Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tích Vũ Lâu

Phiên bản Dịch · 2431 chữ

- Vị kia chính là Băng Sương Kiếm Mạnh Nhất Thu?

- Thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ giống như hai mươi tuổi.

- Ngươi biết cái gì, người tu hành cường hãn thọ mệnh rất dài, đương nhiên nhìn còn trẻ.

Bên trong phủ An Quốc Công phi thường náo nhiệt, một đám thiếu nữ ở phía xa nhìn Mạnh Nhất Thu, Đoạn Kỳ Ngọc tiếp chuyện cùng hắn, không ít thiếu nữ mặt đỏ rần. Một là Mạnh Nhất Thu trông tuổi còn trẻ phảng phất là người cùng thế hệ với các nàng người, hai là từng trúng kịch độc dằn vặt có chút gầy gò, Tần Vân lúc sau nhập vào với tư cách nhập đạo kiếm tiên, khí độ càng là bất phàm.

Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ?

Dung mạo, khí độ, thực lực, địa vị... Nhất thời làm cho không ít thiếu nữ động lòng.

- Những cô gái nhỏ này không ít người động tâm đâu, bất quá ánh mắt của ca rất cao.

- Mạnh Ngọc Hương thoáng nhìn các thiếu nữ ở xa xa, không khỏi hầm hừ:

- Lại nói tiếp, ca ca của ta năm nay cũng ba mươi tám rồi, cũng nên lấy vợ. Mỹ nữ ở Đế kinh thành như mây, ta phải chọn cho ca ca một người tốt.

Với tư cách là thân nhân duy nhất của Mạnh Nhất Thu, Mạnh Ngọc Hương lập tức muốn giúp ca ca tìm vợ.

...

- Ca ngươi ngồi xuống nghỉ tạm, đây là chỗ mà bình thường ta sử dụng làm nơi viết sách vẽ tranh.

Mạnh Ngọc Hương đem Tần Vân tới một bên lầu, lúc này Đoàn Nhị công tử đang tiếp tiếp khách. Còn Đoàn gia lão thái thái, Đoạn Kỳ Ngọc đều đã đi về.

- Những người khác đi ra ngoài trước.

Tần Vân sau khi ngồi xuống, đạm nhiên phân phó:

- Tiểu muội cùng Đoàn Nhị ở lại.

Đoàn Nhị công tử cùng với tỳ thiếp, một ít trẻ con, bọn nha hoàn từng người sửng sốt.

- Còn không đi ra.

Đoàn Nhị công tử ngay lập tức thúc giục.

Nhất thời từng người ngoan ngoãn đi ra ngoài, bên trong lầu các chỉ còn lại Tần Vân, Mạnh Ngọc Hương, Đoàn Nhị công tử Đoạn Kỳ Phong, ngay cả Liễu Thanh Sa cũng tạm thời đi ra ngoài cửa.

- Mạnh đại ca.

Đoàn Nhị công tử cười nói.

- Ngươi lá gan rất lớn nha.

Tần Vân nhìn hắn, trong mắt có lãnh ý:

- Ở bên trong An Quốc Công phủ khi dễ tiểu muội ta còn chưa đủ, ở bên ngoài còn dung túng ngoại nhân đánh thê tử ngươi bắt bạt thê tử ngươi, ngươi không giúp thì thôi còn giúp đỡ một ngoại nhân?

Mạnh Ngọc Hương nhịn không được rơi lệ.

Thật sự là nàng quên không được ngày đó, ngày đó nàng bị toàn bộ Đế kinh thành chê cười! Nàng từng muốn đập đầu tự tử để quên đi tất cả, nhưng lúc đó nàng còn nhỏ lại tham sống sợ chết. Ngay cả những người thấp kém bên trong An Quốc Công phủ cũng coi thường nàng... Dù sao ngay cả trượng phu cũng không để ý nàng thì còn ai quan tâm nàng? May mắn, đại ca nàng chẳng những giải được độc còn trở thành nhân vật khủng bố trên Địa Bảng. Ngay cả gia chủ Đoàn gia Đoàn Kỳ Ngọc hay là người cầm quyền Đoàn gia chân chính Lão Thái Quân đều khi dễ nàng.

Phù phù.

Đoàn Nhị công tử lập tức quỳ xuống nói: - - Mạnh đại ca là lỗi của ta, lỗi của ta. Ta lúc đó bị tiện nhân kia là mờ con mắt, ta xin lỗi Ngọc Hương.

