Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13 - Past 2

Phiên bản Dịch · 3459 chữ

Những người đeo băng đỏ không lôi nữa, bảo một câu:

- Vậy thì nhà bà cứ làm ầm ĩ đi, xem nhà bà làm được cái gì nào?

Nói xong đứng sang một bên hút thuốc. Đường Uyển Nhi đứng sang một bên xem một lúc, thấy người đến xem mỗi lúc mỗi đông, nhiều đàn ông không xem người đàn bà kia, mà cứ nhìn mình, biết ngày mình đứng chung với ba người đàn bà này, thì đã xấu lại càng xấu, đã đẹp lại càng đẹp, liền không xấu hổ, nét mặt bình thản, đưa mắt nhìn lên chỗ cao, sau đó õng ẹo đi vào lối cửa bên cạnh. Người gác cổng dường như không ngăn lại, Đường Uyển Nhi đã đi qua quá ba bước thì bị gọi giật lại:

- Đồng chí kia, xin cho xem thẻ đại biểu!

Đường Uyển Nhi đáp:

- Tôi không phải là đại biểu, tôi tìm Trang Chi Điệp.

Người ấy nói:

- Quả thật xin lỗi, chế độ của Đại hội không cho nhân viên không phải đại biểu đi vào. Chị cần gặp Trang Chi Điệp, tôi sẽ bảo người mời ông ấy ra gặp chị.

Người đó liền bảo với một người trong sân có thấy Trang Chi Điệp bảo ông ấy ra cổng có người tìm. Quả nhiên chỉ một lát Trang Chi Điệp đi ra, hớn hở hỏi:

- A, em đến có việc gì vậy?

Đường Uyển Nhi đáp:

- Mau mau đưa em vào, em có chuyện cần nói với anh.

Trang Chi Điệp liền nói với người gác cổng, rồi dẫn Đường Uyển Nhi vào sân, song lại bảo:

- Em lộng lẫy quá, anh đi vào trước, phòng bảy linh ba, nhớ nhé, đừng vào nhầm.

Trang Chi Điệp không quay đầu lại, đi thẳng lên gác. Đường Uyển Nhi bước theo, đi đến phòng bảy linh ba. Trang Chi Điệp liền đóng luôn cửa, ôm chặt Đường Uyển Nhi. Đường Uyển Nhi ngoan ngoãn, cứ để Trang Chi Điệp ôm thoải mái. Hơn nữa, hai chân còn quặp chặt eo Trang Chi Điệp, hai tay ghì chặt cổ anh ta, nghiễm nhiên ngồi gọn trên hai tay Trang Chi Điệp. Đường Uyển Nhi nói:

- Khiếp vừa giờ anh rụt rè, thận trọng thế, mà bao giờ thì như điên thế này.

Trang Chi Điệp chỉ cười hì hì bảo:

- Anh nhớ em vô cùng. Tối hôm qua, còn nằm mơ thấy em, em thử đoán xem nào, anh cõng em lên núi, cõng suốt một đêm.

Đường Uyển Nhi hỏi:

- Thế không sợ chết thật à?

Trang Chi Điệp đặt Đường Uyển Nhi xuống giường ,nắn bóp như nghịch cục bột dẻo. Đường Uyển Nhi cười khanh khách, thở hổn hển, đột nhiên bảo:

- Chớ có sờ vào, hễ sờ vào một cái là…

Trang Chi Điệp bỗng chốc rạo rực, vừa nuốt nước bọt trào ra mồm, vừa đòi cởi váy của Đường Uyển Nhi. Đường Uyển Nhi đứng lên, tự lột váy áo và bảo đi đường ra mồ hôi, có mùi, cần tắm rửa một cái. Trang Chi Điệp liền vào buồng tắm vặn nước để Đường Uyển Nhi tắm, còn mình bình tĩnh lại, cũng cởi quần áo ngồi đợi ở mép giường, chờ mãi không thấy ra, tự đẩy cửa buồng tắm, nhìn thấy Đường Uyển Nhi mái tóc dài buông lơi, thân hình nõn nà đang đứng trước bồn tắm, một tay cầm vòi sen, một tay kỳ cọ bộ ngực căng phồng, liền nhảy xổ vào. Đường Uyển Nhi bỗng chốc mềm nhũn quăng luôn vòi hoa sen đi (tác giả cắt đi một trăm mười hai chữ). Đầu Đường Uyển Nhi gối lên mép bồn tắm, mớ tóc dài thõng hẳn xuống nền nhà, cứ để cho Trang Chi Điệp cắn vào cái cổ ngửa hẳn lên bốn vết răng tấy đỏ, mới bảo:

- Đừng để tóc nhúng nước.

