Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt Dạ

Tiểu thuyết gốc · 3961 chữ

Nghe hắn nói mà tứ trưởng lão nghẹn họng, không phản bác lại được. Đúng vậy, từ lúc đầu tất cả mọi người đều lo lắng, không ai nghĩ rằng hắn sẽ có biện pháp nên không hỏi. Tuy nhiên tên này cũng quá thất đức đi, nếu thấy người ta không hỏi, hắn có biện pháp thì cũng nên nói ra từ sớm chứ, làm hại mọi người vô cùng lo lắng và căng thẳng.

Tinh Linh nữ vương mở to đôi mắt đẹp đầy lý trí nhìn hắn hỏi : “Dạ Nguyên, ngươi nói có biện pháp chữa trị kết giới, việc này có chắc chắn không,có bao nhiêu phần nắm chắc khôi phục thành công”.

Nghe nàng hỏi, hắn cũng nhìn nàng, nghiêm túc trả lời: “Nói thật, biện pháp thì ta có, nhưng ta cũng không dám chắc chắn là sẽ thành công, trên đời phàm là chuyện gì đều có thể xảy ra biến cố nên ta không dám khẳng định, nhưng ta sẽ làm hết sức mình”.

Nghe hắn nói như vậy, Tinh Linh nữ vương cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít, mặc dù gặp hắn lần này là lần thứ hai, nhưng qua lời kể của Yên Nhiên công chúa thì nàng cũng biết hắn là loại người làm việc vô cùng nghiêm túc, chuyện gì không chắc chắn, hắn sẽ không đưa ra hứa hẹn, còn việc hắn đồng ý làm thì dù có khó khăn thế nào hắn vẫn sẽ thực hiện. Tuy lúc này hắn không chắc chắn có thể thành công, nhưng không hiểu tại sao nàng lại có lòng tin vô cùng lớn đối với hắn. Điều này không liên quan đến việc hắn cứu mạng nàng mà tín nhiệm hắn, thuần túy đó chỉ là linh cảm mà thôi, hắn đem đến cho nàng một cảm giác rất an toàn, tựa như chỉ cần hắn vẫn còn ở đây thì Tinh Linh tộc của nàng vẫn có thể bình an mà tránh khỏi kiếp nạn.

Trãi qua bàn bạc, theo ý kiến của hắn, Tinh Linh nữ vương quyết định ngày mai sẽ đến chỗ bị hổng của kết giới để chữa trị, tứ đại trưởng lão đều rời đi, Yên Nhiên công chúa sắp xếp cho May ở cạnh nơi của nàng, còn hắn thì được đưa về chỗ lúc trước.

May không phản đối, theo Yên Nhiên công chúa đến nơi ở của mình mà không thèm nhìn hắn.

Theo chân nữ tinh linh xinh đẹp đến nơi ở quen thuộc, đến bên chiếc giường, hắn ngã mình xuống ngủ một giấc thật dài. Từ lúc hắn bắt đầu đi đánh lén Hắc ma thiếu chủ, đánh với hắn một trận, rồi sau đó lại bị May hành hung, làm cho thân thể hắn rất mệt mỏi.

Khi hắn tỉnh dậy thì trời cũng đã sập tối, ánh trăng đang từ từ nhú lên, mang theo ánh sáng êm dịu soi sáng khắp thế gian. Sau khi ngủ một giấc dài, hắn cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến. Ra ngoài phòng khách thì hắn thấy trên bàn đã bày biện rất nhiều món ăn tinh tế và hấp dẫn, có lẽ trong lúc hắn ngủ, nàng tinh linh xinh đẹp kia đã mang đến cho hắn.

Sau khi tắm rửa, ăn uống xong, hắn bước ra giữa sân nằm trên chiếc ghế được đan bằng trúc, ngắm nhìn ánh trăng đang từ từ nhô lên.

Cuộc sống ở đây thật tươi đẹp và bình yên biết bao? Nếu phải sống ở đây cả đời thì cũng không có gì phải hối tiếc.

Đang miên man suy nghĩ, hắn nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng mặt lên thì bắt gặp nụ cười dịu dàng của Yên Nhiên công chúa đang nhìn mình.

