Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11 - Part 2

Phiên bản Dịch · 3509 chữ

Đường Uyển Nhi lại cầm gương lên soi, trước đây nghe người ta bảo có gương đồng, cứ nghĩ gương đồng thì soi sao được, nào ngờ lại sáng bóng như kính thế này. Liền bỏ luôn cái đĩa tranh bày trên bàn đặt gương đồng lên giá tranh ấy. Rồi cứ soi cứ ngắm vuốt mãi. Chu Mẫn bảo:

- Xem kìa, em cứ xí xa xí xớn!

Đường Uyển Nhi bảo:

- Em đang nghĩ chiếc gương đồng này ngày xưa là của người đàn bà nào, chị ta soi gương, dán hoa cắt giấy trang kim lên trán như thế nào nhỉ?

Nói rồi bĩu mồm bảo tiếp:

- Chu Mẫn này, mấy viên ngói diềm mái, em thu gom trước kia anh chẳng coi ra cái gì hết, vứt lay vứt lắt, nhét chỗ này một hòn, nhét chỗ kia một viên, lại còn đánh vỡ tan của người ta một viên nữa cơ chứ! Chiếc gương này là bảo bối của em đấy nhá, đặt vào đây, anh đừng có động vào đấy!

Chu Mẫn bảo:

- Anh đâu có không hiểu thế nào là nặng nhẹ sang hèn kia chứ?

Rồi nhìn Trang Chi Điệp có phần nào ngượng ngùng. Đường Uyển Nhi liền giục:

- Anh Chu Mẫn ơi, vậy thì anh thay thầy giáo Điệp chạy đi thông báo cho thầy giáo Phòng, rồi về mua một ít quà, chưa biết chừng hôm nay là ngày sinh của thầy giáo Điệp, hay ngày sinh của sư mẫu cũng nên.

Trang Chi Điệp nói:

- Chẳng phải sinh nhật của ai cả, ăn uống là chuyện vặt, cái chính là họp mặt bạn bè.

Chu Mẫn sẵn sàng chuẩn bị đi. Trang Chi Điệp cũng định ra về, Chu Mẫn bảo:

- Có em đi báo, thầy cứ bình tĩnh, để Đường Uyển Nhi ra phố mua mấy cái bánh hấp vào óc đậu phụ về đã, chắc là thầy chưa ăn lót dạ buổi sáng.

Trang Chi Điệp cũng ngồi lại, bảo vậy thì mình nghỉ một lát sẽ đi. Chu Mẫn vừa ra khỏi cổng, Đường Uyển Nhi liền ra đóng cổng, nhưng quay về nói;

- Thầy giáo Điệp ạ, em đi mua cho thầy mấy cái bánh hấp nhé?

Trang Chi Điệp bỗng mất tự nhiên, đứng lên rồi lai ngồi xuống bảo:

- Tôi không quen ăn lót dạ buổi sáng, em cần ăn thì cứ mua cho em.

Đường Uyển Nhi liền cười bảo:

- Thầy không ăn thì em cũng không ăn nữa.

Đôi mắt nhìn chằm chằm Trang Chi Điệp. Trang Chi Điệp thấy toàn thân rạo rực, sống mũi toát mồ hôi hột, song cũng dũng cảm nhìn Đường Uyển Nhi. Đường Uyển Nhi liền ngồi ngay trước mặt Trang Chi Điệp. Chiếc ghế rất nhỏ, một bên chân duỗi ra đàng sau còn bên chân kia thì từ từ ngả xuống mũi chân chấm đất. Chiếc giày ở nửa chân nửa tuột ra để lộ nửa gót chân sau song song với chiếc ghế. Trang Chi Điệp lại một lần nữa ngắm nghía đôi giày da nhỏ nhắn xinh xinh kia.

Đường Uyển Nhi nói:

- Đôi giày này rất vừa đi ra phố, người cứ nhẹ bâng.

Trang Chi Điệp đưa tay ram song lại hươ thành nửa vòng tròn ở lưng chừng, rồi lại đỡ dưới cằm mình, có phần nào không ngồi yên. Đường Uyển Nhi dừng một lát, cúi đầu co chân vào, gọi:

- Thầy giáo Điệp!

