Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái sơn chi điên (nhị)

Phiên bản Dịch · 1766 chữ

“Bách Hiểu Sinh?!” Phong Vân Vô Kị thật sự là chỉ tình cờ, việc hắn xuất hiện có thể nói là đã quá tốt, mọi người đều có tính tình quật cường, không thể chỉ dựa vào vũ lực là có thể hoàn toàn chế phục bọn họ, nhưng có Bách Hiểu Sinh thì lại khác.

“Bách Hiểu Sinh? Ngươi còn sống, như thế nào lại có thể được? Ta nhớ rõ ngươi tựa hồ không có võ công.

“Tiền bối nói không sai, đúng rồi, Kiếm thần tiền bối nhìn thấy chính là thái thượng sư tổ Bách Hiểu Sinh của vãn bối. Mỗi đại môn chủ của Thiên Cơ môn đều được gọi là Bách Hiểu Sinh, do bí thuật của bản môn sửa đổi dung mạo thành hình tượng tiền nhiệm môn chủ, giũ lại cho đến bây giờ, vãn bối chính là môn chủ Thiên Cơ môn.”

“Ngươi vừa mới gặp qua ta, như thế nào lại biết ta là Kiếm thần?” Phong Vân Vô Kị ngạc nhiên nói.

Bách Hiểu Sinh thong thả từ trong lồng ngực đưa ra một quyển tông thư, mở hé ra, thở dài một tiếng nói: “Lúc trước tiền bối phi thăng, thái thượng sư tổ của vãn bối có ghi chép lại vào một quyển ký lục, mỗi đại môn chủ của Thiên Cơ môn về phương diện hội họa có thể nói là thánh thủ. Thái thượng sư tổ mất một ngày một đêm ghi họa lại thời khắc tiền bối phi thăng. Quyển ký lục đó truyền tới bây giờ, ở trong môn phái vãn bối được coi là vật trấn phái. Vãn bối mỗi ngày đều xem qua, đối với việc tiền bối phi thăng vo cùng quen thuộc.”

Hai người này một hỏi, một trả lời, nhớ lại chuyện cũ, mọi sự nghi hoặc lúng túng của mọi người đều được giải đáp. Phong Vân Vô Kị không khỏi thầm khen một tiếng, trong lòng đối với Bách Hiểu Sinh không khỏi thầm khen ngợi.

“Tham kiến tổ sư!” ngày càng nhiều người cung kính quỳ xuống, tất cả mọi người nơi đây cơ hồ nội công trụ cột đều là Diệt ma tâm kinh, từ điểm này mà nói tất cả mọi người có thể xem như là đồng môn.

“Vô lại! Hắn căn bản chỉ là sử dụng yêu pháp mê hoặc Bách Hiểu Sinh, các ngươi tin tưởng hắn?!” Bách Lỹ Lãng giận dữ hét.

Phong Vân Vô Kị nhướng mày nói: “Bách Lỹ Lãng, bốn trăm năm trước ta bởi vì Trì Thương mà buông tha cho môn phái các ngươi, không nghĩ tới hôm nay lại dung túng cho hậu họa, các môn phái giang hồ tranh đấu cơ hồ đều do một tay ngươi gây nên.”

“Ngươi nói cái gì … …” Bách Lý Lãng sắc mặt biến, kinh hãi nói.

“Bách Lý Lãng, hành động của ngươi những năm gần đây, môn hạ của Thiên Cơ môn đều có ghi chép lại. Bởi vì ngươi thế lực hùng mạnh, trong trốn giang hồ cũng có bối phận rất cao, lão phu cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng ngươi thật sự không nên quyết định gây ra trường chém giết trong võ lâm. Dụng tâm của ngươi qua hiểm ác.”

Phong Vân Vô Kị thân hình đứng trên không trung, dưới chân vạn kiếm không ngớt xoay tròn, nhìn thấy Bách Lỹ Lãng giãy dụa, không chịu nhận lỗi lầm bèn cười lạnh một tiếng, thân hình dừng lại trên đỉnh núi, song chưởng đánh xuống. Dưới chân núi mấy ngàn cao thủ đại nội sớm dựa theo sự an bài trước đó, bắt trói mười mấy tên mặc trang phục các môn phái trong giang hồ, mang lên núi, ném xuống trước mặt mọi người.