Trông thấy nàng, hắn vô cùng giật mình, trong lòng thầm tự hỏi tại sao nàng ấy lại đến đây? Phải biết mặc dù ở tinh linh tộc, mọi người sống rất chan hòa, bình đẳng, không phân biệt giai thứ, nhưng các nữ tinh linh ở đây vô cùng chú trọng danh tiết của mình, trừ cô nàng nghịch ngợm Y Tuyết ra thì rất ít khi thấy một nữ nhân tìm đến chỗ của nam nhân.

Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Yên Nhiên công chúa điềm đạm nói : “Ngươi không cần phải ngạc nhiên, lúc đầu ta định để người đến mời ngươi đến chỗ của ta để trò chuyện, nhưng ta biết ngươi vừa bị thương, cần phải nghỉ ngơi, không tiện đi lại nên ta mới đến chỗ này”, vừa nói, nàng vừa đưa tay vuốt loạn tóc mai, động tác ưu nhã, nhẹ nhàng làm cho hắn thất thần .

Nhìn vẻ mặt của hắn, Yên Nhiên công chúa có chút buồn cười, nàng tiến đến hai bước,lườm hắn một cái rồi nói : “Ngươi thất thần ở đó làm gì? Có khách đến thăm, ngươi không định mời ta ngồi à? Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của nhân loại các ngươi?”.

Nghe nàng nói làm hắn giật mình tỉnh ngộ, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần nữa rồi cười nói : “Do lúc nãy động tác vuốt tóc của nàng quá xinh đẹp nên ta mới thất thần chìm đắm để nghiên cứu động tác đó, còn nữa cung điện này là của nàng, ta chỉ là người ở nhờ, nếu nói là khách thì người đó là ta mới đúng, sao nàng có thể trách ta được”.

Nghe lý luận của hắn làm Yên Nhiên công chúa buồn cười, “nghiên cứu động tác vuốt tóc” chuyện như vậy mà hắn cũng nói ra được. Còn nữa, mời nàng ngồi khó khăn lắm hay sao mà hắn đưa ra đủ lý do để thoái thác?Chẳng lẽ một chỗ ngồi quan trọng như vậy à? Trước nay nàng không hề biết chuyện này nha.

Nhìn hắn thêm một lần nữa, thấy hắn vẫn yên lặng nằm đung đưa theo nhịp của chiếc ghế, mở to mắt nhìn nàng. Lúc này nàng thật muốn cởi giày đạp cho hắn một cái. Hừ một tiếng, sau đó nàng quay mặt bỏ đi.

Thấy nàng định rời đi, hắn gọi với theo hỏi : “Công chúa, nàng định đi đâu vậy?”

Yên Nhiên công chúa tức giận nói: “Ngươi đã không chào đón, thì ta đi về, hừ, xin lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng ngắm trăng của ngươi”.

Nghe nàng nói, hắn ngạc nhiên hỏi :“Chẳng phải nàng có việc đến tìm ta sao? Tại sao chưa nói gì đã định quay về rồi?”.

Lúc này Yên Nhiên công chúa có một cỗ xúc động muốn ra tay đập cho hắn một trận, thấy hai vết tím bầm vẫn còn trên mắt hắn, nàng thầm hận tại sao kẻ ra tay không đánh mạnh thêm một chút nữa, để hắn khỏi mở hai con mắt ếch đó ra luôn.

Thấy nàng đột nhiên nổi giận với mình, hắn cũng không hiểu lý do tại sao? Thầm nghĩ phụ nữ thật khó hiểu.

Đứng dậy, hắn nở một nụ cười lấy lòng, từ từ đi về phía nàng nói : “Nếu công chúa đã đến đây rồi, có chuyện thì hãy nói với ta. Tránh để làm phiền ngày mai lại đến thêm một lần nữa”.

Yên Nhiên công chúa tức giận run rẩy nhìn hắn, tên khốn kiếp này, nói câu đầu nghe còn được, nghe tới câu sau, nàng thật muốn liều mạng với hắn. Thì ra hắn muốn giữ nàng lại không phải vì áy náy, mà là hắn không muốn ngày mai nàng lại đến làm phiền hắn. Chẳng lẽ gặp nàng làm hắn phiền chán đến vậy sao? Lúc này trong lòng nàng nổi lên một cổ u oán, uất ức không tên, thật muốn quay mặt bỏ đi, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Thấy nàng đột nhiên trở nên tức giận, hai mắt đầy u uất nhìn mình, làm cho hắn ngẩn tò te, không biết đã làm gì mà nàng lại giận như thế. Tuy nhiên , với phong độ quân tử hơn hai mươi năm giữ thân trong sạch, không dính bụi trần của mình, hắn biết lúc này phải xuống nước tìm cách xin lỗi nàng mới được, mặc dù hắn không biết mình đã mắc lỗi gì.