Trang Chi Điệp đáp;

- Hả?

Ngẩng đầu lên thì Đường Uyển Nhi cũng ngẩng lên nhìn anh. Hai người lại không nói gì nữa. Trang Chi Điệp lúng túng nói:

- Đừng gọi tôi là thầy giáo.

Đường Uyển Nhi hỏi:

- Thế em gọi bằng gì?

Trang Chi Điệp bảo:

- Cứ gọi thẳng tên, gọi thầy giáo xa lạ quá!

Đường Uyển Nhi hốii:

- Vậy thì mở mồm thế nào?

Chị ta đứng dậy, song không biết làm gì, liền đi đến chỗ bàn sờ mó chiếc gương đồng, nói:

- Nghe thầy giáo Phòng nói thầy giáo Điệp thích thu gom đồ cổ, mà lại đem tặng chúng em chiếc gương đồng đẹp thế này ư?

Trang Chi Điệp bảo:

- Chỉ cần em cảm thấy nó đẹp là anh vui rồi. Em họ Đường, đây cũng là đồ vật của thời kỳ Đường Khai Nguyên, em giữ nó càng thích hợp. Em vừa xem độ sáng bóng của mặt gương, chứ chưa xem kỹ hoa văn ở đàng sau gương đâu.

Đường Uyển Nhi bèn lật gương ra xem, mới nhìn rõ, ở dưới núm sau gương có một con uyên ương mồm ngậm dải lụa đứng trên hoa sen, phía trên núm là một đôi hạc tiên xoè cánh, cổ cúi xuống lại ngậm dải lụa có nút đồng tâm. Còn ở chỗ gờ hẹp đường hoa văn răng lược lồi lên, có một vòng hoa văn khắc dòng chữ "Nhân đức trong sáng, tuổi thọ kéo dài, chí lý thủy chung, lấy điều tốt làm gương, hoàn thiện bản thân, nhìn son phấn mà nên dáng nết, phân biệt trắng đen xấu đẹp, hoa nở bông xoè, trăng trong tròn vành vạnh".

Đường Uyển Nhi xem xong, ánh mắt bừng lên rạng rỡ, hỏi:

- Chiếc gương này tên là gì?

Trang Chi Điệp đáp:

- Gương đồng có hai con hạc ngậm dải lụa uyên ương có đường hoa văn khắc chữ.

Đường Uyển Nhi nói:

- Vậy thì sư mẫu sao chịu tặng gương này cho em cơ chứ?

Trang Chi Điệp bỗng chốc ngắc ngứ, không sao nói được.

Nhưng Đường Uyển Nhi đã đỏ mặt, trên trán lấm tấm có những giọt mồ hôi nhỏ li ti, lại hỏi:

- Thầy giáo nóng hả?

Rồi đứng lên tự lấy que gỗ chống cánh cửa sổ. Cửa sổ là cửa sổ kỉêu cũ, nửa dưới cố định, nửa trên chúng tôi đóng mở. Que gỗ chống mấy lần không vững, kiễng chân hai tay nâng lên, thì lưng eo của Đường Uyển Nhi thót lại dài ra, một nửa lưng nõn nà lộ hẳn ra dưới gấu áo sơ mi. Trang Chi Điệp vội chạy đến giúp, que gỗ vừa chống xong, nào ngờ "sầm" một tiếng, que chống lại rơi xuống, cánh cửa đẩy ra liền đóng chặt. Đường Uyển Nhi giật mình, khẽ kêu lên, Trang Chi Điệp vừa kịp đỡ người chị ta sắp ngã, thì cả tấm thân kia ngã vào lòng Trang Chi Điệp một cách ngon thơm như có lắp trục quay ở bên dưới. Trang Chi Điệp lật cánh tay ôm luôn, hai cái mồm liền dính chặt vào nhau, chẳng cần giải thích gì hết và cứ như thế, cứ thể thở hổn hển lâu lắm, (tác giả cắt đi hai mươi ba chữ).

