Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vứt đi, sau này ta sẽ không luyện kiếm nữa

Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Chúng ta đã lấy ra Thiên Cơ Kính rồi, ngươi cho rằng hắn vì hành động của Chấp Pháp đường mà không bằng lòng tới sao?” Tử Dương nhìn Thanh Nguyệt nói.

Mặc dù hôm trước nói để Thanh Nguyệt bế quan, nhưng sự việc điều tra ra quá nhanh, cho nên cũng không có bế quan.

Tất cả trưởng lão đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Thanh Nguyệt.

Đúng vậy, tất cả những gì tông môn có thể làm đều đã làm rồi, tại sao hắn lại không bằng lòng đến, trong lòng mọi người đều biết, sư tôn tôn kính từ nhỏ của hắn không tin hắn, đây đối với Giang Triệt mà nói là một đòn đả kích mạnh cỡ nào.

Mà Lâm Vũ và Nhược Tư Vi hai người đó đều được hắn cứu giúp, nhưng Lâm Vũ vẫn có thể nói, dù sao hắn chỉ mới nhập môn được nửa năm, quan hệ của hắn với Giang Triệt cũng không sâu đậm, nhưng Nhược Tư Vi thì...

Nếu không phải có sự chứng thực của Nhược Tư Vi, những điều này căn bản sẽ không xảy ra chút nào.

Hai người thân thiết nhất suýt chút nữa đã hủy hoại hắn, đổi lại là ai khác cũng sẽ tâm ý nguội lạnh thôi.

Giờ phút này, Thanh Nguyệt đã biết mình không điều tra rõ ràng, khi nghĩ đến hành vi lúc trước của Tiểu Triệt, trong lòng đột nhiên ảo não không thôi.

“Về vấn đề này, ta sẽ cho Tiểu Triệt một lời giải thích.” Thanh Nguyệt quay người nói.

Nói xong, nàng rời khỏi Tử Tiêu Phong.

Phía ngoài Tử Tiêu Kiếm Phái một trăm dặm, Giang Triệt vốn đang vội vã đột nhiên dừng lại, vẻ mặt nhàn nhã ban đầu biến mất, hắn có chút trầm mặc.

Hắn không lên tiếng, trực tiếp đi vòng qua thân ảnh kia.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, như thể để lại một chút ánh sáng trên nhân gian, Thanh Nguyệt vốn dĩ kiêu ngạo thanh lãnh, lúc này lại giống như một đóa sen trắng trên núi phủ tuyết, nhưng khi thấy Giang Triệt coi thường mình, vẻ mặt cuối cùng vẫn là buồn bã, nàng không nhịn được mà nói.

“Tiểu Triệt~”

Giang Triệt dừng một chút, thấp giọng nói: “Sư tôn, đây là lần cuối cùng ta gọi người là sư tôn, sau đó ta và người sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt.”

“Tu vi của ta lúc nào người cũng có thể thu hồi lại, có điều cái mạng này của ta, người để cho đại sư tỷ tới lấy.”

Bây giờ tu vi của hắn đã bị phong ấn, cho dù hắn có kinh nghiệm của kiếp trước, nhưng dù sao Thanh Nguyệt cũng đã Sinh Tử Cảnh, muốn phá vỡ phong ấn phế đi tu vi thì nhất định phải đi theo con đường của kiếp trước.

Hắn mệt rồi, nhưng lại muốn tu luyện.

Thanh Nguyệt hoài nghi nhìn Tiểu Triệt nói: “Chứng cứ là do Tư Vi đưa cho ta, mà bây giờ ngươi chẳng phải đã rửa sạch oan ức rồi sao, vậy mà lại vì chuyện này muốn cắt đứt quan hệ sư đồ sao

“Tiểu Triệt của trước kia không như vậy.”

Giang Triệt ngước mắt lên nhìn ánh trăng lạnh lẽo.

“Đúng vậy, Giang Triệt của lúc trước, giống như một một con chó của người, nói gì nghe nấy, sẽ không giống như sư muội sà vào lòng người làm nũng, cũng sẽ không giống đại sư tỷ suốt ngày ở bên người xin chỉ giáo.”

“Cho nên trong suốt những năm qua những gì ta đã làm người đều không thấy sao, đều không hỏi mà cứ như vậy tin sư muội?”

“Không phải.”

Nghe được lời này của Tiểu Triệt, Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy mình như bị kim đâm, vội vàng giải thích.

“Tàn sát đệ tử của tông môn là tội lớn,mà chứng cứ vô cùng xác thực, nếu không phải do ta đích thân giao cho Chấp Pháp đường, với việc bộ dạng đến chết cũng không nhận đó của ngươi, tông môn có thể tăng hình phạt cho ngươi.”

Giang Triệt cười.

“Chứng cứ này là do tiểu sư đệ và sư muội trình lên phải không, mà chỉ đều là khẩu cung, cũng không có chứng cứ gì cả, đây chính là chứng cứ xác thực mà người đang nói đến?”

“Cho dù những đệ tử đã chết đó bị yêu thú ăn một phần, nhưng hình như một số bộ phận xác chết cũng được đưa trở về, kiếm thuật của ta đều do người dạy dỗ.”

“Nếu người ngước mắt lên nhìn, sẽ không nhận ra sao?”

Vài câu hỏi lập tức khiến Thanh Nguyệt trầm mặc, Tiểu Triệt đối với Tư Vi tốt hơn bất cứ ai, mà Tư Vi cũng dính chặt vào Tiểu Triệt, nàng nghĩ sẽ không có giả.

Cho nên...

Nàng mới nghĩ đến nhanh chóng giải quyết việc này.

Thấy Thanh Nguyệt trầm mặc, Giang Triệt giễu cợt: “Ngọc điệp của tông môn ta đã vứt rồi, sau này đừng tới quấy rầy ta, kiếp này để ta làm phàm nhân đi.”

Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía Đại Chu.

Nhìn Tiêu Triệt sắp đi vào trong rừng, trong lòng Thanh Nguyệt dâng lên một tia hoảng sợ, như thể nàng sắp mất đi thứ gì đó quan trọng, như thể nếu nàng thật sự để cho hắn rời đi, tình nghĩa sư đồ sẽ triệt để biến mất hoàn toàn.

“Mặc dù lần này ta không điều tra kỹ, nhưng ngươi vẫn là đệ tử của ta, ngươi muốn rời đi, ta cũng không đồng ý.”

Chưa đợi Giang Triệt kịp phản ứng, hắn đã thấy bước chân nhẹ bẫng, toàn thân cứng đờ, không thể động đậy.

“Người muốn làm gì?”

Giang Triệt lúc này cũng có chút tức giận.

“Đưa ngươi về tông môn.”

Thanh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, nói xong, nàng đứng trên không trung bay thẳng về phía tông môn, Giang Triệt bị linh lực phong ấn, cho dù hắn có giãy giụa bằng mọi cách, nhưng cuối cùng cũng vô ích.

Bạn đang đọc Phản Phái? Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ (Dịch) của Tị Xà Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.