Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình nhân thế thân của tổng giám đốc 3

Phiên bản Dịch · 2398 chữ

"Đây là cái thứ gì? Cầm về làm lại!"

Thanh âm nổi giận từ văn phòng tổng giám đốc truyền đến, người bên ngoài càng thêm câm như hến, không dám phát ra âm thanh nào.

Từ sau khi tổng giám đốc nghỉ ngơi một tuần rồi trở về, giống như trải qua bệnh nặng, cả người tiều tụy đi, tính tình cũng thay đổi 180 độ, động một chút liền nổi giận. Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều có một cỗ áp suất thấp, mọi người đều cụp đuôi làm chim cút, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không ai dám chọc tổng giám đốc.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Cố Tây Thâm khoác áo khoác lên cánh tay, từ bên trong đi ra, nổi giận đùng đùng đi vào thang máy. Nhìn thang máy đi xuống, mọi người trong công ty lặng lẽ thở ra một hơi.

"Mẹ ơi, hù chết người. Tổng giám đốc ăn phải thuốc nổ hay sao? Thư kí Trần, hay anh đề nghị tổng giám đốc nghỉ ngơi đi. Dù sao ngài ấy có thể ở nhà làm việc mà. Mỗi ngày đến công ty nổi giận vô cớ, ảnh hưởng rất lớn đến công việc mọi người đó."

Thư kí Trần cười khổ, làm thư kí tổng giám đốc, anh ta mới là bia đỡ đạn che chắn ở tiền tuyến, nào có gan đi đề nghị: "Tổng giám đốc, ngài đừng đến công ty, ở nhà làm việc đi."

"Khoảng thời gian trước, ngài ấy bị bệnh, chưa khỏe hẳn. Mọi người thông cảm chút, làm tốt công việc của mình, đừng làm ngài ấy tức giận." Thư kí Trần khuyên nhủ.


"Cố Tây Thâm,"

Cố Tây Thâm ở dưới lầu công ty nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn, là Giản Nhu. Anh ta từ lúc bị Tô Dao giam cầm lại chà đạp, giày vò. Mỗi giây mỗi phút luôn nghĩ phải trả thù như thế nào, làm sao có thời gian suy nghĩ phong hoa tuyết nguyệt. Gặp lại Giản Nhu như cách một thế kỉ, anh ta cũng đã gần như quên mất người phụ nữ này.

Giản Nhu đi tới, cười nói: "Em mới từ tiệm cà phê ra, nhìn thấy bóng lưng giống anh, quả nhiên là..."

Cô còn chưa nói xong, liền bị Cố Tây Thâm cắt ngang, "Tôi còn có việc, đi trước."

Anh ta giờ phút này đối với Giản Nhu không còn bất cứ tâm tư nào nữa, vốn chỉ là yêu mà không được đáp lại. Lần nữa gặp lại, phát hiện cô ta không khác gì những người phụ nữ ham hư vinh ngoài kia, sớm đã không còn thích như ban đầu. Anh ta hiện tại đầy đầu đều nghĩ cách giải quyết Tô Dao, không muốn tốn thời gian với Giản Nhu nữa.

Giản Nhu sắc mặt trắng bệch, không nghĩ đến chính mình giả vờ vô tình gặp được lại thành ra như thế này. Vốn đã biết anh ta lên giường với người phụ nữ khác, cô tính bỏ cuộc. Nhưng vẫn không cam lòng, cô muốn thử tìm cách níu kéo mối quan hệ này. Kết quả chờ đợi hơn một tháng, vất vả để gặp được anh ta, không nghĩ tới lại bị anh ta lạnh lùng từ chối.

Cố Tây Thâm vội vã rời đi, lái xe về biệt thự.

Anh ta có rất nhiều biệt thự, không cần phải trở về đây, nhưng không thể không về. Video còn đang nằm trong tay Tô Dao. Chừng nào chưa lấy được, anh ta vẫn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.