Trang Chi Điệp nhấc miệng ra, nghẹn ngào nói:

- Đường Uyển Nhi ơi, cuối cùng anh đã ôm được em. Anh thích em vô cùng, thật đấy Đường Uyển Nhi ạ!

Đường Uyển Nhi rối rít nói:

- Em cũng thê, em cũng thế!

Nhưng chị ta lại sụt sịt khóc, nước mắt lưng tròng. Trang Chi Điệp nhìn Đường Uyển Nhi khóc, trong lòng càng yêu thương vô hạn, đưa tay lau nước mắt cho Đường Uyển Nhi, rồi lại đưa miệng hôn vào cặp mắt đẫm lệ. Đường Uyển Nhi liền cười sằng sặc, giãy giụa không cho hôn, hai cái mồm lại dính vào nhau, tất cả sức lực dồn cả vào mút lưỡi.

Bất giác, cả bốn bàn tay cùng một lúc nắm bóp trên thân thể đối phương. Tay Trang Chi Điệp như con rắn luồn xuống dưới, cái váy chật quá, tay cứ cuống quýt lên, chỉ nắm được cạp váy. Đường Uyển Nhi liền cởi cúc váy ở sau lưng ra (tác giả lược bỏ mười một chữ).

Trang Chi Điệp nói:

- Hôm tặng giày cho em, anh rất muốn sờ vào chân em.

Đường Uyển Nhi bảo:

- Em đã nhận ra, muốn anh sờ lắm, nhưng anh đã dừng lại.

Trang Chi Điệp hỏi:

- Thế sao em không ra hiệu bật đèn xanh?

Đường Uyển Nhi đáp:

- Em không dám.

Trang Chi Điệp nói:

- Anh cũng không có gan. Từ hôm gặp em, trong lòng đã yêu em, cảm thấy có duyên với nhau. Nhưng em là người đàn bà đầu tiên anh đón tiếp, trong lòng lại sợ, chỉ muốn mà thôi, chỉ cần em có một chút bày tỏ, thì anh sẽ dũng cảm vô cùng.

Đường Uyển Nhi nói:

- Anh là danh nhân, em cứ tưởng anh không để ý đến cơ đấy!

Trang Chi Điệp đặt Đường Uyển Nhi mềm nhũn như sợi bún lên giường, bắt đầu cởi bỏ xi líp, tụt luôn cả tât ny lông dài xuống dưới đầu gối. Cặp chân trắng nõn nà bày ngồn ngộn ra trước mặt, trong cảm giác của Trang Chi Điệp, đó là làn da mịn màng của cây xuân liễu đã bóc vỏ bên sông Hoàng ở Đồng Quan thời còn bé, là cây hành già đã bóc vỏ trong nhà bếp. Đường Uyển Nhi định tháo giày ra và bỏ hẳn tất ở chân, Trang Chi Điệp bảo, anh thích nhất đi giày cao gót như thế này, liên giơ hai chân ấy lên, đứng ở cạnh giường (tác giả cắt bỏ ba trăm bảy mươi chín chữ).

Trang Chi Điệp đã mặc xong quần áo, nhưng Đường Uyển Nhi vẫn nằm như chết tại chỗ. Trang Chi Điệp đặt chị ta nằm ngay ngắn, rồi ngồi hút thuốc trên ghế xa lông đối diện giường nằm ngắm nghía, thưởng thức mãi trạng thái ngủ của người ngọc.

Đường Uyển Nhi mở mắt nhìn Trang Chi Điệp dường như hơi xấu hổ, cười không thành tiếng, vẫn chưa có sức bò dậy. Trang Chi Điệp liền nhớ tới câu thơ Đường miêu tả Dương Quý Phi tắm xong người mệt lử, nhận ra đấy chẳng phải là tắm xong, mà hoàn toàn là miêu tả cảnh tượng sau cuộc giao hoan.

Đường Uyển Nhi bảo:

- Anh khoẻ thật đấy!

Trang Chi Điệp hỏi:

- Anh khoẻ ư?

Đường Uyển Nhi bảo:

- Em chưa bao giờ được thoải mái như thế này.