Vừa nói hắn vừa nghiêm khắc tát vào mặt mình, ba ba ba, tát hơn hai mươi bạt tay đến khuôn mặt đều sưng lên, Tần Vân cũng không hô ngừng, Mạnh Ngọc Hương cũng không hô ngừng, Đoàn Nhị công tử không dám ngừng lại.

- Ta sai rồi, ta đã biết lỗi rồi, ta bây giờ đối với Ngọc Hương là ngoan ngoãn phục tùng.

Đoàn Nhị công tử liền nói.

- Tại sao dừng lại? Đánh đủ một trăm bàn tay.

Tần Vân lãnh đạm nói.

- Ca, coi như xong đi.

Mạnh Ngọc Hương cũng nói.

- Đánh!

Tần Vân lạnh lùng nói.

- Vâng.

Đoàn Nhị công tử chỉ có thể không ngừng tát mình, tát đầy một trăm bàn tay thì trong miệng đều là máu, Mạnh Ngọc Hương không nhịn được đưa khăn tay cho hắn lau. Đoàn Nhị công tử trên mặt sưng đỏ lại mang theo nụ cười nhẹ nhàng:

- Tạ ơn phu nhân.

Mạnh Ngọc Hương lửa giận trong lòng không còn nữa, lúc này chỉ còn lại có không nỡ.

Tần Vân thấy thế âm thầm lắc đầu:

- Lúc trước ánh mắt của Mạnh Nhất Thu ta thật không ra làm sao, Đoàn Nhị công tử còn hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc Mạnh Ngọc Hương, để cho Mạnh Nhất Thu ta đồng mối hôn sự này. Trên thực tế Đoàn Nhị công tử chính là một kẻ mặt dày lừa gạt.

- Trước để cho thủ hạ đánh em gái ta, là vì đàn gia nổi tiếng Đế kinh thành Nhan Tích Vũ xúi giục?

Tần Vân nói rằng.

- Đúng vậy, chính là tiện nhân kia.

Đoàn Nhị công tử liền nói.

Mạnh Ngọc Hương đứng bên cạnh không nhịn được nói:

- Hiện tại lại mở miệng là tiện nhân, trước đây ngươi đem nàng đưa lên tận trời, ở trên người nàng hao tốn hàng loạt tiền bạc. Nàng ta còn xem đây là nhà chồng tương lại mà thân mật nữa, không cần ngươi làm bộ làm tịch ở đây.

Đoàn Nhị công tử nhất thời xấu hổ.

- Tiểu muội, đi, đi xem vị Nhan tiểu thư này.

Tần Vân đứng dậy.

- Đi ngay bây giờ?

Mạnh Ngọc Hương nhãn tình sáng lên.

- Báo thù phải càng sớm càng tốt.

Tần Vân nói rằng.

- Đúng đúng đúng, càng sớm càng tốt. Đoàn Nhị công tử liền đứng dậy.

Tần Vân, Mạnh Ngọc Hương đều không khỏi nhìn Đoàn Nhị công tử một cái, Mạnh Ngọc Hương không nhịn được nói:

- Ngươi và nàng mới là một cặp mà.

- Đó là ta hồ đồ.

Đoàn Nhị công tử liền nói.

Tần Vân khẽ gật đầu một cái.

- Đi thôi.

...

Xế chiều hôm đó, tại Tích Vũ Lâu có danh tiếng ở Đế kinh thành.

Bên trong Tích Vũ Lâu mỹ nữ như mây, bất quá những mỹ nữ này đều chỉ biểu diễn cầm, Tiêu, tỳ bà, đàn tranh và một ít nhạc cụ khác, thậm chí biểu diễn cũng ở trên sân khấu lớn nhất Tích Vũ Lâu. Những khách nhân căn bản không đụng được. Đương nhiên toàn bộ Đế kinh thành cũng có một ít người có tiền vẫn có biện pháp đùa bỡn những mỹ nữ Tích Vũ Lâu này.

Chủ nhân Tích Vũ Lâu, chính là đàn gia nổi tiếng Đế kinh thành Nhan Tích Vũ, bây giờ đã qua tuổi ba mươi nhưng vẫn như trước xinh đẹp như hoa.

