Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất chinh (Thượng)

Phiên bản Dịch · 2957 chữ

Ngay tức thì, Đào Thanh Ly quát:

- Ai nói chúng ta không phải là đối thủ của bọn chúng chứ? Bổn cung há lại khiến mọi người lỗ mãng mà chịu chết sao? Một cây làm chẳng lên non, hai cây chụm lại thành hòn núi cao, Thủy Hành Cung chúng ta đã ký kết liên minh với Mộc Hành cung, hai cung cùng hợp lại để đánh Nhật Hành cung, rất có triển vọng để làm, có gì đáng sợ chứ?

- Kết minh với Mộc Hành cung?

Trong nháy mắt, mọi người xôn xao náo động, cùng chụm đầu vào nhau, đều đang nghị luận.

Nếu thật là như thế, vậy thì thật là tốt quá, Nhật Hành cung và Mộc Hành cung có thế lực ngang nhau, lúc này thì bên phía này tùy tiện làm gì đó hỗ trợ là được rồi.

Điện chủ của Trấn Đinh Điện là Trương Tín Thủy ôm quyền, vui vẻ ra mặt mà hỏi.

- Chuyện mà Cung chủ nói là thật sao? Mộc Hành cung đã nguyện ý giúp chúng ta đánh Nhật Hành cung sao?

Đào Thanh Ly quát:

- Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà Bổn cung còn có thể nói dối hay sao? Nhưng có một điều mà ngươi phải hiểu rõ, không phải là Mộc Hành cung giúp chúng ta đánh Nhật Hành cung, mà là chúng ta hợp sức với Mộc Hành cung để cùng đánh Nhật Hành cung, chúng ta đừng có mà đùn đẩy trốn việc để ngồi bên xem cuộc vui, phải chủ động ra trận!

- Chuyện này là đương nhiên!

Cả đám người ồn ào lên để hưởng ứng, có hậu phương vững chắc như thế thì họ an lòng rồi, lại tiếp tục có lòng tin bảo vệ được vinh hoa phú quý của chính họ.

Đào Thanh Ly lại nói to:

- Được biết về chuyện này chỉ giới hạn với những người có mặt ở đây, chư vị phải giữ kín trong lòng, tuyệt đối không được tiết lộ với cấp dưới, bí mật khó giữ được nếu có nhiều người biết. Một khi để lộ tin tức, tức là chư vị đã đùa giỡn với tính mạng của mình và người nhà đấy!

Mọi người lại hưởng ứng một cách vang dội:

- Xin kính cẩn tuân theo pháp chỉ của cung chủ!

Đã đạt được nhận thức chung, việc tiếp theo thì dễ làm hơn, một tấm bản đồ được làm tạm thời có kích thước khổng lồ được trải trên nền của đại điện, phía trên vẽ phương hướng và vị trí của tất cả điện, tất cả phủ, tất cả núi cùng tất cả động trong Nhật Hành cung. Mọi người vây quanh bản đồ thành một vòng người.

Miêu Nghị, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đi lên bản đồ, do đích thân Miêu Nghị đón lấy việc giảng giải kế hoạch tiến công ngược lại của Thủy Hành cung.

Sau khi giải thích rõ ràng ý đồ tiến công, cây trường thương mà Miêu Nghị cầm trong tay chỉ vào bốn phương hướng và vị trí khác nhau trên bản đồ, nhấn mạnh lần nữa:

- Chư vị. Mười ba vạn đại quân của chúng ta chỉ cần một mực tấn công mạnh vào ba điện Kỷ, Tân, Nhâm của Nhật Hành cung. Sau khi đánh vào ba điện, không tha cho một người sống nào, ai cướp được thứ gì thì thứ đó là của ai, chúng ta chỉ cần dẹp tan ba điện, bảy điện còn lại cùng trung khu nguy hiểm nhất của Nhật Hành cung thì đương nhiên là do Mộc Hành cung phải ra tay. Có đích thân cung chủ dẫn quân ra trận, dù là mười ba vạn đại quân của chúng ta đánh không thắng toàn bộ Nhật Hành cung, chẳng lẽ còn không đánh được ba điện này sao? Chỉ cần áp dụng chiến thuật "biển người" cũng có thể dìm chết bọn họ! Nếu như ngay cả loại trận chiến như vậy mà cũng không đánh thắng được, chúng ta đây thật đúng là một đám heo, đến lúc đó thì cũng khó để cho người khác không muốn nuốt chửng chúng ta.