Trang Chi Điệp đã không tỏ ra tự hào, mà còn thật thà bảo:

- Noài Ngưu Nguyệt Thanh ra, em là người đàn bà đầu tiên anh tiếp xúc. Hôm nay quả thật hơi kỳ lạ, anh chưa bao giờ dai sức thế này. Thật đấy, chung đụng với Ngưu Nguyệt Thanh anh cứ bảo mình bất lực, chẳng ra hồn đàn ông nữa.

Đường Uyển Nhi bảo:

- Đàn ông chẳng người nào bất lực đâu, nếu có thì toàn là chuyện của đàn bà.

Trang Chi Điệp nghe vậy, không kìm giữ nổi, lại lao đến, ôm chặt Đường Uyển Nhi. Đột nhiên gục đầu vào lòng chị ta khóc lóc và nói:

- Anh cám ơn em, Đường Uyển Nhi ạ. Đời này kiếp này anh không quên được em!

Đường Uyển Nhi đỡ Trang Chi Điệp dậy, khe khẽ gọi:

- Anh Điệp!

Trang Chi Điệp đáp:

- Hả?

Đường Uyển Nhi nói:

- Em vẫn gọi anh là thầy giáo hay hơn.

Trang Chi Điệp hỏi:

- Em cười anh đáng thương quá phải không?

Đường Uyển Nhi đáp:

- Luôn mồm gọi anh là thầy giáo, đột nhiên không gọi nữa, chẳng phải là dở sao? trước mặt người ta, em gọi anh là thầy giáo, khi chỉ có hai người em gọi anh là anh Điệp được chứ?

Hai người lại ôm, lại hôn một lúc, thì Đường Uyển Nhi bắt đầu mặc quần áo, chải đầu, kẻ lại lông mày, lông mi, bôi môi son, bảo:

- Anh Điệp ơi, bây giờ em là người của anh rồi. Hôm nay mời vợ Uông Hy Miên, chắc chắn người ấy phải như tiên, em đi quả thật có xấu mặt không đấy?

Trang Chi Điệp nói:

- Em cứ đi, em sẽ biết thế nào là lòng tự tin của em.

Đường Uyển Nhi nói:

- Nhưng em sợ.

Trang Chi Điệp nói:

- Sợ cái gì?

Đường Uyển Nhi nói:

- Liệu chị Thanh có hoan nghênh em không?

Trang Chi Điệp đáp:

- Chuyện ấy còn xem cách ứng xử của em như thế nào.

Đường Uyển Nhi nói:

- Em tin em có thể ứng xử được, nhưng trong lòng cứ ngài ngại. Hơn nữa, ăn mặc như thế này, chị ấy sẽ cười cho.

Trang Chi Điệp nói:

- Bộ này cũng đẹp đấy. bây giờ không kịp rồi, không thì anh đưa tiền để em mua một bộ thời trang loại xịn mà mặc.

Đường Uyển Nhi nói:

- Em không tiêu tiền của anh đâu. Em chỉ cần anh ở đây xem em mặc bộ nào hay hơn.

Nói rồi mở tủ, mặc thử tất cả các loại một lượt. Trang Chi Điệp lại tỏ ra sốt ruột, chờ chọn xong bộ váy áo màu đen, liền ôm hôn một lúc, rồi hấp ta hấp tấp ra về trước.

Khi về đến nhà, thì Triệu Kinh Ngũ đã mua xong toàn bộ thức ăn. Bởi khóa cửa nên xếp hẳn một đống ở ngoài, nhưng người thì mất hút. Trang Chi Điệp mở cửa, đang thu dọn thì Ngưu Nguyệt Thanh và vợ Uông Hy Miên đã đến nhà. Nhìn thấy Chi Điệp đang ngồi xổm mổ cá trong bếp, vợ Uông Hy Miên reo lên:

- Ái chà, em hạnh phúc quá! Nhà văn lớn như vậy xuống bêp mổ cá chiêu đãi cô em cơ đấy!