Trong hoa viên, Tô Dao mặc váy ren trắng dài, ngồi trên xích đu. Tóc xoăn dài đến lưng, mềm mại rối tung ở sau lưng. Phía sau là tảng đá lớn mọc đầy hoa tường vi, những đóa tường vi nở rộ đỏ như máu. Đá màu đen, váy màu trắng, hoa màu đỏ, sắc màu đối lập lại biến thành nền cho người.

Làn da cô rất trắng, không một chút tì vết. Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay, ánh mắt đen trắng rõ ràng, trong veo như đá lưu ly, lông mi cong, giống như một con búp bê tinh xảo. Môi của cô rất xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, so với hoa tường vi sau lưng còn muốn kiều diễm hơn, làm cho người ta rất muốn hôn.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, lại như càng thêm yêu mỵ, kinh tâm động phách hơn quá khứ.

Giờ phút này, cô cầm một tập thơ, lần này là tiếng Đức, nhàn nhã, thoải mái đọc. Ngữ điệu thong thả, mang theo hương vị thiếu nữ lười biếng. Nếu là nghệ thuật gia, đây quả thực là một bức tranh vô cùng mỹ lệ, nhưng đối với Cố Tây Thâm, chỉ thấy bề ngoài xinh đẹp bên trong ác quỷ mà thôi.

"Trở về."

Tô Dao đọc xong một bài thơ, mới ngẩng đầu nhìn Cố Tây Thâm, tươi cười càng thêm ngọt ngào.

Anh ta nhịn không được cả người nổi da gà, cắn răng nghiến lợi trừng cô, "Đã. Về."

Tô Dao thản nhiên đứng dậy, gấp quyển sách lại ôm trước ngực. Váy dài buông xuống mắt cá chân, đi lại tựa như một đóa hoa đang nở rộ.

"Vậy đi ăn cơm thôi."

Cơm tối rất phong phú, do dì giúp việc Cố Tây Thâm thuê làm. Dì là người câm điếc, làm thức ăn rất ngon. Anh ta nhìn trúng đối phương câm điếc mới thuê dì đến nấu cơm. Anh ta lúc trước giam cầm Quý Tô Dao, tất nhiên không hy vọng người khác biết. Chính vì vậy, anh ta sửa chữa nơi này giống như ngục giam, có mỗi một người đến nấu cơm.

Chỉ là cuối cùng, tất cả đã vây khốn chính mình.

Cố Tây Thâm oán hận gắp một khối thịt cá, hấp cá vược là món tủ của dì giúp việc. Mọi khi anh ta rất thích ăn cá. Hôm nay lại thấy khó ngửi, khiến anh ta không nhịn được mà nôn khan.

"Hôm nay đồ ăn bị sao thế? Làm sao ăn được?"

Anh ta không nhịn được mà nổi giận, nhưng dì căn bản không nghe được. Người duy nhất nghe được là Tô Dao, động tác ưu nhã, không nhanh không chậm ăn xong, mới ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt ôn nhu như nước, "Nôn nghén thôi, không phải do dì giúp việc."

??? (=)))))

Cố Tây Thâm không phản ứng kịp, "Nôn nghén?"

"Đúng vậy. Anh mang thai, chắc được một tháng rồi. Chắc anh bị nôn nghén, về sau có lẽ không ăn được đồ ăn nặng mùi. Nhưng vẫn phải cố gắng ăn, dù sao trong bụng anh cò có một đứa bé."

Sét đánh giữa trời quang!

Cố Tây Thâm ánh mắt dại ra nhìn môi cô đóng mở. Mỗi một chữ đều nghe hiểu, nhưng gộp lại cùng một chỗ liền không thể nào hiểu nổi!

Đàn ông mang thai? Đây đúng là trò đùa!

Cố Tây Thâm lạnh mặt nhìn cô chằm chằm, "Cô đang nói đùa à? Chuyện này không vui tí nào."