Lúc này nói về hợp lực tiến công cùng Mộc Hành cung. Cũng không lộ ra cho mọi người biết sự thực là từ đầu cũng chỉ có Thủy Hành Cung tiến công, hơn nữa còn phải hấp dẫn cường địch, phân tán lực lượng của Nhật Hành cung để tạo thuận lợi cho Mộc Hành cung có thể tung ra toàn lực, tóm lấy trung khu của Nhật Hành cung đầu mối, có thể nói là bên phía Thủy Hành Cung phải gánh lấy nguy hiểm còn lớn hơn Mộc Hành cung.

Nhưng ngươi không làm thế không được, người ta Mộc Hành cung không có lòng tin với nhân mã của Thủy Hành Cung. Nhỡ ra bên này gài bẫy Mộc Hành cung một thanh, chẳng phải là Mộc Hành cung cứ phải liệu hồn đấy kẻo chạy không kịp rồi, cho nên Mộc Hành cung nhất định phải xem đến hành động thực tế của Thủy Hành Cung thì mới có thể ra tay, người ta sẽ không lấy mạng của mình ra để đùa đâu.

Cần phải lừa gạt những người bên dưới này cũng là do không có cách nào khác, thật sự là đám người kia vốn không chịu nổi bị dọa sợ, ngươi chỉ có thể khiến bọn họ cảm thấy mọi việc rất nhẹ nhàng, cho bọn hắn lòng tin cùng cổ vũ. Nếu khiến cho bọn họ cảm giác được có nguy hiểm ngất trời vậy thì không đùa bỡn gì được nữa!

Thậm chí đến chuyện sau trận chiến liên minh này thì sẽ yêu cầu Mộc Hành cung giao nộp hơn một nửa ích lợi cũng không nói cho mọi người!

Té ra là chỉ cần đánh ba điện. Mọi người lại lần nữa thở phào một hơi, chúng ta bên này có nhiều nhân mã như vậy, thoạt nhìn thì hình như là hoàn toàn không có khó khăn lớn nào.

Cũng có người cẩn thận hỏi:

- Cung chủ, tại sao Mộc Hành cung sẽ tốt bụng như vậy, cùng chúng ta tiến đánh Nhật Hành cung?

Đào Thanh Ly hỏi:

- Vậy ngươi cảm thấy là Mộc Hành cung muốn chia sẻ nửa lợi ích của Thủy Hành Cung với Nhật Hành cung, hay là nguyện ý nuốt vào toàn bộ lợi ích của Nhật Hành cung? Chuyện này không phải là do người ta tốt bụng, mà là do người bên này của chúng ta đến tận nhà để thuyết phục người ta. Dùng lý do chúng ta không ngại bỏ ra giá cao để trợ giúp bọn họ đánh Nhật Hành cung để thuyết phục người ta.

- Cung chủ, nếu như sau khi Mộc Hành cung nuốt Nhật Hành cung, lại nhắm mồm miệng máu me ngay vào Thủy Hành Cung chúng ta, thế thì nên làm gì mới ổn?

Bên này thì đã có lí do thoái thác được chuẩn bị từ trước:

Bổn cung lại há có thể không lo lắng đến những chuyện này! Chúng ta không tiếc giá cao, chủ động ra trận mới ký được hiệp ước pháp lệnh với Mộc Hành cung. Ta biết chủ động ra quân là hành động rất miễn cưỡng đối với chư vị, nhưng chư vị muốn bị vây rồi ngồi chờ chết ở chỗ này hay là tử chiến đến cùng để bảo vệ phú quý của bản thân?

Thì ra là như vậy! Một đám người thầm nói trong lòng, xem ra cung chủ này ở thời khắc mấu chốt cũng rất quyết đoán bản lĩnh đấy, bất tri bất giác lại làm chuyện lớn như vậy.

Mọi người lần lượt chắp tay nói:

- Cung chủ anh minh!

- Chư vị trở về lập tức để chuẩn bị, Mộc Hành cung bên kia thì không cách nào ngăn được người đàm phán của Nhật Hành cung quá lâu, mọi người phải hoàn thành kế hoạch trong trong thời gian quy định!

Cả đám người tụ tập lại cùng một chỗ để làm rõ các khâu nhỏ trong kế hoạch, rồi lại tiến hành một cuộc bàn bạc cẩn thận, cuộc nói chuyện mất tròn tròn một ngày mới cố định được .

Lúc tản ra, vẻ mặt của cả đám trở nên nghiêm túc , thật sự là phải đánh trận rồi! Chỉ là không nghĩ tới sẽ phải chủ động tiến công trong lần này!

Cả đám từ hoảng hốt sợ sệt lúc ban đầu, đến hiện tại lại thay đổi thành khẩn trương, tình thế biến hóa cũng khiến cảm xúc của họ biến hóa theo.

Thu phục được tất cả những người thuộc tầng ra quyết sách của các điện này, chuyện tiếp theo đó thì dễ làm rồi, Điện chủ với Hành tẩu thuộc cấp dưới cùng đồng tâm hiệp lực để đẩy mạnh chuyện này, đương nhiên sẽ không có độ khó quá lớn.

