Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 06 - Part 2

Phiên bản Dịch · 2537 chữ

- Kinh Ngũ này, cậu ranh ma vừa vừa chứ, bịp ai chẳng bịp lại lừa mình hả? Đồng Hiếu Kiến nặng bốn thù này (thù là đơn vị đo trọng lượng ngày xưa, hai mươi bốn thù bằng một lạng) quý thì quý đấy nhưng đã thay da đổi thịt, thoát thai từ đồng năm thù đời Hán mà ra, còn đồng "Tịnh Khang Nguyên Bảo" này cũng là tiền đúc phổ thông đời Tống.

Triệu Kinh Ngũ ngượng ngùng nói:

- Em thử con mắt của anh một chút đấy, anh đúng là con nhà nghề. Vậy thì em tặng anh đồ thật, thứ này quý hiếm.

Liền lấy ra một gói nhỏ bằng nhung đỏ, mở ra là hai cái gương đồng. Triệu Kinh Ngũ sosánh định chọn ra một cái cho Trang Chi Điệp. Trang Chi Điệp nhận ra một cái là gương đồng có hai con hạc ngậm dải lụa uyên ương có hoa văn khắc chữ, một là cái gương đồng có ngựa trời thiên thu ngựa dải lụa cành loan phượng có hoa văn khắc chữ. Trong lòng hớn hở vô cùng, đưa tay cầm cả hai bảo:

- Rõ ràng đây là một đôi gương, có tặng, tặng cả hai. Cậu thu thập nghiên mực nhiều vào, hôm nào mình cũng tặng cậu một cái, cậu gom đủ một trăm cái nghiên mực thì tốt.

Trong lòng mừng thầm, Triệu Kinh Ngũ đâm ra khó xử, bảo:

- Em cho anh, nhưng anh phải xin Uông Hy Miên cho em một bức tranh cơ.

Trang Chi Điệp nói:

- Vậy thì còn không còn khó à? Hôm nào mình sẽ dẫn cậu đến nhà anh ta, cần cái gì về cái ấy. Anh ta còn chiêu đãi thịt rượu là đàng khác.

Lập tức cầm gương ra trước cửa sổ đứng xem. Lúc này có người gõ cửa. Triệu Kinh Ngũ hỏi:

- Ai đó?

Không có tiếng trả lời, vội đưa mắt ra hiệu, Trang Chi Điệp lập tức cho gương vào trong túi. Triệu Kinh Ngũ cũng khóa hòm gỗ đặt vào một chỗ, xếp lại đống sách báo cũ lên trên, hỏi:

- Ai đấy?

Trả lời:

- Tôi đây!

Triệu Kinh Ngũ kéo cửa ra, liền bảo:

- Giám đốc Hoàng phải không? Sao bây giờ mới đến, thầy giáo Điệp chờ ông đã lâu lắm rồi, cùng đi ăn cơm chứ, bụng chúng tôi réo ục lên đây này.

Trang Chi Điệp nhìn thấy người đó vừa thô vừa lùn, khuôn mặt đen sạm béo tốt, song lại mặc một chiếc sơ mi trắng tinh, thắt cà vạt, tay xách một gói tướng. Trang Chi Điệp đứng lên bắt tay. Giám đốc Hoàng bắt tay lâu lắm, nói:

- Đại danh của ngài Điệp như sét đánh ngang tai, hôm nay coi như đã được gặp. Khi đến đây, tôi bảo đi gặp Điệp tiên sinh, bà xã nhà tôi còn cười bảo tôi nói mơ. Tay này của tôi không rửa nữa, để về nhà bắt tay bà xã, cho bà xã cũng được thơm lây.

Trang Chi Điệp nói:

- Ỗ! Vậy thì bàn tay tôi đã trở thành bàn tay của Mao chủ tịch rồi sao?

Ba người cùng cười ha ha. Giám đốc Hoàng nói:

- Điệp tiên sinh rất giỏi pha trò, đúng là người càng to càng bình dị.

Trang Chi Điệp nói:

- Tôi to tát cái gì kia chứ? Làm văn học chẳng qua chỉ nổi cái tên hão, anh mới là người tai to mặt lớn, lắm của nhiều tiền.