Nghĩ vậy hắn đến trước mặt Yên Nhiên công chúa, nhìn thẳng vào mắt nàng, sau đó chân thành nói : “Công chúa, vừa rồi ta có chút không đúng, đã làm nàng tức giận, mong nàng lượng thứ bỏ qua. Nàng cũng biết ta là người không khéo ăn nói, nếu có lỡ nói gì chọc giận nàng thì nàng đừng để tâm, cứ coi như chó sủa ma đi”.

Thấy hắn đột nhiên đến trước mặt nhìn thẳng vào mắt nàng, làm Yên Nhiên công chúa vô cùng khẩn trương, tim đập loạn một nhịp. Lúc nghe hắn chân thành xin lỗi, nỗi uất ức của nàng đột nhiên không cánh mà bay, trong lòng có một tia vui sướng.

Tuy nhiên nghe đến phút cuối làm cho khóe môi nàng giật một cái, trong lòng hung hăng mắng: “Chó sủa ma, Ai là chó? Ai là ma? Tên khốn kiếp này, ngươi muốn làm ma, nhưng ta không muốn làm chó, ngươi mới là chó, cả nhà ngươi mới là chó”.

Sau khi tự trấn an bản thân, nàng không thèm nhìn hắn, quay mặt đi, hừ một tiếng, rồi bước đến ngồi vào chiếc ghế trước sân.

Nở nụ cười đi về phía nàng, hắn hỏi : “Công chúa, nàng đến tìm ta có việc gì?”.

Lúc này Yên Nhiên công chúa có chút bối rối, lúc nãy do tức giận nên nàng không thèm quan tâm, mà đến ngồi trên chiếc ghế cho bỏ tức, tuy nhiên bây giờ lại làm nàng vô cùng khó xử, nơi này chỉ có duy nhất một chiếc ghế, nếu nàng ngồi nói chuyện với hắn cũng không đúng, mà đứng lên cũng không phải, nhất thời không biết xử lý ra sao?

Nhận thấy nét khó xử trong mắt nàng, hắn cười hỏi : “Công chúa, nàng có rảnh không?”.

Yên Nhiên công chúa ngạc nhiên nói : “Ngươi hỏi để làm gì?”.

Hắn từ dưới sân, phi thân lên nóc nhà, từ trên đó nói vọng xuống : “Hôm nay trăng sáng, trời đẹp, nếu nàng không ngại thì cùng lên đây ngồi ngắm trăng , trò chuyện với ta”.

Lúc này thì nàng cũng hiểu dụng ý của hắn, nàng không trả lời, mà từ từ đứng dậy, rồi ưu nhã phi thân lên đứng song song với hắn, tạo nên một hình ảnh vô cùng xinh đẹp.

Cởi chiếc áo ngoài đem trải ra, sau đó hắn ra hiệu để nàng ngồi xuống, rồi sóng vai ngồi bên cạnh nàng.

Thịch. Tim Yên Nhiên công chúa đập mạnh một nhịp. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng cùng một nam tử ngổi gần như thế. Cố gắng áp chế căng thẳng trong lòng, nàng đưa mắt nhìn ánh trăng, nhẹ nhàng hỏi: “Dạ Nguyên, vết thương trên người ngươi thế nào rồi?”

“Đa tạ nàng đã quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại” hắn mỉm cười đáp lại.

“Vậy thì tốt, nếu không ta và mẫu hậu sẽ rất áy náy, ngươi đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều nhưng chúng ta vẫn chưa trả ơn được cho ngươi”.

Hắn tròn mắt nhìn nàng, sau đó nói : “Chẳng phải nàng đã đưa cho ta rất nhiều thứ xem như thù lao rồi sao? Tại sao nàng lại nói như vậy?”.

