Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ tang

Phiên bản Dịch · 1202 chữ

Chương 19

Người dịch PrimeK Tohabong

Các sư đầu trọc, đạo sĩ tóc dài và tu sĩ tóc ngắn mỗi người chiếm một góc, ai cũng đều thể hiện thần thông của mình. Tiểu khu thôn Giang gia đã giàu có hơn mười năm nay, lại thêm thiện nam tín nữ đông đảo, từ lâu đã trở thành thị trấn quan trọng mà người ngựa các nơi tranh đoạt, không cần nói đến việc Chú mười bảy chết oan uổng, cần phải trả thêm tiền mãi lộ mà cho dù mèo nhà ai chết thì cũng có người . Dù mèo nhà ai có chết cũng có người làm đám tang cho nó.

Bố của Giang Viễn, Giang Phú Trấn, vẫn vào bếp như thường lệ, thịt bò và thịt cừu mà ông nấu là món bắt buộc trong làng. Trong làng, một khi đã quen thân thì cần phải tích cực tham gia việc cưới hỏi, việc tang.

Giang Viễn cũng đã quen với những hoạt động này, đậu xe điện xong, anh tìm nơi rửa tay rửa mặt, sau đó tự giác đi vào phòng bếp phụ giúp.

Anh phụ trách thái khoai tây, bào sợi cà rốt, v.v..

"Hôm nay, có bận không?” Giang Phú Trấn lướt qua miếng thịt bò, đi tới hỏi.

Giang Viễn vừa để dao bếp xuống, vừa xua tay nói: “Con không bận lắm, con đang làm chuyện khác.

“Hôm nay không phải mổ xác à?” Giang Phú Trấn hỏi lại, Cô Hoa bên cạnh anh cũng nhìn sang.

"Không ạ, con cũng mới vào làm việc, chỉ mới nhìn thấy thi thể một lần" Giang Viễn giải thích cặn kẽ.

Cô Hoa ở bên cạnh không khỏi vỗ ngực cảm thấy an tâm, sau đó xấu hổ thay đổi vẻ mặt, nói lớn: " nói đến chú mười bảy, ... tôi cũng rất hoảng, hu hu, mới sướng được có vài ngày, ai ngờ ... "

Giang Viễn bình tĩnh chờ cô khóc xong, mới hỏi bố: "Vợ chú mười bảy không ở đâu, ai sẽ chủ trì đám giỗ?

"Chú 5 con chủ trì, còn tiền phúng viếng, nói là để cho con của Chú mười bảy đi học, là Giang Lạc, con nhớ đấy. Giang Phú Trấn vừa nói vừa khuấy nồi thịt bò.

Cô Hoa ở bên cạnh nói: "Giang Viễn tý nhớ ra chụp ảnh, mấy đứa trẻ các cháu ra ngoài học, cả năm chả gặp nhau được mấy lần, cho nên có cơ hội chụp với nhau vài tấm ảnh, sau này gặp, ít nhất cũng nhận ra”

Giang Viễn đáp lại, vừa thái xong rau, liền nghe thấy có người gọi đến chụp ảnh.

Giang Viễn bước ra khỏi bếp và nhìn thấy hơn chục thanh niên đang nhiệt tình tạo dáng dưới gốc cây. ,

Vị nhiếp ảnh gia được thuê còn sắp xếp: “Tất cả dịch sang bên phải một chút, không có chụp cả mấy hòa thượng vào ảnh”

Một cô nàng tạo dáng xong rồi nói: “Chụp xong rồi về photoshop xóa đi là được mà”

Nhiếp ảnh gia đắc ý nói: "Đầu trọc của nhà sư rất dễ phản quang. Có thể xóa được người đi, nhưng phản quang của đầu trọc hắt vào mặt rất khó xử lý”

Cô gái bước đến khỏi chỗ râm, nhìn thấy Giang Viễn, liền nhanh chóng vẫy tay : “Anh họ, anh đã đến rồi. Anh vừa tan làm ah?”

“Ừ” Giang Viễn bước tới.

“Em và anh chụp trước. Người em họ giơ hai ngón tay hình chữ V lên trước mặt vừa nói, vừa kéo Giang Viễn vừa hét: “Làm theo em”.

