Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

May

Tiểu thuyết gốc · 3643 chữ

Lách thân mình tránh né khỏi đòn tấn công của Hắc ma thiếu chủ, Dạ Nguyên nhanh chóng tập trung ma lực tạo ra Quả cầu ma thuật bắn về phía hắn, đồng thời hắn dùng tốc độ nhanh nhất kết ấn tạo ra phiên bản thế giới song song sao chép thành bản sao của quả cầu ma thuật, tấn công từ mọi phía. Trong ba năm luyện tập, số lượng quả cầu hắn tạo được tối đa là mười tám , không phải số lượng bản sao quả cầu bị hạn chế mà là do ma lực của hắn có hạn, tối đa cũng chỉ điều khiển được mười tám quả mà thôi.

Hai mắt Tử Duyệt lạnh lùng nhìn những quả cầu bay về phía mình, đột nhiên thân thể hắn biến thành một làn khói đen biến mất giữa không trung.

Những quả cầu không có mục tiêu bay trúng vào những cây đại thụ cách đó không xa làm đổ gãy hàng loạt, bụi bay mù mịt.

Thấy tên kia đột nhiên biến mất , Dạ Nguyên nhanh chóng đề phòng. Đồng thời lúc này hắn đánh giá cao tên Hắc ma thiếu chủ này hơn rất nhiều, lúc đầu do nghĩ hắn và Yêu liệt hổ đều ở cảnh giới Yêu vương, tuy chênh lệch hai bậc nhưng chắc cũng không mạnh hơn nhiều lắm, tuy nhiên trải qua hai lần giao thủ, trong đó có một lần ra tay đánh lén bất ngờ mà vẫn không thể động đến góc áo của đối phương.

Đang phán đoán phương vị của Hắc ma thiếu chủ thì Dạ Nguyên hắn cảm nhận được một cổ nguy hiểm ập đến phía mình.

Một cự thủ màu đen tràn ngập ma khí đột nhiên xuất hiện giữa không trung, chộp thẳng về phía của hắn.

“Rắc”, thân thể Dạ Nguyên bị cự thủ chộp trúng, trong phút chốc đột nhiên tan vỡ thành vô số mảnh vụn.

Một làn gió nhẹ thổi qua, hai thân ảnh từ từ xuất hiện đứng đối diện nhau.

Tử Duyệt hai mắt co rụt lại, lạnh lùng nhìn về kẻ đang đứng đối diện mình, vừa rồi hắn đã sử dụng tuyệt học, không ngờ đối phương lại có thể tránh thoát được. Trong lòng hắn cũng trở nên cảnh giác hơn rất nhiều, đồng thời nổi lên vô tận nghi ngờ, từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy?, pháp quyết của hắn vô cùng kỳ lạ, trước đây chưa từng thấy qua bao giờ.

Phất tay ra lệnh ngăn cản năm tên yêu tướng dưới trướng muốn ra tay tấn công tên hắc y nhân kia. Hắn bước đến hai bước nhìn thẳng vào mắt tên hắc y nhân kia nói : “Có thể dễ dàng thoát khỏi Thiên ma cự thủ của ta, ngươi là người đầu tiên”.

Nghe hắn nói vậy, Dạ Nguyên cảm thấy hơi nghẹn lời, tên rùa đen này lấy tư cách gì mà nói chuyện như thể là bề trên của mình? Nên biết hắn mới là người chủ động trong trận chiến lần này, hắn là thợ săn, tên kia mới là con mồi. Nghĩ vậy hắn cũng nhìn thẳng vào mắt tên Hắc ma thiếu chủ kia, lạnh lùng nói : “Có thể dễ dàng tránh thoát Thiên cực lôi sát của ta, ngươi cũng là người đầu tiên”.

Thiên cực lôi sát? Uhm, đây là chiêu thức hắn vừa nghĩ ra để đặt cho quả cầu ma thuật.