Yên Nhiên công chúa không nhìn hắn, mắt vẫn dõi theo ánh trăng, dịu dàng nói : “Mặc dù chúng ta đã đưa cho ngươi rất nhiều thứ, nhưng đó chẳng là gì so với những gì mà ngươi đã làm cho Tinh Linh tộc. Nếu lần này không có ngươi, ta không biết kết quả sẽ như thế nào nữa”.

Hắn nở nụ cười nói : “Nàng đừng bận tâm, chẳng phải chúng ta là bằng hữu sao ? Ra tay giúp đỡ bằng hữu là chuyện nên làm. Còn nữa , nàng đừng lo lắng, lần này mặc dù tứ tộc liên thủ tấn công Tinh Linh tộc nhưng chắc chắn sẽ thất bại. Dù cho kết giới có bị phá đi chăng nữa thì kết quả vẫn như vậy”.

Nghe hắn nói làm Yên Nhiên công chúa giật mình, kinh ngạc nhìn hắn hỏi : “Cho dù kết giới bị phá, chúng ta vẫn có thể chiến thắng trước sự liên thủ tấn công của tứ tộc?”.

Hắn không trả lời mà chỉ im lặng gật đầu.

Lúc này trong lòng Yên Nhiên công chúa nổi lên sóng to gió lớn, vô cùng chấn động. Đừng nói đến tứ tộc, cho dù chỉ có một tộc như Hắc ma hoặc Thú nhân đã rất khó đối phó rồi. Chưa kể đến còn một Tử Yêu Kim Bằng là yêu hoàng đỉnh phong, trong tay nắm giữ vô số cao thủ Bằng tộc nữa, dựa vào đâu mà hắn lại tự tin như vậy?

Hiểu được nghi hoặc của nàng, hắn chỉ mỉm cười nói : “Ta không gạt nàng, nếu lần này chẳng may không khôi phục được kết giới, phải đối mặt với bốn tộc kia thì kết quả vẫn chỉ có một”.

“Dạ Nguyên, ta biết ngươi sợ ta lo lắng nên mới nói như vậy, đa tạ. Ta đã chuẩn bị đến tình huống xấu nhất rồi, ngươi không cần phải dùng cách này an ủi ta” Yên Nhiên công chúa nhìn thẳng vào mắt hắn, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ nói. Nàng là một người thông minh, lý trí nói cho nàng biết điều hắn vừa nói với nàng tuyệt đối không thể xảy ra, hắn chỉ đang an ủi nàng mà thôi. Tuy nhiên lúc này trong lòng nàng lại tràn ngập ấm áp, từ nhỏ đến lớn nàng không có bạn, chỉ có Y Y là người hay tiếp xúc với nàng mà thôi, nhưng Y Y vẫn luôn giữ lễ với nàng, xem nàng như nữ vương tương lai, chung quy vẫn có khoảng cách. Lúc này nghe hắn an ủi như một người bạn, làm nàng rất cảm động.

Thấy nàng không tin mình, hắn cũng hơi nghẹn lời,mình nói thật mà nàng lại không tin. Hít sâu một hơi, hắn nghiêm túc nói : “Công chúa, ta thật sự không phải là đang an ủi nàng, tất cả những gì ta nói đều là sự thật. Chỉ cần có May ở đây, đừng nói là Yêu hoàng, cho dù là Yêu tôn trước mặt nàng ấy vẫn chỉ có thể chờ làm thịt mà thôi”.

Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc như vậy, Yên Nhiên công chúa ngỡ ngàng hỏi : “May? Nàng ấy thật sự có thể thắng được Tử Yêu Kim Bằng?”.

“Đúng vậy, nếu Tử Yêu Kim Bằng động thủ với May, thì ta dám đảm bảo hắn sẽ thành chiếc áo lông chim để mặc vào mùa đông của nàng ấy”.

Đang vô cùng ngạc nhiên, nhưng nghe hắn nói làm nàng phì cười. Tên này, không ngờ có thể đưa ra thí dụ sinh động như vậy. Đồng thời nàng cũng bất ngờ trước thực lực của May, không ngờ nàng ấy lại có thực lực đáng sợ như vậy, dù là đỉnh phong yêu hoàng cũng không phải đối thủ của nàng ấy.

“Dạ Nguyên, đa tạ ngươi đã nói cho ta biết, không ngờ thê tử của ngươi lại tài giỏi như vậy” Yên Nhiên công chúa nói.