Giám đốc Hoàng vẫn còn nắm tay Trang Chi Điệp, nắm đến mức mồ hôi thấm ra, nói:

- Điệp tiên sinh, không thể nói thế được, tôi đã từng đọc một số bài báo của ngài, mình đều xuất thân từ nhà quê nghèo khổ, trước kia tiền hại tôi khổ sở, bây giờ đã có nhiều tiền, liệu có chọi nổi đại danh của ngài không? Có thể tôi cao tuổi hơn ngài, nói một câu không khách sáo nhé, sau đây lúc nào đó thấy chật vật, cần tiêu ngay, thì cứ nói với anh một tiếng, tôi có thì chú có. Nhà máy thuốc bảo vệ thực vật của mình đang gặp lúc ăn nên làm ra, loại thuốc 101 đang bán rất chạy trên thị trường. Lúc nào đó mời Điệp tiên sinh đến thăm, chúng tôi sẵn sàng hầu hạ.

Triệu Kinh Ngũ nói:

- Sự việc tôi đã nói với thầy giáo Điệp. Mình khỏi phải vòng vo làm gì, ai cũng bận, thầy giáo Điệp xưa nay chưa viết loại văn này bao giờ, nay đã phá lệ lớn. Anh thu xếp thời gian, hôm nào đến nhà máy thăm trước đã, sau đó là năm ngàn đồng giao cho tôi. Đăng báo không thành vấn đề. Nhưng cũng phải nói rõ, chỉ có năm ngàn chữ thôi đấy!

Lúc này giám đốc Hoàng mới buông tay, cúi người chào Trang Chi Điệp, rối rít nói:

- Xin cám ơn, xin cám ơn!

Trang Chi Điệp hỏi:

- Thế bao giờ đi nhỉ?

Giám đốc Hoàng đáp:

- Chiều nay được không?

Trang Chi Điệp nói:

- Vậy thì không được rồi. Chiều ngày kia được chứ?

Giám đốc Hoàng đáp:

- Được, ngày kia tôi đến đón, Kinh Ngũ này, Điệp tiên sinh đã coi trọng tôi như thế, tôi phấn khởi vô cùng! Anh xem nên vào nhà hàng nào?

Triệu Kinh Ngũ nói:

- Hôm nay tôi đăng cai, chúng tôi đã bàn ăn món bầu.

Giám đốc Hoàng nói:

- Ăn món bầu úi xùi quá!

Trang Chi Điệp bảo:

- Ăn món ấy tiện hơn, ở đây lại gần "Xuân Sinh Phát".

Giám đốc Hoàng nói, vậy thì theo các anh, liền móc từ trong túi ra một chai rượu Tây Phượng, ba lọ cà phê, hai gói kẹo vừng hoa liễu, một tút thuốc lá thom mác ba con số năm, bảo Triệu Kinh Ngũ nhận cho, Triệu Kinh Ngũ ngần ngại, nói:

- Gặp mặt ấy à, chia đôi, thầy giáo Điệp, thầy nhận cho thuốc lá thơm.

Trang Chi Điệp từ chối, anh bảo thuốc lá ngoại nặng quá, hút không quen. Hoàng Giám đốc liền bảo:

- Kinh Ngũ, anh cứ nhận đi, Điệp tiên sinh thích hút thuốc nội, hôm nào tôi sẽ mua dăm ba tút "Hồng tháp sơn" đem biếu, một chút quà cỏn con này cứ nhường nhau mãi, tôi còn mặt mũi nào nữa!

Triệu Kinh Ngũ đã nhận quà, song ngẩng mặt cười với Trang Chi Điệp, cười xong, nói:

- Bụng đói rồi, song hiếm có dịp anh đến chỗ em một chuyến, liệu có thể để lại bút tích không, chỉ viết một bức thôi, chẳng tốn thời gian đâu!

Trang Chi Điệp nói:

- Cậu là con hổ cười, hễ cười một cái là mình biết lại có chuyện. Nhưng cậu đòi cái gì chẳng đòi sao lại đòi chữ của mình hả?

Triệu Kinh Ngũ nói:

- Tranh chữ của danh nhân mà, em cũng phải bảo tồn vài bức chứ!

Ngay lập tức, chiếc bàn được kê lại tử tế, giấy tờ rô ki hảo hạng được trải ra. Trang Chi Điệp nâng bút lên, song chưa tìm được lời, liền nghẹo đầu hỏi:

- Viết những gì đây?

Triệu Kinh Ngũ đáp:

- Tuỳ anh, tốt nhất là viết sự việc anh mới cảm nhận được, sau này trở thành nhân vật rung trời chuyển đất thật sự thì nhgiên cứu về anh, em sẽ có tài liệu số một.