“Những người này đều là đệ tử Thương Mang kiếm phái, nhìn mặt bọn họ các ngươi có thể nhận ra.”

“Thái thượng chưởng môn cứu ta! … …” một gã kiếm khách trẻ tuổi ngẩng đầu lên nói.

“là ngươi! … … ngươi là tặc tử!” hai gã trưởng lão giang hồ kiếm phái đứng dậy, thoáng nhìn đã nhận ra người này đúng là nguyên nhân xung đột của hai phái.

“Ngươi là ai? Bổn tọa không nhận ra, Thương Mang kiếm phái chưa từng có người này.”

“Thái thượng chưởng môn, đệ tử lúc trước nhận mệnh lệnh của người mặc trang phục môn nhân của Tuyết Nguyệt kiếm phái tới gây hiểu lầm với trưởng lão của Lưu Phong kiếm phái … …” kiếm khách trẻ tuổi kia kêu lên.

Bách Lý Lãng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

Nhìn những kẻ bị ném trên mặt đất đã được nhận mặt, môn nhân các kiếm phái trong giang hồ bắt đầu kích động, nghiến chặt răng đi tới hướng này, thần sắc căm giận như muốn ăn tươi nuốt sống. Phong Vân Vô Kị liền thông qua đại nội cao thủ Lục phiến môn mang những môn nhân Thương Mang kiếm phái đi.

Phong Vân Vô Kị mỉm cười, cũng không để ý tới, chỉ lẳng lặng nhìn Bách Lý Lãng.

“Ngươi còn gì để nói!”

Bách Lý Lãng vẻ mặt căm hận, tiến lên từng bước một, rút vũ khí ra, chỉ Phong Vân Vô Kị nói: “Yêu nhân, hôm nay ta thế thiên hành đạo diệt trừ ngươi.”

Đang lúc Phong Vân Vô Kị nghĩ hắn tiến tới liều mạng, không ngờ tới Bách Lỹ Lãng đột nhiên ném một gã đệ tử bên cạnh vào Phong Vân Vô Kị, sau đó nhanh chóng nhằm dưới chân núi phóng đi.

Phong Vân Vô Kị cười lạnh một tiếng, dưới chân xuất hiện hàng ngàn thanh trường kiếm nhằm Bách Lý Lãng truy đuổi, tốc độ so với hắn nhanh hơn, đuổi sát theo.

“Chạy trốn, ta cũng muốn xem xem tốc độ của ngươi rốt cuộc nhanh như thế nào, ở trước mặt ta mà mà dám chạy trốn. Hừ hừ, lần trước tha cho ngươi chạy, lần này ngươi không có vận khí tốt như vậy đâu.” Thanh âm Phong Vân Vô Kị từ phía sau truyền đến, Bách Lỹ Lãng cả người run lên, không có trả lời, chỉ liều mạng chạy.

“Còn muốn chạy!” Phong Vân Vô Kị tức giận hừ một tiếng, hấp tinh đại pháp được thi triển, hấp thu vạn năm công lực của Ngũ thiên ma vương, hấp tinh đại pháp của Phong Vân Vô Kị càng thêm bá đạo. Bách Lý Lãng cơ hồ bị khống chế, nhằm hướng bàn tay Phong Vân Vô Kị chạy lại.

“Ma tộc rốt cuộc cho ngươi lợi ích gì? Lại khiến ngươi bán mạng như thế!” Phong Vân Vô Kị ngũ chỉ bóp chặt cổ Bách Lý Lãng, thực lực đề cao gấp đôi. Bách Lý Lãng căn bản không có một cơ hội trốn thoát.