Tất cả điện, thậm chí còn mời đến tất cả nhân viên của thương hội trực thuộc các điện đến trong nhà, bàn bạc tại chỗ về chuyện giao dịch. Có thể nói là cả một đám ném ra vốn gốc, không tiếc giá cao để tìm trang bị vũ khí. Mọi người đều biết lúc này đã đến thời gian phải liều mạng, nếu như bản thân không còn mạng sống thì cái gì cũng không có không còn, mà không làm thì lại không được rồi.

Trong khu vực Thủy Hành Cung vốn vẫn không có chiến sự, chuyện kinh doanh của thương hội ở nơi đây cũng vẫn luôn ế ẩm. Đi kèm theo đe dọa phát sinh từ Mộc Hành cung cùng Nhật Hành cung, đã có người liên tục nâng lên số lượng giao dịch của thương hội để chuẩn bị trước, vào lúc này thì càng bộc phát như nước giếng phun trào, nện ra như điên những của cải mà Thủy Hành Cung đã tích góp từng tí một trong mấy vạn năm, mấy ngàn năm, mấy trăm năm.

Nhân viên của thương hội cặm cụi đến mỗi đêm đều không chợp mắt, vừa mệt nhọc vừa vui sướng, bởi vì có số lượng lớn đồ vật quý giá tập trung về bên này.

Thương hội hầu như là nơi đầu tiên cảm nhận được mưa bão nổi lên trước trận chiến lớn này-trận chiến mà chỉ cần chạm nhẹ liền bùng nổ, nhưng mà ai cũng không nghĩ tới chuyện Thủy Hành Cung sẽ chủ động tiến công đầu tiên, chỉ cho là Thủy Hành Cung đang chuẩn bị cho ứng chiến mà thôi.

Thương hội có một điểm đáng khen đó là sẽ giữ bí mật cho hộ khách một cách nghiêm ngặt, sẽ không tiết lộ tình huống giao dịch ở đây ra ngoài, bọn họ chỉ để ý đến chuyện kiếm tiền. Bọn họ cũng hiểu rõ, chỉ cần đại chiến xảy ra thì vẫn còn có tiền bạc cuồn cuộn chảy vào.

Lần này, Miêu Nghị cũng đã tốn hao một lượng lớn tài sản, phát nhất phẩm pháp bảo trong tay mình cho cấp dưới mà không cần phải trả lại, cố gắng hết mức để trang bị đến tận chân răng cho các thuộc hạ đã theo mình lâu năm.

Ở bên phía Mộc Hành cung, địa điểm thương lượng đi qua Nhật Hành cung mà lần lượt đến Mộc Hành cung, như cũ vì ích lợi mà dây dưa không rõ, ai cũng không muốn nhượng bộ một cách dễ dàng.

Mà nhân mã của Thủy Hành Cung đã bắt đầu tập kết.

Chỗ ở hiện tại của Miêu Nghị là cung điện thuộc về Trấn Giáp điện, có diện tích khá là lớn, có thể dễ dàng để bố trí một tòa nhà lớn cho Yêu Nhược Tiên ẩn cư, Điện chủ đã ra lệnh nên không ai dám tới đó quấy rầy.

Trong tòa nhà mà Yêu Nhược Tiên đang ở, hắn nói chuyện một hồi cùng Yêu Nhược Tiên, rồi sau đó thì về tẩm cung của mình.

Luyện chế lại một bộ chiến giáp thì không kịp rồi, dù sao thì luyện bảo cũng không phải là nhổ củ cải. Miêu Nghị mặc vào bộ tam phẩm chiến giáp lấy được từ Tinh Túc Hải, thứ này có lực phòng ngự mạnh hơn bộ nhị phẩm chiến giáp lúc đầu của hắn là cái chắc, chỉ là quá mức xa xỉ một chút, người có thể dùng được nó quả thật là không nhiều lắm đâu.

Lại một lần nữa, Hắc Thán phủ vào chiến giáp đã xa cách từ lâu, oai hùng, dữ tợn, khí phách, ở đằng kia lại hưng phấn đến chạy được trong sân, hí vang không ngừng, cảm nhận đến hào khí chiến đấu.

Đang ở bên hắn là Thiên Nhi, Tuyết Nhi với vẻ không nỡ xa rời cùng lo lắng chất đầy trên mặt các nàng. Đây chính trận tử chiến giữa các cung với nhau, không phải là giữa phủ cùng phủ như lúc trước, sẽ có rất nhiều Hồng Liên tu sĩ cùng Tử Liên tu sĩ tham gia trận chiến, trình độ nguy hiểm của nó có thể tưởng tượng ra được.