Trang Chi Điệp mới lồm cồm bò dậy đóng vòi hoa sen, bế bổng Đường Uyển Nhi trên tay đặt xuống giường. Đầu giường kê một chiếc bàn nhỏ. Bức tường trên mặt bàn gắn một chiếc gương to. Đường Uyển Nhi nhìn vào gương một lát, mỉm cười bảo:

- Anh thử nhìn mình xem, đâu có giống một nhà văn!

Trang Chi Điệp hỏi:

- Nhà văn nên thế nào nhỉ?

Đường Uyển Nhi đáp:

- Nên nho nhã chứ!

Trang Chi Điệp bảo:

- Thế thì được.

Liền đẩy hai chân Đường Uyển Nhi lên. Đường Uyển Nhi ngượng quá vội bảo:

- Đừng anh! Đừng!

(tác giả cắt đi năm trăm chữ)

Đường Uyển Nhi nghe nói có một nốt ruồi ở chỗ kín của mình, liền soi gương tìm xem, nghĩ bụng "Trang Chi Điệp yêu mình lắm. Tay công nhân ở Đồng Quan kia không phát hiện ra, Chu Mẫn cũng không phát hiện ra. Ngay đến chính mình cũng không phát hiện ra". Liền hỏi:

- Có nốt ruồi tốt chứ?

Trang Chi Điệp đáp:

- Có thể tốt đấy, anh cũng có một nốt đây này.

Đường Uyển Nhi nhìn quả nhiên cũng có một nốt, chị ta bảo:

- Thế thì tốt, sau này có đi đến cùng trời cuối đất, chúng mình vẫn tìm được nhau!

Nói xong liền hỏi:

- Đóng chặt cửa chưa anh? Ban trưa liệu có ai vào không đấy?

Trang Chi Điệp đáp:

- Bây giờ em mới nhớ tới đóng cửa ư? Phòng dành riêng cho anh, không ai vào đâu.

Đường Uyển Nhi bảo Trang Chi Điệp ôm chị ta vào lòng, nói:

- Mình vừa đến một cái là đã…còn hăng hơn cả thời còn trẻ! Thật ra, em mạnh bạo đến đây là để nói với anh một việc. Bài văn của Chu Mẫn đã gây tai hoạ cho anh phải không?

Trang Chi Điệp đáp:

- Em biết rồi sao? Anh đã dặn hắn, đừng nói với em, sợ em lo nghĩ không có lợi, tại sao hắn lại nói với em nhỉ?

Đường Uyển Nhi nói lại một lượt tình hình Chu Mẫn đã nói và hỏi có đúng thế không, Trang Chi Điệp gật đầu. Đường Uyển Nhi nói:

- Em tuy sống chung với Chu Mẫn, nhưng bây giờ tất cả đã là của anh. Anh phải đề phòng hắn.

Trang Chi Điệp hỏi:

- Hắn định làm gì? biết chuyện của chúng mình rồi sao?

Đường Uyển Nhi đã nói ra chuyện gài số lùi của Chu Mẫn, Trang Chi Điệp im lặng, ngồi tại chỗ cười gằn hai tiếng.

Đường Uyển Nhi hỏi:

- Anh điên tiết rồi hả? Anh định trừng trị hắn ư? Em đến nói với anh điều này, chỉ là để nhắc anh đề phòng hắn, chứ không đòi anh trừng trị hắn. Chu Mẫn thông minh, có lúc thông minh đến phát khiếp, nhưng hắn chưa đến nỗi là kẻ xấu.

Trang Chi Điệp nói:

- Anh biết điều đó.

Nhưng Đường Uyển Nhi bỗng dưng nhăn mặt, hai hàng nước mắt chảy dài. Trang Chi Điệp vội hỏi vì sao, Đường Uyển Nhi nói:

- Không biết cái duyên cái số của chúng mình, hay là nhân duyên của em và Chu Mẫn đến ngày tàn lụi, từ khi gặp anh, em đâm ra suốt ngày đêm tương tư, lúc mười bảy, mười tám tuổi cũng không bị như vậy, cả ngày bần thần chẳng làm được việc gì nên hồn. Quả tình em đã thể nghiệm được thế nào là "đồng sàng dị mộng".

Trang Chi Điệp nói:

- Thì anh cũng chẳng như vậy sao? Đừng khóc lóc lúc này không có lợi cho sức khoẻ. Hãy nghe anh đi em!