Trang Chi Điệp hơi trầm ngâm do dự rồi vung bút viết:

"Điệp lai phong hữu trí" (Bướm đến gió reo vui)

"Nhân khứ nguyệt vô liêu" (Người đi trăng buồn tẻ)

Triệu Kinh Ngũ xem rồi nói:

- Thế này có ý nghĩa gì? Câu trên có chữ "Điệp", ám chỉ anh, câu dưới có chữ "Nguyệt", chẳng phải lại ám chỉ chị Ngưu Nguyệt Thanh, "hữu trí", "vô liêu", có thể hiểu được, còn chữ "lai" và chữ "khứ" thì em không rõ.

Trang Chi Điệp cũng chẳng nói chẳng rằng, lại cầm bút viết một dòng chữ nhỏ:

Triệu Kinh Ngũ đòi viết chữ, liền ghi lại câu thơ của người xưa. Biết thì bảo biết, không biết bảo không biết. Một chữ của tôi không đáng ngàn vàng nhưng ba trăm năm sau cũng phải là văn vật một chữ có thể bán tám trăm ngàn đồng đấy! Cứ thế mà tính ra, Triệu Kinh Ngũ nx có người nối dõi, đã được của tôi hàng vạn đồng! không viết nữa, không viết nữa!

Trang Chi Điệp quăng bút ở đây, Triệu Kinh Ngũ đọc xong từng chữ hớn hở vỗ tay cười to:

- Thế này là tốt nhất, thế này tốt hơn cả, đúng là đáng giá hàng vạn đồng!

Giám đốc Hoàng đứng bên cạnh nhìn thèm cả đôi mắt, nói:

- Điệp tiên sinh cũng thưởng cho tôi một bức nhé, tôi sẽ đóng khung tử tế treo giữa nhà.

Không chờ Trang Chi Điệp có đồng ý hay không, liền đi đến cho thêm mực, nào ngờ ạnh quá, mực đổ cả vào tay, liền chạy ra bể nước ngoài sân rửa. Trang Chi Điệp khe khẽ bảo:

- Ông ấy đi rửa tay, thì "tiếng thơm" của mình mất sạch.

Hai người cười hềnh hệch, Triệu Kinh Ngũ nói:

- Viết cho ông ấy một bức đi gia đình phất lên nhanh, có tiền, thích ăn chơi phong nhã.

Trang Chi Điệp nói:

- Ừ, hiện giờ chỉ cần làm quan một cái, là việc gì cũng như người trong nghề. Thị trường của chúng mình vốn là sinh viên thổ nhưỡng học, lên làm chủ tịch uý ban một cái là nói về công nghiệp trong Hội nghị công nghiệp, phát biểu về thương nghiệp trong Hội nghị thương nghiệp, giảng cả về sáng tác văn học nghệ thuật trong hội nghị Hội văn nghệ thuật, cậu cứ phải ghi lại từng câu từng chữ! Còn những hộ phất lên nhanh chóng này hễ có tiền một cái, là thứ gì cũng có!

Triệu Kinh Ngũ nói:

- Ông ta có bao nhiêu tiền đi nữa không phải cũng cần bám vào sự phong nhã của anh đó sao?

Trang Chi Điệp liền viết:

"Bách quỷ tranh ninh thượng đế vô ngôn" (hàng trăm con quỷ hung ác dữ tợn mà thượng đế thì cứ im re)

"Tinh hữu mang giác kiến nguyệt ảm đạm" (Sao có những góc sáng, thì nhìn trăng thấy mờ nhạt)

Triệu Kinh Ngũ đang định nói "Tuyệt diệu" thì cánh rèm trúc tung lên, một giọng nói vọng vào trước:

- Ông nào là nhà văn Trang Chi Điệp thế nhỉ?

Trang Chi Điệp nhìn ra, thì người nhảy vào trong cửa chính là cô gái coi trẻ ở đối diện. Thì ra giám đốc Hoàng ra bể nước rửa tay, cô bảo mẫu hỏi tại sao mà tay ông dính đầy mực, giám đốc Hoàng nói mời nhà văn Trang Chi Điệp viết chữ. Cô bảo mẫu đang đọc sách của Trang Chi Điệp liền nhét vaái vú nhựa vào mồm cháu bé rồi chạy sang. Xưa nay Trang Chi Điệp chưa thấy người nào gọi thẳng trước mặt như thế bao giờ, ngay đến chữ thầy giáo cũng không xưng hô, song không hiểu tại sao lại thích cái tự nhiên thẳng thắn của cô gái này, liền nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp kia, nói:

- Tôi là Trang Chi Điệp đây.