“Đã vậy thì hôm nay ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn nằm ở nơi này, dám đến chỗ Hắc ma ta gây chuyện, kết cuộc chỉ có một” Tử Duyệt âm lãnh lên tiếng.

Đáp lại lời hắn là một luồng lốc xoáy cực mạnh phát ra từ miệng đối phương bay thẳng về phía này.

Dạ Nguyên cũng không nhiều lời, trực tiếp sử dụng Thiên long hống tấn công hắn.

Tử Duyệt lại một lần nữa biến mất, sau đó vô số ma phong âm lãnh cuồn cuộn từ khắp nơi nổi lên, tạo thành một luồng xoáy cực lớn bao phủ toàn bộ khu vực.

“Thiên ma loạn vũ”. Theo tiếng hét của Tử Duyệt là một vực xoáy ma phong cực lớn được hình thành bay thẳng về phía của Dạ Nguyên, trong xoáy gió ẩn chứa vô tận ma khí, lúc này tưởng như là ngàn vạn ác ma đang gào thét.

Không kịp tránh né, Dạ Nguyên dồn hết ma lực trong người, dùng tay bắt pháp quyết ngưng tụ ánh sáng tập trung phía trước ngực, sau đó lạnh lùng hét lên : “Chiếu phá, Thiên Không Xuyên phá”.

Tiếp đó là một luồng sáng cực lớn,chói lòa bay thằng về phía luồng hắc phong kia. Khi luồng sáng và hắc phong va chạm nhau tạo thành một vụ nổ cực lớn, khói bụi bay lên mù mịt. Cuối cùng hắc phong bị luồng sáng xuyên qua, những ác ma trong đó vỡ vụn, sau đó từ từ tan biến, luồng sáng sau khi xuyên qua vực hắc phong thì ánh sáng bị mờ nhạt đi rất nhiều, sau đó cũng từ từ tiêu thất.

Đợi khi khói bụi lắng xuống, Tử Duyệt phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tái nhợt nhìn về phía Dạ Nguyên. Rõ ràng vừa rồi hắn cũng bị phản phệ cực mạnh.

Dạ Nguyên hắn cũng không khá hơn là bao nhiêu, trong người nhộn nhạo, chân hơi run rẩy đứng đối diện Hắc ma thiếu chủ, vừa rồi hắn cũng sử dụng gần như toàn lực để sử dụng Thiên long bí thuật để tấn công.

Lúc này trong lòng hắn nổi lên vô tận nghi ngờ, rõ ràng đại trưởng lão nói hắn mới ma anh thất tầng mà? Tại sao lại có thể mạnh như vậy, nếu đổi là một người khác thì đã đi bán muối rồi.

Chầm chậm lau vết máu trên miệng, Tử Duyệt lui lại, hai mắt âm lãnh, lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ : “Tất cả cùng lên, giết hắn bất kể mọi giá, hôm nay tuyệt không để hắn thoát”.

Nghe hắn phân phó Dạ Nguyên thiếu điều muốn chỉ vào mặt hắn mà chửi thề, cái tên khốn nạn này, rõ ràng lúc nãy còn ngăn cản thuộc hạ, đích thân lên 1:1 với mình, vậy mà bây giờ lại chơi chiến thuật hội đồng, đúng là cầm thú đội lốt người mà.

Tử Duyệt hắn cũng không quan tâm đến cái gì là danh dự, mặt mũi. Chỉ cần đạt được mục đích thì dùng thủ đoạn nào cũng được. Có thể nói đây là đối thủ đáng sợ nhất của hắn tính đến thời điểm này, đã là đối thủ thì phải tiêu diệt bằng mọi giá, bất chấp thủ đoạn. Mục đích của hắn không phải là cái danh anh hùng hữu danh vô thực, mà là bước lên vị trí cao nhất, thống trị chúng sinh, để vạn người ngước nhìn lên kính ngưỡng. Nên phàm là vật cản đường đều phải tiêu diệt, bất kể là ai, cho dù là huynh đệ cũng không ngoại lệ.