Ba ba!! (tiếng động khi Bách Lý Lãng dãy dụa phát ra – lời dịch giả diễn giải)

Bách Lý Lãng cố sức giãy dụa, đột nhiên một âm thanh từ phía sau lưng truyền đến, hai đạo gân xương xuất hiện, mang theo một âm thanh nhằm hướng Phong Vân Vô Kị lao tới.

Ô quang chợt lóe lên, hai cốt lạt kia bị gẫy thành nhiều đoạn, Bách Lý Lãng phát ra một tiếng hét thê thảm: “Đại nhân cứu ta!”

Phía dưới một bóng người lóe lên, hắc y nhân y phục bó sát người không một tiếng động xuất hiện. Phong Vân Vô Kị không khỏi thất kinh, Tiềm tức quyết của ma tộc quả nhiên lợi hại, không thể phát giác.

Ba! Phong Vân Vô Kị đánh ra một chưởng, hắc y nhân kia ngay cả việc hừ lên một tiếng cũng không kịp, liền hóa thành huyết nhục, rơi vãi xuống không trung. Phong Vân Vô Kị ngay cả cơ hội xem xét chân diện mục của hắn cũng không có. Bốn ngàn năm công lực đủ để giết chết kẻ này trong vòng một giây, ke này chắc chắn là thuộc hạ trong ma tộc của Ngũ thiên ma vương.

“Chết đi!” Bách Lý Lãng đột nhiên nổi giận, gầm lên một tiếng, trong tay xuất hiện một vật cổ quái, phát ra một tiếng kêu nhằm hướng Phong Vân Vô Kị phóng tới.

Phong Vân Vô Kị không dám khinh địch, thân hình chợt lóe lên, lùi ra sau vài trăm thước. Vật lạ kia nổ tung, phát xuất từng đạo lôi quang màu tím bao phủ trong phạm vi ba mươi thước, trong không khí phát ra một trận khói xanh.

Phong Vân Vô Kị ánh mắt đảo qua, Bách Lý Lãng dĩ nhiên nhân cơ hội này hướng mặt đất đào thoát, tiềm tức quyết kia là phương pháp tốt nhất để đào thoát.

“Trốn chỗ nào!” Phong Vân Vô Kị nổi giận gầm lên một tiếng, dưới chân hàng ngàn trường kiếm mang theo thanh âm nhằm phía dưới mặt đất cắm xuống, thần thức theo vị trí quan sát lúc ban đầu rất nhanh xuyên qua bùn đất.

Phong Vân Vô Kị phun ra một khẩu kiếm nguyên, hóa thành một đạo thanh quang nhằm hướng mặt đất, hình thành sự truy tìm cùng với hàng ngàn kiếm mang kia. Cả mặt đất bị phong tỏa, được kiếm nguyên kia của Phong Vân Vô Kị tương trợ, nhất thời kiếm khí đại tăng, mũi kiếm toát ra kiếm quang, mấy ngàn thanh trường kiếm liên kết với nhau hình thành một khối phong tỏa mặt đất.

Hắc! Phong Vân Vô Kị hét lên một tiếng, dưới tác dụng của hấp tinh đại pháp, sau xuống phía dưới mặt đất vài trăm thước, một khối trùy hình bị hút lên, khối trùy hình không ngừng xoay chuyển rất nhanh, qua lại giữa các thanh trường kiếm.

Xuyên qua khe hở của lưới kiếm, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy thần sắc kinh hoàng của Bách Lý Lãng, trong mắt Phong Vân Vô Kị hiện lên sát khí, đệ ngũ kiếm đảm chém ra một kiếm.

Oanh! Khối trùy hình cao vài trăm thước nổ tung thành nhiều mảnh vỡ, mang theo cả Bách Lý Lãng, tạo thành một màn mưa máu, ngay cả hài cốt cũng không còn … …

“Điều này cũng tiện vì Trì Thương mà làm … …” Phong Vân Vô Kị nhìn vụ khí trong không trung từ từ tiêu tan, lẩm bẩm nói, sau đó quyết định xoay người trở về … …

Bạn đang đọc Phi Thăng Chi Hậu của Hoàng Phủ Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.