm!"

Đúng thế, những người này cho rằng Tần Dương bị khai trừ đối với bọn họ là một loại tổn thất vô cùng lớn, Tần Dương bị khai trừ rồi, bọn hắn tìm ai muốn tài nguyên tu luyện đi.

Bọn họ đối thoại không chút nào kiêng kỵ, bị một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đi tới nghe thấy, nàng ấy da thịt trắng nõn, linh lung có lồi có lõm vóc người, xuyên qua một bộ y phục màu lam nhạt, tôn lên nàng ưu nhã khí chất, nhất là nàng kia khuôn mặt xinh đẹp tựa như tiên nữ, vừa ưu nhã mang bên trong ôn nhu.

Nàng là Vân Tâm Như, cũng là Càn Vân Tông ngoại môn đệ tử.

Vân Tâm Như nghe được hai người nói chuyện, mày liễu khởi khẽ nhíu, nhưng sau đó là thật sâu lo lắng nhìn về phía ngồi yên trên tảng đá Tần Dương, nàng cũng rất lo lắng Tần Dương khảo hạch không qua bị khai trừ, khác với hai người vừa mới, nàng đây là thuần túy vì Tần Dương mà lo lắng.

Cùng là một chỗ tiến vào Càn Vân Tông, tuy nhiên cũng là hạ phẩm Huyền Căn, nhưng Vân Tâm Như cũng đã tu luyện có chút tiến bộ, cách đây không lâu đã bước vào Võ Đồ tứ giai, đây đối với cấp thấp Huyền Căn sở hữu giả mà nói, đã là không tệ tốc độ tu luyện.

Ở cái này Huyền Võ Đại Lục, Huyền Căn là một cái người căn bản, mang tính quyết định về sau võ giả tiền đồ.

Chỉ cần đến đủ mười lăm tuổi thời điểm, bình thường người đã có thể đi mở ra Huyền Căn, Huyền Căn như là một sợi rễ, nằm ở vùng đan điền bên trong.

Huyền Căn được chia làm bốn loại cấp bậc.

Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, và còn cực phẩm.

Để xác định Huyền Căn phẩm cấp, người ta sáng tạo ra một loại trắc thí thạch đài, thạch đài hiện thị bốn vạch mức, chỉ cần có người đặt tay lên thạch đài phía trên cột mốc, tiếp đó thạch đài sẽ tự động trắc thí ra người kia thiên phú, và cả Huyền Căn thuộc tính.

Tần Dương trắc thí thời điểm, thạch đài phản ứng không đồng nhất, phảng phất như không biết dừng lại cái nào định mức mới tốt, và sau cùng, thạch đài vẫn là lựa chọn dừng ở khu vực hạ phẩm Huyền Căn.

Vào lúc đó, Tần Dương Huyền Căn được mở về sau, toàn thân hắn phát ra một loại chưa từng thấy qua quang mang, hỗn hỗn độn độn, nhìn không rõ đó là cái nào thuộc tính, không phải hoả cũng không phải thủy, ngũ hành ở giữa khác loại không có gặp qua.

Bị kết luận là hạ phẩm Huyền Căn về sau, coi như tương lai của Tần Dương đã không có triển vọng.

Vân Tâm Như thở dài, nàng mang theo giỏ trúc, uyển chuyển hướng phía Tần Dương đi tới.

Tần Dương vẫn một mực ngồi tại bất động, không ai phát hiện, bên trong con ngươi của hắn hơi hơi nhúc nhích một chút rồi lại vô cùng mờ mịt.

Chợt, Tần Dương động.

Hắn yểu xìu thở dài, cả người thất vọng ngã ra sau, nằm ngửa mặt nhìn thiên không.

Ta lại thất bại! Đã là lần thứ một ngàn không trăm chín mươi tư lần!

Tần Dương trong lòng ảo não, thậm chí là tuyệt vọng, thật muốn bỏ cuộc.

Chỉ là, nhớ đến mỗi lần bị khi phụ phải đau khổ nhẫn nhục chịu đựng tình cảnh, hắn lại là ý chí phấn đấu, tiếp tục không biết mệt mỏi không biết chán ở đây lĩnh ngộ.

Đang mờ mịt xem thiên lúc, một tấm tuyệt mỹ khuôn mặt xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.

Nàng kia cúi đầu nhìn lấy hắn, nhoẻn miệng cười.

"Tâm Như sư tỷ!" Tần Dương kinh hỷ kêu.

Hắn lập tức ngồi dậy, nhường ra một chỗ để cho Vân Tâm Như ngồi xuống.

Tại Càn Vân Tông quy định, so với bản thân tu vi cao, nhất định phải xưng là sư huynh hoặc là sư tỷ, cùng cấp có thể kêu tên, không phân tuổi tác. Vì lẽ đó, Tần Dương phải gọi Vân Tâm Như là sư tỷ, mặc dù hai người tuổi tác đồng dạng.

"Sao thế?" Vừa ngồi xuống, Vân Tâm Như liền quan tâm hỏi, vừa hỏi, nàng vừa bề bộn mở ra trong tay giỏ trúc, bên trong là một cái khay đựng đồ ăn.

"Không có gì, chỉ là nghĩ không thông một số chuyện! Tâm Như sư tỷ, ngươi lại nấu món gì? Thơm như vậy!" Nói rồi, Tần Dương nuốt nước miếng ực một cái, vội vàng không nhịn được thò tay đi qua.

Ba!

Vân Tâm Như trực tiếp dơ tay đánh rụng, nhoẻn miệng cười.

"Sư đệ ngươi gấp cái gì a! Tay chân ngươi thô kệch, vẫn là để sư tỷ đến làm đi!"

Tần Dương không có tức giận, trái lại nội tâm vui vẻ cực.

Ở cái này cường giả vi tôn thế giới, thực chất đến tận xương thời đại, vẫn còn có một người như Tâm Như sư tỷ, không yêu cầu hồi báo quan tâm hắn vẫn là hiếm có, tại nơi này, chỉ có nàng là không chê hắn một thân phế vật.

Hằng ngày ba bữa, vẫn là nàng đưa cơm chiếu cố hắn, xem như là một cái đệ đệ đến đối đãi.

Khói trắng bốc lên, kèm theo đó là mùi thơm nứt mũi, lại là món canh gà mà Tần Dương ưa thích.

"Sư tỷ, vẫn là chỉ ngươi mới hiểu ta!" Tần Dương bắt lấy chén canh, nói ra.

"Ừ, mau ăn đi, ăn hết nơi này vẫn còn!" Vân Tâm Như nhìn lấy Tần Dương ham ăn bộ dáng, trong lòng có tia tình cảm phức tạp chạy qua, nhưng rất nhanh lại bị nàng bỏ rơi đi mất.

Nhìn Tần Dương đang ăn ngon lành, nhưng hai đầu lông mày vẫn như đang nhíu chặt, tựa như đang buồn lòng sự tình gì, nhịn không được, Vân Tâm Như hỏi. "Sư đệ, có phải đang gặp khó khăn sự tình? Nói nghe một chút, có thể sư tỷ sẽ giúp được ngươi nha!"

Vân Tâm Như nhoẻn miệng cười, chờ đợi Tần Dương trả lời.

Bạn đang đọc Phiêu Vũ Y Tiên sáng tác bởi Mr_Ho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr_Ho
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.