"Ào ào xôn xao ~~~ "

Nhóm lớn những cao thủ nhanh chóng bao vây toàn bộ Tích Vũ Lâu.

- Chuyện gì xảy ra?

- Làm sao bị bao vây?

- Nhìn xem đây là đệ tử Chu Sơn kiếm phái.

Những khách nhân này kinh hồn bạc vía, đó dù sao cũng là một trong tám đại tông phái của nước Sở, ngay cả Sở vương cũng phải nhượng bước trước Chu Sơn Kiếm phái. Bởi vì đại tông phái không ai nguyện ý vì Sở vương quên mình phục vụ! Giống như tông phái đứng đầu Vô Song Phủ căn bản không quan tâm vương triều nào nổi dậy hay bị huỷ diệt. Mặc cho người nào xưng bá thiên hạ tông phái vẫn như trước cường thịnh. Nhưng Chu Sơn Kiếm phái nền móng lại bạc nhược phải dựa vào vương quyền mới có thể có uy thế hôm nay.

Chu Sơn Kiếm phái làm việc người không liên quan mau mau tránh ra.

Nhất thời đệ tử dẫn đầu Chu Sơn Kiếm phái gầm lên.

Vâng! Vâng!

Chúng ta không quấy rầy.

Khách nhân khéo léo nhanh chóng rời đi.

Tần Vân cùng Mạnh Ngọc Hương hai người xuống xe ngựa.

Bên cạnh Đổng Vạn, Liễu Thanh Sa, Đoàn Nhị công tử đều đi theo.

Xuống xe ngựa, Tần Vân quan sát Tích Vũ Lâu, các nhạc sĩ xinh đẹp của Tích Vũ Lâu đều hoảng sợ vô cùng, còn bọn hộ vệ Tích Vũ Lâu đối mặt Chu Sơn Kiếm phái, mỗi người đều rời đi.

Rất nhanh, Lâu chủ Tích Vũ Lâu Nhan Tích Vũ mang theo thị nữ đi ra.

Nhan Tích Vũ!

Mạnh Ngọc Hương tròng mắt đỏ hoe, tràng cảnh ngày đó lại hiện lên trong đầu, nàng ôm thật chặc cánh tay của huynh trưởng

Tần Vân vỗ nhè nhẹ một cái vào tay Mạnh Ngọc Hương, hắn đạt được tình báo tự nhiên sẽ hiểu trước đây phát sinh chuyện gì. Dù không có gánh vác một phần nhân quả của thân thể này thì cũng phải cho em gái mình ngẩn cao đầu.

Ta gặp qua Mạnh công tử.

Nhan Tích Vũ eo nhỏ chân dài dáng người thướt tha, da thịt trắng như tuyết cộng thêm tài đánh đàn nổi tiếng có khí chất, đích thật là một tiểu mỹ nhân hiếm thấy, thảo nào ở Đế kinh thành vô cùng nổi tiếng. Tần Vân cũng phải thừa nhận, luận dung mạo Mạnh Ngọc Hương có thể không thua gì nhưng Mạnh Ngọc Hương là ung dung quý khí, Nhan Tích Vũ lại mang theo khí chất đặc thù, càng thêm hấp dẫn người.

Trước đây tiểu muội ta tới đây muốn dẫn chồng của nàng đi, nhưng ngươi để cho thủ hạ của ngươi đánh ta tiểu muội? Ta nói không có gì oan uổng ngươi đi.

Tần Vân quan sát nàng.

Nhan Tích Vũ trong lòng kêu khổ.

Nàng là Đế kinh thành một phương danh tiếng, tự nhiên không đem một cái liền trượng phu đều không quan tâm phu nhân mình rồi kêu người trực tiếp đánh ra ngoài để vào mắt.

Đây là Đoàn Nhị công tử phân phó.

Nhan Tích Vũ liền nói

- Hắn không muốn bị quấy rối.

- Ta không có phân phó!

Đoàn Nhị công tử liền cao giọng nói.

Nhan Tích Vũ nhất thời con mắt ửng đỏ: - - Đoàn nhị công tử, ngươi làm sao...

- Bất kể Đoàn nhị có phân phó hay không, ngươi tự mình hạ lệnh nói... Đem người đàn bà chanh chua đuổi đi ra ngoài. Lời này là ngươi nói, không giả phảo không!? Trong mắt Tần Vân hiện lên một tia lạnh.

Nhan Tích Vũ có chút ủy khuất.