Trang Chi Điệp đưa tay lau nước mắt cho Đường Uyển Nhi, âu yếm như thương yêu trẻ nhỏ, Đường Uyển Nhi nói:

- Em nghe anh, em không khóc nữa. Nhưng em vẫn phải nói với anh, em không nói ra thì em uất lên mà chết mất. Em càng bạo phổi đi lại với anh, lòng em càng lo sợ, sợ cứ thế này mãi, cuộc sống sẽ ra sao? Anh Điệp ơi, em sẽ lấy anh, thật đấy, em sẽ lấy anh mà!

Đường Uyển Nhi cứ nói, chẳng xem Trang Chi Điệp có kịp phản ứng như thế nào, lại nói tiếp:

- Em muốn lấy anh, làm đôi vợ chồng lâu dài. Tuy em không có tài cán gì, cũng chẳng có địa vị xã hội, thậm chí, ngay đến hộ khẩu ở Tây Kinh cũng không có. Có lẽ hầu hạ anh cũng chẳng được chu đáo như Ngưu Nguyệt Thanh, nhưng em dám nói, em sẽ làm cho anh sung sướng , vĩnh viễn làm cho anh sung sướng! Bởi vì em đã nhận ra em cũng đã cảm thấy anh không giống người thông thường, anh là nhà văn, anh cần phải luôn luôn tìm sự kích thích nào đỏ để làm sống động linh cảm nghệ thuật của anh. Mà những người thường, kể cả Ngưu Nguyệt Thanh trong số đó, họ có thể lo ăn ngon mặc đẹp cho anh, song khó mà điều chỉnh liên tục được mình để đem đến cho anh những khoái cảm mới lạ, tươi mát. Anh là một người cẩn thận, thật thà, điều này vừa gặp anh em đã nhận thấy như thế, nhưng tại sao anh cứ u uất, cho dù anh cười, em cũng đã nhận ra nỗi u uất ấy, dẫn đến chỗ vì sao anh đã đến với em như thế này? Em đoán trong việc này có nhiều nguyên nhân. Song ít nhất cũng bộc lộ ra một điểm. Đó là một sự ức chế, kìm nén tình dục trong đời sống thường ngày của anh. Em tin rằng, em không phải là một con đàn bà quá hư hỏng, rắp tâm dụ dỗ anh, phá hoại gia đình anh, cũng không có ý đồ chiếm đoạt tài sản và thanh danh của anh, vậy thì do nguyên nhân nào? Có lẽ người ta sẽ bảo, anh là người đàn ông ưa của lạ có mới nới cũ, còn em càng là một người đàn bà dâm đãng lẳng lơ, không phải, con người ta, ai cũng có thiên tính theo đuổi những thứ tốt đẹp, làm một người sáng tác, có mới nới cũ là một biểu hiện của lòng ham muốn sáng tạo? Nhưng đương nhiên rất khó được những người đàn bà thông thường hiểu cho điều đó. Bởi vậy hôm trước Ngưu Nguyệt Thanh cũng đã bảo ,kiếp sau chị ấy không bao giờ làm vợ nhà văn nữa. Về điểm này, em tự tin, em mạnh mẽ hơn họ, em biết, em cũng sẽ điều chỉnh để thích ứng vg anh, làm cho anh lúc nào cũng thấy tươi mới. Thích ứng với anh, cũng không có nghĩa là em đánh mất mình, ngược lại sẽ làm cho em sống có ý vị. Ngược lại chính vì em sống cho em có ý vị thì anh cũng sẽ luôn luôn thấy tươi mới, sẽ không nhàm chán. Tác dụng của đàn bà là để hiến dâng cái đẹp, hiến dâng rồi, cũng sẽ làm cho anh càng có sức mạnh để phát triển thiên tài của anh. Khi em nghĩ như thế, em rất xúc động, xúc động lắm, nhưng xúc động rồi lại nghĩ, điều ấy có được không? Nếu không gặp được anh, em cũng không cảm thấy mình có lòng tự tin ấy, chính vì anh đã cho em một chút ánh nắng, em mới rực rỡ ra đấy, có phải suy nghĩ vớ vẩn linh tinh, không biết trời cao đất dầy thế nào không nhỉ? Em cũng đã nhắc nhở mình anh là người có vợ, có gia đình, vợ anh lại đẹp và thảo hiền, quan trọng hơn nữa là anh có tiếng tăm lừng lẫy, anh đã không phải là Trang Chi Điệp của cá nhân anh. Anh là Trang Chi Điệp của xã hội, hơi có gió thoảng cỏ lay là cả thành mưa gió, liệu anh có dám lao vào cơn nguy hiểm đó không? Có chịu nổi ngón đòn ấy không? Nếu quả tình làm hư hỏng tất cả, thì đành rằng em yêu anh, song chẳng phải đã hại anh đó sao? Cho nên sau cuộc chơi bời hôm ấy, em đã thầm nói với mình, chơi bời một lần, thì chơi bời một lần rồi thôi, sau này gặp nhau chỉ nói chuyện, không bao giờ dám lún sâu nữa, nhưng em không tài nào khống chế được mình. Anh Điệp ơi, em nói ra điều đó, anh đừng chê cười em. Anh cứ để em nói ra, sự việc có thành hay không, anh có chịu lấy em không, điều đó em không quan tâm, chỉ được nói ra trước mặt anh, nói được ra điều đó là lòng em dễ chịu đi nhiều.