“Lật tay lại” Giang Viễn chỉ bàn tay đang để hình chữ V cô em gái đang đứng trước ống kính giải thích: "Dấu vân tay có thể được trích xuất từ bức ảnh, vì vậy hành động này rất nguy hiểm"

Em họ ngoan ngoãn lật ngón tay của mình, sau đó đến phía mấy bạn học không phải nhà họ Giang khoe: "Anh tớ là nhân viên pháp y. Chính là người đã khám nghiệm tử thi cho chú mười bảy”

“Nhân viên pháp y... nhân viên pháp y đẹp trai thật đấy” Mấy sinh viên không phải nhà họ Giang tụ tập lại cười khúc khích.

Một cô gái đang chụp ảnh tự sướng bỗng dừng lại, nhìn Giang Viễn và mạnh dạn nói: "Anh nhân viên pháp y, xem ảnh em chụp đi. Anh chỉ nói là có thể lấy ra dấu vân tay từ ảnh, nhưng thực tế thì cho dù có lấy ra được thì cũng dùng để làm gì đâu. "

"Nói chung là như vậy, nhưng dấu vân tay sẽ tồn tại suốt đời, không chừng ... " Giang Viễn quyết định nghiêm túc hơn và nói "Đối phương có thể lấy dấu vân tay của em để mở khóa điện thoại"

Nữ sinh kia bỗng chốc sửng sốt, vội vàng nói: “Em đã gửi rất nhiều ảnh cho bạn bè”

“Ảnh chân dung thì cũng không sao” Giang Viễn an ủi đối phương."

…..

“Xin chia buồn cùng gia quyến.”

“Xin chia buồn

Giang Viễn đi theo phụ thân đến trước quan tài vái lạy, một lát sau liền bước nhanh đi ra ngoài.

Giang Phú Trấn thở dài khi bước đi: "Bố chết, mẹ đang ở trong tù, thật thương cho đứa bé. Còn các cô, dì, chú, bác đều vất vả”.

Vợ chú mười bảy còn chưa tuyên bản án, nhưng có thể thấy trước được điều đó, ngay cả khi Vợ chú mười bảy không bị kết án tử hình thì cũng phải ngồi tù một khoảng thời gian dài. Giang Lạc còn đang học, giờ lại trở thành người đau buồn nhất, tổn thương nhất.

Mặc dù dân làng Thôn Giang Gia rất giàu có, nhưng những gì họ có thể làm trong vấn đề này là rất hạn chế. Giang Viễn cũng không nhìn nổi cạnh tượng này liền rời khỏi lễ đường trở về phòng bếp, chỉ cảm thấy cảm xúc của mình đỡ hơn một chút.

“Bệnh của chú mười bảy của con là quá tiết kiệm” Giang Phú Trấn nhớ lại: “Khi đó cuộc sống trong thôn còn chưa tốt, chú ấy đun thịt còn không nỡ hớt bọt, sau đó đi mở nhà hàng, thực tế cũng không cần, mặc dù là kiếm được tiền, nhưng cũng phải lao động vất vả, hơn nữa còn không phải thuê nhà, sau này nhận được tiền đền bù đất thì mở nhà hàng to hơn, sau đó đầu tư thêm bao tiền mà cũng chả biết kiếm được bao nhiêu, cô mười bảy cũng nói chú ấy nhiều...”

"Con thấy Chú mười bảy rất béo”. Giang Viễn nói.

“Ăn đồ ăn thừa của nhà hàng” Giang Phú Trấn bữu môi: “Không có tiền thì thôi, có tiền mà lại tiết kiệm như vậy, vợ chú mười bảy không điên lên mới lạ”

Giang Viễn cũng không có mấy ấn tượng lắm về Chú mười bảy, nhưng xét từ kỹ năng chiên trứng mà anh ta có được, những gì mà bố anh nói rất có thể là đúng.

Bạn đang đọc Pháp Y Quốc Dân (Bản dịch) của Chí Điểu Thôn

Truyện Pháp Y Quốc Dân (Bản dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.