Tô Dao cười như không cười mà nhìn anh ta, nhìn đến mức trong lòng anh ta loạn lên, vẻ mặt hoảng sợ," Cô, là cô là đúng không? Cô đã làm gì tôi?"

"Không có gì, chỉ là khiến anh mang thai thôi. Người khác sinh con không chắc là của anh, nhưng chính anh sinh thì chắc chắn là của anh rồi. Như vậy, anh cũng yên tâm, không phải sao?"

Tô Dao nhẹ nhàng bâng quơ nói. Trong sách, vì hiểu lầm nữ chính mang thai con của nam phụ, không cho cô ấy giải thích liền phá thai.

Ái chà, nếu không yên tâm, vậy thì chính mình tự sinh thôi.

Đây là khoa học kĩ thuật đen mà cô dùng 300 tích phân mua đó!

Không để ý Cố Tây Thâm biểu tình như bị sét đánh, cô lại nói tiếp: "Anh phải

nghe lời, ngoan ngoãn sinh con của chúng ta. Không thì tôi sẽ cho cả thế giới xem vái video kia. Chắc hẳn tổng giám đốc Cố không hy vọng video s** của mình bị người ta thấy nhỉ? Chỉ cần anh sinh con xong, video liền đưa cho anh. Rất lời đúng không?"

"Anh mang thai cũng có thể làm việc ở nhà, chỉ cần không ra ngoài thì không ai biết anh mang thai. Đợi hết mười tháng, à không, còn có tám tháng. Sinh con xong có thể trở lại, không có video, không có con, anh vẫn có thể làm tổng giám đốc bá đạo, hoàn toàn không có bất kì ảnh hưởng nào. Anh nói xem?"

Tô Dao không biết từ khi nào đã ngồi cạnh anh ta, mang găng tay trắng nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh ta, giống như mê hoặc mà ghé vào tai anh nỉ non.

Cố Tây Thâm muốn từ chối, nhưng anh ta được lựa chọn ư? Hoàn toàn không.

Lúc thư kí Trần nhận được điện thoại, còn không dám tin. Chẳng lẽ tiếng lòng của nhân viên được tổng giám đốc nghe thấy sao? Bằng không lại đột nhiên muốn nghỉ ngơi? Ngày trở lại cũng không biết. Tất cả công việc đều được làm qua mạng, chỉ có những văn kiện cần kí tên sẽ sai trợ lí đưa đến biệt thự, các cuộc họp cũng sẽ biến thành video hội nghị.

Dù thế nào thì, như vậy cũng tốt, mỗi ngày không cần đối mặt với thuốc nổ.

Khoảng thời gian mang thai, Tô Dao rất thích cùng ba đứa bé tản bộ trong hoa viên, ngồi trên xích đu đọc thơ cho đứa bé nghe. Nếu trời mưa thì ngồi trước cửa sổ sát mặt đất nghe tiếng mưa rơi, nghe nhạc hoặc vẽ tranh. Dì nấu cơm rất ngon, việc nhà cũng làm hết. Không cần quan tâm chuyện gì cả, mỗi ngày nhìn đứa bé từ từ lớn lên, cô cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng Cố Tây Thâm không hề vui vẻ. Sau khi chấp nhận sự thật mình mang thai, anh càng ngày càng bực bội, nỗi tức giận cũng bạo ngược không ngừng hành hạ anh ta. Hơn nữa, nôn nghén khiến cho cơ thể rất nhanh liền ốm yếu. Anh thậm chí nghĩ, cơ thể không tốt thì đứa bé có lẽ sẽ bị sảy.

"Đừng nha. Chỉ cần sảy thai, video sẽ được đăng lên nhóm trên công ty anh, bạn bè, người thân anh. Cho nên ngoan ngoãn ăn cơm, đừng nghĩ ngợi linh tinh."