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Được rồi, anh đừng ra vẻ nữa. Chị Miên ơi, nhà em bên này không thể bì với nhà chị bên ấy được, chị chọn một chỗ sạch sẽ ngồi chơi, nói chuyện với Chi Điệp, em phải vào bếp mới được.

Trang Chi Điệp hỏi:

- Hy Miên đâu? Sao không thấy đến nhỉ? Hay là ngồi xe thuê cùng bà mẹ đến hả?

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- hôm nay Hy Miên đi Bắc Kinh, vé đã mua từ mấy hôm trước, anh ấy không thể đến được. Bà mẹ tối hôm qua còn nói cười vui vẻ bảo sẽ đi, sáng nay dậy kêu chóang đầu, có thể tối hôm qua vui quá chơi mạt chược tới nửa đêm, nên bị mệt. Bà bảo quả thật bà không thể đi được, có cái gì ngon ngon, cuối cùng đem về cho bà một chút, coi như bà đã đến dự.

Trang Chi Điệp bảo:

- Thế thì tiếc quá, bà chưa đến nhà tôi bao giờ.

Vợ Uông Hy Miên nói:

- Bà không đến cũng hay, sớm muộn gì mình cũng được tự do, bà già có mặt, bọn mình nói chuyện không tự nhiên.

Ngưu Nguyệt Thanh cười, bảo:

- Hôm nay có một mình ở đây, chị cứ việc tự nhiên thoải mái.

Nói xong tháo giày cao gót, mặc tạp dề, đẩy Trang Chi Điệp và vợ Uông Hy Miên vào phòng sách ngồi nói chuyện.

Trang Chi Điệp mời vợ Uông Hy Miên ngồi vào phòng sách, hỏi:

- Sao gầy đi thế?

Vợ Uông Hy Miên sờ lên mặt bảo, gầy đi đấy, gầy tới mặt chẳng còn ra hình thù gì nữa. Trang Chi Điệp bảo, gầy nhưng mà xinh ra, có lẽ giảm béo nên thon thả ra chăng?

Vợ Uông Hy Miên nói:

- Người già cây héo còn giảm béo cái gì? Từ đầu năm đến giờ suốt ngày không sao tươi tỉnh lên được, hơi một tí là sợ lạnh, cảm cúm, uống bao nhiêu thuốc cũng không ăn thua. Tháng trước có một thầy thuốc khám bệnh cho và bảo bệnh của em là một nồi nước đun không sôi, uống thuốc gì cũng không có tác dụng, là bệnh hậu sản, phải chửa đẻ, chửa đẻ sẽ làm cho các chức năng của cơ thể được một dịp điều chỉnh lớn mới khá lên được. Nhưng bây giờ còn chửa đẻ cái gì nữa? Có muốn chửa cũng không chửa được!

Trang Chi Điệp nói:

- Người ta thường bảo, năm chín còn bế, sáu mươi còn bồng, chị mới bao nhiêu tuổi? Nếu quả thật định đẻ một đứa con, thì tôi chịu trách nhiệm lo ột chỉ tiêu!

Vợ Uông Hy Miên nói:

- Anh còn trẻ hơn chúng em, định sinh con sao không sinh một đứa đi?

Vợ Uông Hy Miên nói một cách vô tình, song Trang Chi Điệp lại đỏ mặt, giữa lúc ấy Ngưu Nguyệt Thanh từ trong bếp sang gian nhà đối diện lấy gia vị ớt hoa nghe được câu chuyện ở bên này, liền mở mành đi vào, bảo:

- Chị Miên ơi, bọn em quyết định phải nuôi một đứa con, trước kia anh Chi Điệp cứ mải với sự nghiệp, sợ có con sẽ phân tán tư tưởng. Bây giờ xem ra không có con hai người lớn ở trong nhà trống vắng lạnh lùng quá. Em khuyên anh ấy, văn chương viết đến bao giờ cho đủ, danh tiếng thì cũng tương đối rồi!

Vợ Uông Hy Miên vội nói:

- Phải rồi! phải rồi!

Trang Chi Điệp bỗng chốc ngồi đực mặt ra, chỉ biết cười ruồi. Ngưu Nguyệt Thanh liếc chồng một cái, bảo:

- Anh Chi Điệp, sao ngồi thừ ra thế, chỉ biết nói chuyện suông, không lấy hoa quả ra tiếp chị Miên được sao?