Nghe lệnh của thiếu chủ, ngũ đại ma tướng và hơn mười thuộc hạ cảnh giới ma anh sơ tầng cùng xông lên vây Dạ Nguyên vào giữa.

Lúc này tất cả nhân số ma tộc đã tập trung toàn bộ lại tại đây, tạo thành vòng vây tầng tầng lớp lớp.

Thấy nhiều ma nhân vây quanh mình như vậy, dù có chuẩn bị từ trước, da đầu Dạ Nguyên cũng hơi run lên. Thầm thở dài một hơi, xem ra hôm nay không thể làm gì tên kia rồi, lúc nãy đánh với hắn, tuy thời gian không dài, nhưng cả hai đều tiêu hao gần như toàn bộ ma lực, đồng thời hắn có một điều khẳng định, tên này không phải cảnh giới ma anh thất tầng, mà là cửu tầng đỉnh phong, sắp bước vào cảnh giới đại viên mãn.

Âm thầm từ không gian lấy thiên lý phù ra, nếu như có biến thì lập tức bỏ chạy. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, hắn nhìn xung quanh một vòng, rồi lạnh lùng cất tiếng : “Xem ra hôm nay ta phải đại khai sát giới, ban đầu chỉ định lấy mạng một mình tên kia, bây giờ các ngươi đã ỷ đông hiếp yếu thì đừng trách ta ra tay độc ác, để ta tiễn các ngươi xuống gặp Diêm vương”.

Đứng ở phía ngoài, nghe hắn nói làm Tử Duyệt hơi cau mày, theo suy đoán của hắn thì tên hắc y nhân này thực lực cũng chỉ ngang ngữa với mình, lúc nãy sử dụng tuyệt học chắc chắn đã tiêu hao rất nhiều, dựa vào đâu mà hắn lại mạnh miệng như vậy?

Không đợi hắn suy nghĩ , thì phía trước đã xảy ra biến cố, tên hắc y nhân đột nhiên hét lớn “Các ngươi hãy chịu chết đi, xem tuyệt chiêu của ta đây :Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp, Vạn giới quy tiên”.

Khi nói xong thì gió xoáy nổi lên xung quanh người hắn, sau đó hoàn toàn biến mất, không thấy tung tích.

Đang chăm chú nhìn xem tên kia định xuất ra tuyệt chiêu gì, đột nhiên lại thấy hắn biến mất không có tung tích, kể cả người bình thường lạnh lùng, âm lãnh như Tử Duyệt cũng muốn mở miệng chửi thề.

Thì ra tên khốn nạn kia chỉ chạy trốn chứ không có xuất ra lá bài tẩy nào, vậy mà trước khi chạy trốn hắn còn mạnh miệng đòi lấy mạng những người ở đây, đúng là vô sỉ mà, đã gặp người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như hắn.

Nhìn những tên thuộc hạ đang đứng ngơ ngác của mình, hắn bỗng nhiên nổi lên một cảm giác bất lực. Nhân số ở đây gần nghìn người, bao vây kể cả con ruồi cũng không lọt, vậy mà lại để tên kia ung dung trốn thoát , thậm chí ngay cả phương vị hắn chạy trốn cũng không xác định được.

Khi hắn định quay người trở về nghỉ ngơi, thì nghe thủ hạ Uông Mộc lên tiếng : “Bẩm thiếu chủ, lúc tên hắc y nhân kia rời đi, thủ hạ phát hiện dưới đất có vật này”. Nói xong hắn đem một khối ngọc màu xanh, có khắc hình một con đại bàng vô cùng tinh xảo.

Thì ra lúc Dạ Nguyên hắn đã đem miếng ngọc chuẩn bị trước đó ném lại, khối ngọc này là tín vật của Tử Yêu Kim Bằng, lúc vào Bách tộc liên minh, Tử Yêu Kim Bằng có trao đổi tín vật với Tinh Linh nữ vương và một số cao tầng của những tộc khác, đại diện cho sự hữu nghị giữa các tộc. Biết mục đích của Dạ Nguyên lần này là giá họa, nên Yên Nhiên công chúa đã từ chỗ mẫu thân đem vật này đưa cho hắn.