Cuối cùng thì nàng đã có thể trút xuống gánh nặng, Tử Yêu Kim Bằng đã thành bóng ma đối với nàng suốt thời gian qua.

“Khụ, May không phải là thê tử của ta, nàng đừng nghe đại trưởng lão nói bậy. Lần sau trước mặt nàng ấy, nàng tuyệt đối không được nói đến việc này, nếu không một khi nàng ấy nổi giận đưa ta đi gặp Diêm vương thì đúng là xui xẻo, lần này ta may mắn nên mới còn sống đó”, hắn vội vàng giải thích, tránh để Yên Nhiên công chúa hiểu lầm. Nếu không lỡ nàng ấy trong lúc trò chuyện với May vô tình nhắc đến chuyện này thì lúc đó hắn chỉ có nước đập đầu vào gối tự tử.

“Vết thương trên người của ngươi là do May gây ra?” Yên Nhiên công chúa kinh ngạc hỏi.

Hắn im lặng, từ từ gật đầu.

“Tại sao nàng ấy lại ra tay nặng như vậy?Còn nữa, nếu đánh không lại tại sao ngươi không tránh né?” Yên Nhiên công chúa tò mò hỏi.

Hắn cố gắng nén uất ức, nước mắt lưng tròng kể cho nàng về những chuyện đã xảy ra.

“Nói vậy tất cả đều do đại trưởng lão hiểu lầm mà dẫn đến việc này” Yên Nhiên công chúa vừa cười vừa hỏi. Không ngờ lại xảy ra chuyện thú vị như vậy. Đồng thời nàng cũng hâm mộ trước thực lực mạnh mẽ của May không thôi.

“Đúng vậy, tất cả là do lão ta, ta đã giải thích rất nhiều lần mà ông ấy vẫn cố tình hãm hại ta, nếu không phải ta mạng lớn thì đã đi gặp Diêm vương rồi”.

Lúc này Yên Nhiên công chúa cười ngặt nghẽo, không ngờ hắn đi ám sát Hắc ma thiếu chủ không có việc gì. Kết quả lại bị May đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Thấy nàng ôm bụng cười như vậy, hắn đen mặt, tức giận nói : “Có gì đáng cười ? Nàng cười đủ chưa? Thấy ta bị đánh nàng vui lắm hả?”.

Đang lúc tức giận thì đột nhiên hắn thấy tầm mắt bị che khuất, một cảm giác vô cùng mỹ diệu từ môi truyền đến, làm tim hắn như ngừng đập, tưởng chừng như thế giới ngừng lại ở phút giây này.

Dưới ánh trăng, hai đôi môi hòa quyện vào nhau, say sưa, quấn quýt tựa như mãi mãi không thể rời xa vậy.

Giây phút lãng mạn qua đi, Yên Nhiên công chúa khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt long lanh nhìn hắn.

Dạ Nguyên hắn cũng ngẩn ngơ, có ai nói cho hắn biết đây có phải là giấc mơ không? Nếu là một giấc mơ thì hắn nguyện mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

Thấy hắn đang si ngốc nhìn mình, Yên Nhiên công chúa ngượng ngùng nép vào người hắn, dịu dàng gọi: “Dạ Nguyên”.

Nghe tiếng gọi của nàng làm hắn bừng tỉnh, đây không phải mơ mà là thật. Run rẩy ôm thân thể mềm mại không xương vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà của nàng, hắn đầy trìu mến nói: “Ta đang ở đây”.

“Chàng có thích ta không?”nàng dịu dàng thủ thỉ.

Hắn đang định lên tiếng trả lời rằng: “Ta thích nàng”, nhưng chưa kịp nói thì nàng đã đưa tay ngăn miệng hắn lại, sau đó nhẹ nhàng áp tai vào tim hắn, lắng nghe nhịp đập. Sau khi lắng nghe, nàng từ từ ngẩng mặt lên tựa đầu vào vai, nhìn hắn nói: “Tim chàng đập rất nhanh, ta không hiểu được lời nó nói, nhưng ta rất thích nhịp đập này”.

Nhìn khuôn mặt diễm lệ của nàng, hắn không kiềm được cảm xúc, đưa môi áp sát vào môi nàng . Hai đôi môi lại quyện vào nhau một lần nữa.

Trãi qua một nụ hôn thật dài, hắn quay sang ôm Yên Nhiên công chúa thật chặt, sau đó nói : “Yên Nhiên, nàng nói cho ta biết đây có phải là một giấc mơ không?”