Tích Vũ, không cần sợ Mạnh Nhất Thu, tất cả có ta.

Một giọng nói vang lên bên tai Nhan Tích Vũ.

Nhan Tích Vũ nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, cất cao giọng nói:

Mạnh công tử, Tích Vũ Lâu mở rộng cửa việc buôn bán mà Đoàn phu nhân lại tới phá hư, Đoàn Nhị công tử thân làm chồng của nàng cũng muốn ta đem cái người đàn bà chanh chua đuổi ra ngoài, ta đương nhiên phải hạ lệnh rồi. Cũng không thể để cho một người đàn bà chanh chua một mực hồ đồ trong Tích Vũ Lâu được!?

Tần Vân ánh mắt lại ngược lại nhìn về phía bên trong Tích Vũ Lâu.

Mạnh Nhất Thu! Ngươi lại khi dễ một nữ nhân, ta thay ngươi cảm thấy xấu hổ mà! Một gã nam tử to con từ bên trong Tích Vũ Lâu đi ra, hắn mặc quần áo nửa lộ, khuôn mặt hắn cương nghị có một đôi mắt ngập trời khí phách, ánh mắt đảo qua làm cho những cao thủ vây quanh Tích Vũ Lâu sợ hãi.

- Hạng đại ca.

Nhan Tích Vũ chạy ngay đến nam tử to con bên cạnh như chim nhỏ nép vào người vậy.

- Hạng Thống?

Tần Vân nói.

- Nhan Tích Vũ lại cùng Hạng Bá Thương ở cùng một chỗ?

Đoàn Nhị công tử sắc mặt trắng bệch.

- Ca, không cần đánh nhau vì ta.

Mạnh Ngọc Hương thấp giọng nói.

Hạng Thống: Biệt hiệu Bá vương thương, Địa Bảng bài danh thứ tám! Đến từ gia tộc thần bí cổ xưa Hạng gia, thân thể tu luyện rất mạnh, Hạng gia mỗi đời hành tẩu thiên hạcũng là một phương cường giả. Thân thể cực mạnh đối với cận thân chém giết tự nhiên vô cùng ưu thế.

-Ha ha ha...

Hạng Thống ôm Nhan Tích Vũ, cười ha ha nói:

- Mạnh Nhất Thu, ngươi lần trước vì một nữ nhân thân trúng kịch độc tự hủy tương lai. Lần này ta khuyên ngươi đừng vì một nữ nhân mà ra mặt làm mất mạng, có muốn hối hận cũng đã muộn.

- Chỉ bằng ngươi?

Tần Vân nhìn hắn.

- Đúng vậy, chỉ bằng ta!

Trong con ngươi Hạng Thống hiện lên tử quang, chiến ý tận trời:

- Thế nào, cho rằng Vô Song Phủ xếp ngươi bài danh thứ mười ba trên Địa Bảng cùng ta bài danh thứ tám rất gần phải không? Liền cho rằng có thể đánh thắng ta? Hừ hừ, kiếm của ngươi chém ta mười lần trăm lần đều không làm gì được ta. Mà ta một thương là có lấy mạng của ngươi.

- Hạng Thống, không biết thực lực của ngươi có lớn như ngươi khẩu khí của ngươi hay không?

Tần Vân thân ảnh mờ nhạt, trong nháy mắt tới gần Hạng Thống, đồng thời rút Băng Sương Kiếm bên hông ra.

Kiếm quang loá mắt, được ánh mặt trời chiếu xuống càng sáng chói hơn nữa, trong giây lát xẹt qua trời cao.

- Cẩn thận.

Hạng Thống ngay lấp tức vung tay lên, đem Nhan Tích Vũ ném ra xa, đồng thời hắn một tay ngăn cản Băng Sương Kiếm của Tần Vân.

Thình thịch!

Hạng Thống chỉ cảm thấy hoa mắt, cảm giác một kiếm như bổ vào trên của hắn, cả người bay ngược ra. Thình thịch thình thịch, liên tục đụng nát tường, cột gỗ, hòn non bộ nhưng vẫn tiếp tục bay tới sân khấu lớn của Tích Vũ Lâu, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Một bên mọi người đều dại ra nhìn một màn này.

Bạn đang đọc Phi Kiếm Vấn Đạo (Dịch) của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi waynell
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Một_nửa_thất_lạc
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.