Nhìn chằm chằm vào khối ngọc, sau đó Tử Duyệt lạnh lùng lên tiếng phân phó : “Các ngươi mau cho thuộc hạ giải tán, trở về vị trí cũ, chú ý động tĩnh Tinh Linh tộc, chuyện hôm nay không được để lộ ra ngoài, tránh bứt dây động rừng”, nói xong quay người đi thẳng.

Khi tất cả thuộc hạ đã rời đi, hai mắt Tử Duyệt trở nên vô cùng âm trầm, nghiến răng nói : “Tử Yêu Kim Bằng”.

Lại nói về Dạ Nguyên, sau khi sử dụng thiên lý phù chạy trốn, hắn không lập tức trở về tinh linh tộc, mà đến một nơi cách chỗ Hắc ma thiếu chủ khoảng hai mươi dặm.

Chầm chậm thôn phệ thiên địa linh khí bổ sung ma lực, hắn vô cùng buồn bực. Thiên long ma pháp có thể chữa trị cho người khác, nhưng đối với bản thân thì không có tác dụng, nếu không hắn đã dùng phép Troia để loại bỏ mệt mỏi của bản thân , không phải ngồi đây hít gió trời rồi.

Trong lúc thôn phệ linh khí , hắn hỏi hệ thống “ Hệ thống, mi nói nhiệm vụ ta là vào Hắc ma tộc tấn công trực diện, làm cho chúng nhân ma tộc thất kinh, ta đã làm xong , tại sao chưa thấy công bố phần thưởng?”

Hệ thống : “Ký chủ đúng là đã xông vào Hắc ma tộc, tuy nhiên ngươi chỉ làm cho những ma tộc ở đó hơi kinh ngạc mà thôi, ngoài ra chưa gây bất cứ tổn thương nào đến bọn chúng nên không thể tính hoàn thành được”.

Nghe hệ thống nói mà hắn tức muốn hộc máu, nói vậy lần này đến đó chỉ là công cóc. Trong lòng hắn vô cùng tiếc nuối lá thiên lý phù đã sử dụng.

“Hệ thống, mi nói khi nào thì Dimaria mới đến chỗ của ta? Còn nữa nàng đến chỗ của ta bằng cách nào? Có khi nào nàng ấy bị lạc đường không?” đã nữa ngày rồi chưa thấy chút tin tức của nàng ta nên hắn có hơi lo lắng hỏi.

Hệ thống: “Ký chủ yên tâm, trong vòng 12h nhất định Dimaria sẽ đến chỗ ký chủ, còn đến bằng cách nào thì hệ thống không thể tiết lộ.

Nghe hệ thống khẳng định nên hắn không lo âu nữa, việc lúc này là chờ đợi nàng ta đến, sau đó nhờ nàng ấy giúp đỡ để hoàn thành nhiệm vụ, chứ với sức một mình hắn bây giờ muốn hoàn thành là bất khả thi, tên Hắc ma thiếu chủ kia thực lực không kém gì hắn, cho dù có thêm Yêu Liệt hổ cũng không làm gì được đối phương, nên biết thủ hạ đối phương cũng có cao tầng ma anh. Còn về Thiên sinh nha thì hắn không muốn lấy ra dùng lúc này, Minh Đạo tàn nguyệt phá là tuyệt chiêu áp hòm, hắn không để lộ, tránh địch nhân có sự chuẩn bị trước.

Ngồi trên đại thụ nhắm mắt dưỡng thần khoảng một canh giờ, đột nhiên hắn nghe tiếng bước chân đi từ xa về phía mình. Mở mắt ra nhìn là hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp, tóc vàng cắt ngắn, mang một thanh trường kiếm, người mặc chiến giáp để lộ hai vai trắng nõn đang đi về phía hắn.