Cũng chính vì thế, Miêu Nghị không cho hai người đi theo, giữ hai người cùng Diêm Tu lại để trông nhà, một khi gặp phải bất trắc, như cũ là bảo Yêu Nhược Tiên dẫn bọn họ rời đi.

Đang ở trong thâm cung, vẫn có thể nghe được tiếng vó long câu rầm rầm như sấm ở dưới núi thuộc ngoài cung.

Diêm Tu từ ngoài cung bước nhanh vào, nhìn thấy kỵ mã mặc áo giáp là Miêu Nghị đang đứng ở kia, để tùy cho hai nữ khoác lên vai hắn một bộ áo choàng màu đen do đích thân họ may gấp, tiến lên chắp tay nói:

- Đại nhân! Hơn mười một nghìn nhân mã thuộc về Trấn Giáp điện chúng ta đã tập kết ở dưới chân núi, tùy thời nghe theo hiệu lệnh của đại nhân!

Miêu Nghị mặc trọng giáp, gật đầu nhẹ nhàng với hai nữ, xoay người nhảy lên ngựa, ngồi lên trên Hắc Thán liền có thể cảm giác đến chênh lệch rất lớn với trước kia. Người ngồi phía trên cũng có thể cảm giác được bốn vó của Hắc Thán như mọc rễ ở trong đất vậy, vững chắc phi thường, không cảm thấy bị lắc lư chút nào, sống lưng cường tráng vô cùng, bốn vó mạnh mẽ.

Bất thình lình, Diêm Tu ngăn ở trước Hắc Thán, khẩn cầu:

- Đại nhân, Diêm Tu nguyện theo đại nhân ra trận!

Miêu Nghị nhắm hai mắt lại, không giận mà uy, trầm giọng xuống:

- Chẳng lẽ xem lời của bổn tọa là trò đùa sao? Tránh ra!

Thân hình của Diêm Tu run lên, cúi đầu rồi chậm rãi mà lui sang một bên.

- Hí.! luật... luật...

Hắc Thán rống lên một tiếng, đột nhiên phóng ra như mủi tên, theo hướng đường chính, nóng nảy lao ra khỏi cung trên con đường không bị cản bởi bất kì cánh cổng, một đường phi như bay không có trở ngại nào, chỉ thấy áo choàng sau lưng Miêu Nghị bay phần phật.

- Hí.! luật... luật...

Hắc Thán lại rống lên một tiếng, tung vó câu nhảy chồm lên không rồi chựng gấp lại ở trước triền núi ngoài cung.

Ngay lập tức, dưới núi ầm vang lên tiếng hô như núi lở biển gầm:

- Tham kiến Điện chủ!

Đè xuống Hắc Thán, Miêu Nghị nhìn qua dưới núi, chỉ thấy một vùng đông nghịt, nhân mã nhốn nháo, đều ôm quyền ngẩng đầu nhìn một mình hắn.

Cảnh này khiến trong lòng Miêu Nghị dâng trào lên cảm xúc hào hùng khó mà ngăn lại. Nhớ về năm xưa, khi vẫn còn giết heo bán thịt ở đầu đường, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, có hơn vạn tu sĩ dưới quyền nghe theo hiệu lệnh, có hơn mười vạn tín đồ nắm trong tay, rượu ngon cùng mỹ nhân thì chỉ cần với tay là có được. Về điểm này thì những kẻ lưu manh thổ phỉ nằm ngoài quy tắc, trốn ở nơi hoang vu đâu thể sánh nổi, cho dù là Nam Cực lão tổ, có quyền thế được như hắn trong lúc này không?

Đúng lúc này, một con Linh Thứu bay vụt từ không trung đến, Miêu Nghị duỗi cánh tay để tùy cho móng vuốt sắc bén của Linh Thứu ghim lên trên bao tay chiến giáp của bản thân.

Từ số màu lông trên phần cổ của con Linh Thứu này, không khó để phân biệt rõ chủng loại của nó và biết được con Linh Thứu này đến từ đâu.

Thấy là Linh Thứu dùng để liên lạc giữa hắn và Lão Bản Nương ở Lưu Vân Sa Hải, Miêu Nghị mở ra ống để thư ở chân Linh Thứu, làm phép tìm đồ ở bên trong để chuẩn bị lấy ra. Ai ngờ rằng bên trong rỗng tuếch, cái gì cũng không có, hắn không khỏi sững sờ một chút.

Đây là chuyện gì vậy chứ? Con Linh Thứu này cũng không có phản ứng báo hiệu đã phải trải qua hoảng sợ nào, điều này có nghĩa là thư đã được đưa đến một cách thuận lợi, nhưng vì nguyên nhân gì mà chưa có thư hồi âm?

Bạn đang đọc Phi Thiên (Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi supmangcua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.