Đường Uyển Nhi nói xong, liền gục xuống tại chỗ, không nhúc nhích. Trang Chi Điệp không quản ngại những lời Đường Uyển Nhi nói ra, càng cảm thấy người đàn bà này đáng yêu, ngay lập tức ôm Đường Uyển Nhi vào lòng, mặt nhìn mặt, cảm thấy đau lòng, không sao kìm nổi giọt nước mắt. Anh bảo:

- Uyển Nhi ơi, anh đâu dám chê cười em? Cám ơn em cũng còn cám ơn không kịp nữa là. Em có tâm tư ấy, mấy hôm nay anh cũng nơm nớp lo âu. Hơn mười năm trước, lần đầu tiên đến thành phố này, vừa nhìn thấy cái lầu chuông xanh vàng rực rỡ, anh đã thề rằng phải sống nổi đình nổi dám ở đây, phân đâu gian khổ trầy trật, nổi được lên rồi, thì đâu ngờ lại sống nặng nề như thế này. Anh thường nghĩ thành Tây Kinh to rộng thế này có liên quan gì với mình cơ chứ? Ở đây cái gì thuộc về mình nhỉ? Chỉ có ba chữ Trang Chi Điệp. Nhưng cái tên là của anh, còn dùng nó nhiều nhất lại là người khác. Đi ra ngoài là có người sùng bái anh, cung kính anh, quả thật không rõ, xét cho cùng, thì anh đà làm những gì để người ta như vậy? Có phải người ta đã nhầm lẫn? Phải chăng là bởi vì anh đã viết ra những áng văn chương kia? Đó là những trò gì mới được cơ chứ? Anh biết anh đã thành danh, song không thành công. Anh cần viết những áng văn anh hài lòng, nhưng anh lại chưa viết được ngay, cho nên anh cảm thấy hổ thẹn, đã hổ thẹn rồi, mà người ta còn cứ tưởng anh khiêm tốn. Anh khiêm tốn cái nỗi gì? Nỗi đau ấy dằn vặt anh. Song lại có thể bày tỏ với ai nỗi đau khổ ấy, nói ra liệu ai hiểu ình? Mạnh Vân Phòng lấy người bạn tốt nhất của anh. Song anh và anh ấy nói với nhau những điều ấy không hợp. Anh ấy thường mắng anh là lợn gầy réo hồng hộc, lợn béo cũng réo ông ổng. Ngưu Nguyệt Thanh là vợ anh, quả thật cô ấy là người vợ thảo hiền, với người khác mà nói, có một người vợ như Ngưu Nguyệt Thanh là niệm Phật được rồi, nhưng anh cũng không thể nói với vợ anh những điều ấy. Trong lòng buồn khổ, nên tự nhiên ở nhà anh lầm lì ít nói, cô ấy lại tưởng anh làm sao, thường dem những việc buồn phiền trong nhà ra càu nhàu ca cẩm. Cũng tại anh chẳng ra gì, đã cãi nhau với cô ấy, càng cãI nhau, càng khoét sâu hố ngăn cách. Em thử nghĩ, như vậy anh còn bụng dạ đâu để viết ra tác phẩm hay? Chẳng có cảm giác gì nữa, trong lòng l.ai lo lắng sốt ruột, oán trời trách người, suốt ngày nôn nóng, hậm hực, quả thật anh nghi ngờ mình đã sức vơi tài tận, anh sắp sửa đi toi. Hơn một năm nay ngày đêm sức khoẻ cũng đã suy sụp, suy nhược thần kinh rất nặng, ngay đến tình dục, hầu như cũng mất tác dụng! Giữa lúc ấy, anh đã quen em. Anh có thể nói thật với em, những người đàn bà anh tiếp xúc cũng không phải là ít. Nhưng anh chỉ qudn biết mà thôi. Một số người chung quanh anh say sưa trò chuyện, tí máy tí mẩy, gợi ý đôi chút, anh luôn coi thường họ đã làm như vậy, cũng không tưởng tượng nổi, một khi đã không có tình cảm, thì làm sao mà làm chuyện kia được. Gặp được em, anh không biết tại sao ngực đập thình thịch, cũng không biết từ đâu, đâm ra bạo phổi đến thế. Anh cảm thấy em đẹp, trên người em có sức hấp dẫn mà anh không nói hết được, điều này giống như thanh có vần, như lửa có ngọn, em là người đàn bà có mùi vị đàn bà thật sự. Điều khiến anh cảm động hơn là em đã tiếp nhận tình cảm của anh. Chúng ta chung đụng với nhau, anh đã có cảm giác trở lại, anh vẫn là một người đàn ông, trong lòng trỗi dậy niềm say mê vô hạn. Anh cảm thấy anh chưa toi đời, sẽ viết được tác phẩm hay. Nhưng anh lai buồn biết chừng nào, bởi vì chúng ta quen nhau quá muộn. Những năm ấy sao em không đến Tây Kinh nhỉ? Còn anh thì tại sao cũng không gặp em ở Đồng Quan cơ chứ? Anh đã nghĩ đến chuyện chúng ta cưới nhau, thậm chí còn nghĩ đến cảnh tượng sau khi cưới. Những hiện thực như thế nào? Tuy anh hận mình, mệt mỏi vì thanh danh, song lại không thể không suy nghĩ đến thanh danh, nếu lập tức nêu ra ly hôn, xã hội tất nhiên sẽ ồn ào lên ngay, lãnh đạo sẽ đánh giá ra sao? Họ hàng và bạn bè sẽ nhìn nhận thế nào? Ngưu Nguyệt Thanh sẽ ra sao đây? Chuyện này không như người thông thường, dăm hôm, mười hôm, một tháng, hai tháng là sự việc sẽ êm xuôi. Uyển Nhi ơi, anh nói những điều này, mong em thông cảm cho anh, anh không muốn dùng những lời đường mật để dụ dỗ đánh lừa em đâu, anh chỉ có thể nói mọi suy nghĩ của anh đối với em. Nhưng trong cảm giác của anh, chúng ta sẽ thành công, anh xin em nhớ một câu: em hãy chờ anh, sớm muộn thế nào anh cũng lấy em, chỉ cần em tin anh.