Thịch một tiếng, đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi, những lo lắng của hắn từ nãy giờ đều gạt đi hết.

Từ trên cao nhảy xuống, tạo thành một đường cong ưu mỹ, hắn đứng đó mỉm cười, bày ra tư thế mà hắn cho là anh tuấn, ngọc thụ lâm phong nhìn người con gái đang ung dung đi đến.

Tới trước mặt hắn, Dimaria cao ngạo nói : “Ngươi là người đã triệu hồi ta đến đây ?Có việc gì cần ta giúp thì mau nói, ta không rãnh rỗi để phí thời gian với ngươi”.

Bao nhiêu lời hay ý đẹp hắn chuẩn bị để chào hỏi nàng, đều bị một câu nói làm cho nghẹn lại hết. Gì vậy trời, mới gặp lần đầu mà nàng ta có cần phũ như vậy không? Tình hình này là tình hình gì đây?

Hắn âm thầm hỏi hệ thống : “Hệ thống, không phải nàng ta được triệu hồi đến để giúp đỡ ta sao? Tại sao thái độ nàng ấy lại như vậy?”

Hệ thống: “ Người được ký chủ triệu hồi thì chắc chắn sẽ đến giúp ký chủ, tuy nhiên mỗi người có một cá tính riêng, việc này hệ thống không can thiệp vào được”.

Nghe hệ thống nói xong hắn muốn đập cho nó mấy cái, trời ạ, sao không nói sớm. Dimaria là cô gái vô cùng mạnh mẽ vào kiêu ngạo. Trong Fairy tail, trừ hoàng đế Spriggan và Irene được nàng ấy tôn trọng ra, chỉ có mỗi Brandish mới được cô ấy xem là bạn.

Hít sâu một hơi, hắn nở một nụ cười thân thiện nhìn nàng nói : “Mary, ta là Dạ Nguyên, triệu hồi cô đến là có việc cần cô giúp, từ nay chúng ta là đồng bạn cùng hội cùng thuyền, rất vui được gặp cô”.

Dimaria lạnh lùng nhìn hắn nói : “Không được gọi ta là Mary, nhiệm vụ của ta chỉ là đến để giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta và ngươi không phải là bạn, nhớ lấy”.

“Được, Mary , không là bạn thì không là bạn, cô chỉ đến giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, rất vui được gặp cô” hắn nở nụ cười thân thiện nói, thậm chí cái đuôi vô hình sau lưng hắn còn đang ve vẩy.

“Lần cuối ta nói với ngươi, không được phép gọi ta là Mary, nếu không thì đừng trách” Dimaria cau mày nói.

“Được, Mary”.

Ngồi ở một góc xa lau máu đang chảy không ngừng từ mũi của mình, hắn căm tức nhìn Dimaria, chỉ gọi biệt danh nàng ấy thôi, có cần ra tay nặng như vậy không? Đáng chết là nàng làm sao đánh hắn, hắn cũng không biết. Trong chớp mắt đã thấy máu mũi chảy ròng ròng rồi, nàng ta thì vẫn ở nguyên vị trí cũ. Nếu không phải biết rõ năng lực của nàng ấy thì hắn thậm chí còn nghi ngờ mình đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo nào đó, dẫn đến xuất huyết mà chảy máu mũi.

“Này, cô đến đây để giúp ta, tại sao lại ra tay nặng như vậy?”hắn từ xa căm tức nói với Dimaria.

Ngẩng đầu cao ngạo, sau đó nàng ta hỏi : “Ngươi đang nói chuyện với ta?”

“Không nói chuyện với cô thì nói chuyện với không khí à?” hắn bực tức trả lời.