Yên Nhiên công chúa nở một nụ cười, sau đó đưa tay hắn lên miệng, cắn mạnh một cái sau đó nói: “Chàng nói xem đây có phải là mơ không?”

Nhìn vết răng xinh xắn trên tay, hắn vui vẻ vuốt tóc nàng nói: “Là thật, ta không có nằm mơ”.

“Tại sao nàng lại làm vậy?” giây phút ngọt ngào qua đi, hắn lấy lại bình tĩnh hỏi .

Yên lặng tựa đầu vào vai hắn, Yên Nhiên công chúa nói: “Dạ Nguyên, chàng biết không? Trước khi chàng đến đây, ta đã rất lo sợ, rất mệt mỏi. Ta lo sợ mẫu hậu bị thương không bao giờ tỉnh lại được nữa, ta lo sợ Tinh Linh tộc chúng ta sẽ bị địch nhân tấn công, lo sợ chúng ta sẽ bị bắt làm nô lệ, mãi mãi chịu đựng sự ô nhục, hành hạ từ bọn chúng. Ta phải cố gắng trấn an bản thân rằng ta có thể làm được, có thể thay mẫu hậu dẫn dắt tinh linh tộc, có thể đối kháng với địch nhân bên ngoài…Lúc tam trưởng lão vào thông báo rằng kết giới đã bị phá hổng một lỗ,chỉ cầm cự được một thời gian, lúc đó ta đã vô cùng tuyệt vọng, thậm chí ta đã nghĩ đến cách kết liễu bản thân mình khi địch nhân tiến đến để tránh bị làm nhục. Nhưng ngoài mặt ta vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ, vì ta là chỗ dựa tinh thần cho họ, ta không muốn họ mất đi niềm hy vọng còn lại, đem sự tuyệt vọng đó chôn vào sâu thẳm trong lòng. Rồi đột nhiên chàng xuất hiện, mang lại niềm hy vọng cho ta, chàng cứu sống hai vị trưởng lão, cứu tỉnh mẫu hậu, ra tay đánh lén Hắc ma thiếu chủ để tìm hy vọng giúp Tinh Linh tộc thoát khỏi kiếp nạn…lúc đó ta đã rất cảm kích chàng. Khi nghe đại trưởng lão nói May là thê tử của chàng, ta cảm thất rất hụt hẫng, lúc này ta phát hiện thì ra là ta đã thích chàng rồi, nhưng chàng đã có thê tử nên ta nguyện đem phần tình cảm này vĩnh viễn chôn sâu vào tim. Khi nghe chàng nói May không phải là thê tử của chàng, lúc đó ta thật sự rất vui, ta không muốn phải sống suốt quãng đời còn lại trong sự ân hận ,nên ta đem phần tình cảm này nói ra cho chàng biết. Cho dù có bị chàng từ chối đi nữa thì sau này cũng không còn gì để hối tiếc”.

Nghe tiếng nói du dương tựa như tiên âm , nghe những nỗi sợ hãi lo lắng của nàng làm hắn vô cùng xúc động. Ôm thật chặt thân thể nàng vào lòng, hắn nghiêm túc nói : “Ta Dạ Nguyên, thề có Nguyệt thần làm chứng, kiếp này nguyện sẽ vĩnh viễn yêu thương chăm sóc cho nàng, nếu làm trái sẽ bị trời tru đất diệt”.

Yên Nhiên công chúa ngước mặt lên, hai mắt đầy tình cảm nhìn hắn, sau đó từ trong người lấy ra một bông hoa đưa cho hắn rồi nói : “Đóa hoa này tên là Nguyệt Dạ, thể hiện sự tinh khiết, trong sáng của thiếu nữ. Thiếu nữ tinh linh tộc chúng ta mỗi người sẽ trồng một đóa duy nhất tượng trưng cho bản thân mình. Nay ta trao cho chàng, chàng sẽ là người đầu tiên và cũng là duy nhất nhận đóa hoa này từ ta. Yên Nhiên vĩnh viễn không hối hận, nguyện có Nguyệt thần làm chứng”.

Bạn đang đọc Hệ thống Pháp thuật tại dị giới sáng tác bởi AhriNguyen90
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AhriNguyen90
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.