Cô bảo mẫu nhìn người vừa nói, nhưng lại hỏi:

- Ông nói dối cháu, ông đâu có phải là Trang Chi Điệp, phải không nào?

Giám đốc Hoàng giật mình ngạc nhiên, đưa mắt ra hiệu cho Triệu Kinh Ngũ, Triệu Kinh Ngũ hỏi:

- Theo em Trang Chi Điệp có hình dáng thế nào?

Cô bảo mẫu nói:

- Ông ấy ít nhất cũng cao hơn anh, cao bằng ngần này này.

Cô gái đưa tay lên minh hoạ, Trang Chi Điệp nói:

- Ái chà, vật giá thì ngày ngày tăng lên, còn cái đầu thì không sao lên được, có muốn làm Trang Chi Điệp cũng không thành.

Cô bảo mẫu lúc này mới cẩn thận ngắm kỹ lại một lần nữa, mặt đỏ ửng, song đã nói ngay:

- Thật tình xin lỗi ông, cháu đã vô lễ.

Trang Chi Điệp hỏi:

- Cháu làm bảo mẫu ở nhà đối diện kia phải không?

Cô bảo mẫu đáp:

- Là một con bé coi trẻ, ông có cười cháu không ạ?

Trang Chi Điệp nói:

- Đâu dám cười cơ chứ! Tôi vừa mới nói với Triệu Kinh Ngũ, cô gái kia vừa coi trẻ vừa đọc sách, ít thấy trong các cô bảo mẫu.

Cô bảo mẫu nói:

- Ông không chê cười cháu, vậy ông nên tặng cháu một bức tranh chữ.

Trang Chi Điệp nói:

- Giọng nói của cháu thế, thì ta dám không được sao? Cháu tên là gì?

Cô gái đáp:

- Cháu là Liễu Nguyệt, thưa ông.

Trang Chi Điệp ngẩn người lẩm bẩm:

- Lại là một Nguyệt nữa ư?

Liền viết câu thơ đối cổ:

"Dã khoáng thiên đê thụ" (đồng rộng, trời sà xuống ngọn cây)

"Giang thanh nguyệt cận nhân" (Sông trong, trăng gần lại với người)

Triệu Kinh Ngũ ở bên cạnh nói:

- Liễu Nguyệt, em có phúc lắm, nghiên mực bút giấy, anh bỏ ra, nhưng em đã được hời! Thầy giáo Điệp đã viết chữ cho em, em phải gíới thiệu một cô bé trong thôn đến làm bảo mẫu cho thầy giáo Điệp đấy nhé!

Liễu Nguyệt nói:

- Thầy giáo Điệp là người như thế nào, người làng em chân tay vụng về, làm sao lọt mắt được!

Trang Chi Điệp nói:

- Nhìn một người biết cả làng, nhất định cháu phải tìm cho ta một người tốt.

Liễu Nguyệt nghĩ rồi đáp:

- Vậy thì chỉ có cháu thôi ạ!

Triệu Kinh Ngũ không ngờ cô gái lại nói như thế, vội vã đưa mắt lườm Liễu Nguyệt, song Chi Điệp vỗ tay nói:

- Ta chờ cháu nói ra câu ấy đó!

Liễu Nguyệt đắc ý kêu lên một tiếng "a", cười giễu Triệu Kinh Ngũ

- Anh còn lườm em nữa đi. Không hiểu sao, em vừa chứng minh được ông ấy là Trang Chi Điệp là em liền cảm thấy em phải là người giúp việc trong nhà ông ấy.

Triệu Kinh Ngũ nói:

- Đâu có được, em đã ký hợp đồng với nhà đối diện kia, em đi rồi, họ biết anh giới thiệu ột người khác, liệu họ chửi anh đến mức nào?

Liễu Nguyệt nói:

- Em có là vợ nuôi còn trẻ của người ta đâu cơ chứ!

Nét mặt Trang Chi Điệp đã bình tĩnh lại, nói:

- Thế này nhé, chờ khi nào hết hạn hợp đồng với gia đình bên kia, cháu sẽ bảo Triệu Kinh Ngũ tìm ta.

Bạn đang đọc Phế Đô của Giả Bình Ao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.