Cố Tây Thâm tức đến hộc máu. còn không thể không chấp nhận. Ăn vào rồi lại nôn, cũng vẫn phải ép buộc mình tiếp tục ăn. Bụng rất nhanh liền giống khinh khí cầu phồng lên, hết nôn nghén, nhưng phù chân, rút gân, đi tiểu đêm thường xuyên lại tới. Anh ta còn không dám đi khám bác sĩ. Mất mặt là một chuyện, bị người ta kéo ra giải phẫu là lớn chuyện.

Người phụ nữ kia rõ ràng biết y, lại chỉ bảo anh ta đây là chuyện bình thường, phụ nữ mang thai đều như thế.

Không chỉ vậy, anh ta vất vả mang thai, còn phải kiếm tiền! Người phụ nữ kia lại chỉ luôn ăn chơi vui đùa. Chưa bao giờ thấy người phụ nữ nhẫn tâm đến vậy!

Từ lần trước họp video, nghe được có người nói anh ta béo lên, anh ta đều không dám họp video nữa. Từng là tổng giám đốc đẹp trai nhiều tiền, hiện tại trở nên vừa béo vừa xấu, anh ta còn không dám nhìn gương.

Ủy khuất muốn khóc.

Những lúc đó, anh ta chỉ có thể thầm mắng Tô Dao, thề nhất định phải cho cô biết tay.

Đối với chuyện này, Tô Dao không thèm để ý, chỉ cần đứa bé không bị thương, liền mặc kệ anh ta.

Tám tháng nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng Cố Tây Thâm chưa từng cảm thấy tám tháng lâu đến như vậy. Đợi đến lúc Tô Dao nói có thể sinh mổ, Cố Tây Thâm thiếu chút nữa vui đến phát khóc.

"Không... không thể sinh thường sao?"

Tô Dao một lời khó nói hết nhìn anh ta, quả nhiên mang thai ngốc ba năm.

"Anh có cái đó sao?"

Cố Tây Thâm ngậm miệng. Đầu óc anh ta úng nước mới có thể hỏi vấn đề này!

"Cô xác định cô làm được chứ? Phẫu thuật thất bại thì sao? Nếu có chuyện gì xảy ra, cô phải bảo đảm an toàn cho tôi!"

Cố Tây Thâm bị gây mê nhưng vẫn nói liên miên, Tô Dao đến cạn lời. Nhưng nhìn anh ta với bụng cao ngất, cô lại có chút đồng tình là sao?

Trong đầu nhớ lại hình ảnh nguyên chủ nằm trên bàn phẫu thuật bị lấy ra tử cung và đứa bé, nửa điểm đồng tình bị cô bỏ sau đầu. Chỉ là ác giả ác báo mà thôi, không cần để ý.

Thời điểm Cố Tây Thâm tỉnh lại, thuốc gây tê còn chưa hết, anh ta không cảm thấy đau, chỉ thấy bụng cao ngất giờ còn lại phân nửa là mỡ. Mỡ này phải dựa vào chính anh ta rèn luyện mới hết. Lại mắng Tô Dao một lần, anh ta chậm rãi xoay người xuống giường.

Dưới lầu, Tô Dao một tay ôm bé sơ sinh, một tay cầm bình cho bú sữa. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé đỏ giống như đít khỉ, Cố Tây Thâm tâm tình thật phức tạp.

Có con hẳn anh ta phải cao hứng, nhưng nghĩ đến đứa bé này là chính mình mang thai chín tháng mới sinh ra, anh ta cảm giác một lời khó nói hết.

Tô Dao ngẩng đầu nhìn anh ta, "Tuy rằng chưa bao giờ có đàn ông sinh con, nhưng chắc sẽ giống phụ nữ phải ở cữ đó. Anh chú ý chút."

Chú ý cái rắm! Mẹ nó chứ ở cữ!

Bạn đang đọc Phật hệ mau xuyên của Giang Nam Hồng Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dhxxn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.