Trang Chi Điệp vội vàng lấy trái cây ra mời vợ Uông Hy Miên. Chợt nhớ ra đi gọi điện cho Triệu Kinh Ngũ, hỏi cậu ta tại sao lại bỏ về, mau mau đến giúp sắp thức ăn.

Giữa lúc ấy, tiếng loa trong sân thổi phù phù ba lần, một giọng nói cất lên oang oang:

- Trang Chi Điệp xuống tiếp khách! Trang Chi Điệp xuống tiếp khách!

Vợ Uông Hy Miên hỏi:

- Ai đang gọi vậy?

Trang Chi Điệp nói:

- Ngán thấy mồ, cái bà Vị gác cổng, tinh thần trách nhiệm thì có đấy, nhưng mà cứng ngắc quá, gọi mình xuống tiếp khách như thế có khác nào mình là một con điếm.

Vợ Uông Hy Miên cười vui vẻ tới mức nét mặt hơi nhăn lại. Trang Chi Điệp định đi ra cửa xuống thì Ngưu Nguyệt Thanh ở trong bếp gọi:

- Hôm nay nhà có khách quí, không tiếp ai nữa đấy, bảo với bà Vị anh đi vắng.

Trang Chi Điệp nói:

- Anh mời cả bọn Mạnh Vân Phòng và Chu Mẫn cũng đến.

Ngưu Nguyệt Thanh im lặng một lát rồi nói:

- Anh giỏi kế hoạch đấy. Thế cũng được, mời cả đến cho vui.

Song khe khẽ nói, Mạnh Vân Phòng cái mồm cứ toang toác, anh ta có mặt thì chẳng nói được chuyện gì đâu, việc mượn tiền nói thế nào nhỉ?

Trang Chi Điệp nói:

- bây giờ em nói với chị ấy đi.

Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

- Gặp khó khăn trục trặc anh lại co vòi vào hả?

Trang Chi Điệp cười bỏ đi. Ngưu Nguyệt Thanh liền xách phích nước sôi đi vào phòng sách, rót nước cho vợ Uông Hy Miên, cười cười nói nói rồi hỏi mượn tiền. Vợ Uông Hy Miên đã vui vẻ đồng ý luôn. Chợt ở hành lang dồn dập tiếng bước chân, rồi nghe giọng Mạnh Vân Phòng sang sảng:

- Chị Miên đâu rồi nhỉ?

Ngưu Nguyệt Thanh và vợ Uông Hy Miên thôi nói chuyện, đi ra đón Mạnh Vân Phòng đã bước vào cửa, cất tiếng chào:

- một năm nay không gặp, cứ bảo chị già đi, nào ngờ chị còn trẻ hơn Hạ Tiệp, chi còn để bọn tôi sống không đấy? Bây giờ tôi đã biết sức sáng tạo của Uông Hy Miên dồi dào như thế, thì ra suối nguồn không già đâu!

Vợ Uông Hy Miên nói;

- Cái mồm quạ của anh, không dèm pha được em thì không có chuyện để nói hả. nếu anh lọt mắt em thì đổi cho Hy Miên.

Mạnh Vân Phòng liền nói với Hạ Tiệp;

- Anh bằng lòng ,chắc chắn em còn bằng lòng hơn anh. Một bức tranh của Hy Miên bán khoảng một ngàn đồng, sung sướng hơn sống với anh nhiều.

Hạ Tiệp trừng mắt nhìn chồng, cũng cười bảo:

- Uông Hy Miên chẳng để ý đến em đâu. Anh làm đầu bếp cho chị Miên còn được đấy!

Vợ Uông Hy Miên bước tới véo vào miệng Hạ Tiệp, hai người quấn quýt với nhau thân thiết như trẻ nhỏ. Mạnh Vân Phòng ngồi xuống uống trà, mắt vẫn còn nhìn người đàn bà kia, bảo:

Bạn đang đọc Phế Đô của Giả Bình Ao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.