Lặng lẽ ngồi lấy nước từ không gian, thấm vải lau vết bầm trên hai mắt, hắn ấm ức ngồi nhìn nàng. Cái bà cô này, một lời không hợp liền ra tay đánh người ta. Ác nỗi là nàng ta nắm giữ ma pháp Ngưng đọng thời gian, khi sử dụng thì cả không gian đều là thế giới riêng của cô ấy, nên căn bản không có cơ hội chống trả. Bị nàng ta đánh chỉ có thể ấm ức đem tức giận nuốt vào bụng, hắn âm thầm thề, nếu một ngày nào đó nàng rơi vào tay hắn, hắn sẽ hiếp rồi giết, sau lại tiếp tục giết rồi hiếp cho bõ tức.

Thấy ánh mắt hắn nhìn về phía mình, nàng lạnh lùng lên tiếng : “Ngươi nhìn ta như vậy có ý gì? Muốn động thủ?”

Thấy cái nhìn sắc bén của nàng, hắn hoảng hồn, cười giã lã lấy lòng nói : “Đâu có, Dimaria, cô thật xinh đẹp, thế gian này không ngờ lại có người đẹp như cô, ta thầm cảm tạ trời phật đã để cô đến trợ giúp ta”.

“Bớt nói nhảm đi, đừng nhiều lời, ngươi muốn ta giúp việc gì?”Dimaria lạnh lùng nhìn hắn nói.

“À là như thế này, May, ta cần cô giúp ta đi đánh lén vài người” hắn nhìn nàng hai mắt rưng rưng nói.

“May?” Dimaria hơi ngạc nhiên.

“À thì cô không cho ta gọi biệt danh của cô, còn tên Dimaria của cô hơi dài, nên ta gọi tắt như vậy cho tiện đó mà” hắn vội vàng giải thích.

“May, tên này cũng không tệ lắm” Dimaria nghiêng đầu suy nghĩ sau đó nói.

Nghe nàng nói hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc hắn lỡ miệng gọi từ May thì trong lòng hối hận không thôi, may mắn là nàng ấy thích cái tên này.

Khó nhọc đứng dậy, phun ra một ngụm ác khí, nhìn May đang ung dung ngồi uống nước, cúi đầu xuống, trong mắt hắn đầy căm tức, rõ ràng nàng ấy thích cái danh tự ấy, vậy mà vẫn không buông tha mình, ra tay nặng như vậy. Trong lòng thầm than thở không thôi, từ lúc đến đây tới giờ, hắn chưa lần nào bị thương, không ngờ lúc bị trọng thương là do người mình triệu hồi đến gây ra.

May nhìn hắn nói : “Tại sao ngươi không nhìn ta, có phải rất muốn đánh ta để trút giận?”

Ngẩng mặt lên với một nụ cười còn khó coi hơn mếu, hắn nói : “Đâu có, đâu có, ta nào dám ra tay với nàng, nàng là nữ thần trong lòng ta mà”, nói xong hắn âm thầm run rẩy, trời ơi nó tức, bị đánh mà còn phải nói nàng là nữ thần trong lòng mình nữa.

Nhìn vẻ mặt của hắn, May nở một nụ cười xinh đẹp nói : “Nhớ lấy, sau này không được tùy tiện thay đổi bất cứ thứ gì thuộc về ta”.

“Đương nhiên, đương nhiên, nàng yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này” hắn ve vẩy đuôi nói.

Thấy thái độ của hắn, nàng cũng hơi buồn cười, tuy nhiên nàng được đưa đến đây để trợ giúp hắn, không muốn lãng phí thời gian, nên nàng hỏi : “Ngươi muốn đánh lén ai, mau đưa ta đến nơi, ta không muốn lãng phí tâm lực”.

“Hắn là Hắc ma thiếu chủ, ở cách đây khoảng hai mươi dặm, ta lập tức đưa nàng đi” hắn nhanh nhẹn nói, đồng thời trong lòng thầm cười đầy ác ý: “Hắc ma thiếu chủ, cầu nguyện đi, ác ma thật sự sắp đến rồi”.

Bạn đang đọc Hệ thống Pháp thuật tại dị giới sáng tác bởi AhriNguyen90
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AhriNguyen90
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.