Đường Uyển Nhi nằm trong lòng, gật gật đầu, nói:

- Em tin, em chờ anh.

Trang Chi Điệp hôn Đường Uyển Nhi, nói:

- Vậy thì em cười lên xem nào!

Đường Uyển Nhi quả nhiên mỉm cười. Hai người lại ôm nhau lăn trên giường. Trang Chi Điệp lại đòi trèo lên. Đường Uyển Nhi hỏi:

- Vẫn được hả?

Trang Chi Điệp đáp:

- Được chứ, được thật mà!

(tác giả bỏ đi năm trăm mười bảy chữ). Lúc này nghe thấy có ai gọi ở ngoài hành lang:

- Đi họp thôi, đến giờ họp rồi!

Trang Chi Điệp liền giơ tay lên xem đồng hồ, kim giờ và kim phút đã chỉ sang hai giờ quá mười lăm phút buổi chiều, bèn khẽ nói:

- Không dám nữa.

Cả hai người mau chóng mặc xong quần áo.

Trang Chi Điệp nói:

- Buổi chiều anh là người đọc tham luận đầu tiên torng phiên họp chiều nay.

Đường Uyển Nhi nói:

- Ai có thể nghĩ tới, một lát nữa anh lên bục trịnh trọng phát biểu, mà vừa giờ lại cày hùng hục! Tối nay xem lại tivi, bao nhiêu là người nhìn vào, chắc sẽ bảo: xem kìa, kia là Trang Chi Điệp thần tượng mà tôi sùng bái. Nhưng còn em, em sẽ nghĩ, em còn biết cả cái món đặc biệt nữa cơ!

Trang Chi Điệp liền cắn vào cổ Đường Uyển Nhi một cái, bảo:

- Anh ra trước nhé? Chờ bao giờ hành lang vắng người em hãy ra.

Nói xong bước khỏi cửa. Đường Uyển Nhi chải đầu, sửa lông mày, bôi lại môi son, vuốt thẳng giường chiếu, cho tới lúc nghe thấy hành lang im ắng liền bay ra khỏi cửa buồng như một chiếc lá.

Bạn đang đọc Phế Đô của Giả Bình Ao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.