Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả lại sự trong sạch cho Giang Triệt

Phiên bản Dịch · 1060 chữ

Việc Giang Triệt phạm tội có rất nhiều người đều rõ, tin tức này cũng không thể che đậy, các trưởng lão chỉ là ngăn chặn lời nói của Giang Triệt trong Chấp Pháp đường lan ra.

Khi các đệ tử nghe thấy điều này, tất cả đều nhìn Nhược Tư Vi với vẻ khinh thường.

“Giang sư huynh cưng chiều ngươi như vậy, thật sự là nuôi một con sói mắt trắng.”

“Nhược sư muội không nên là người như vậy chứ, ai mà không biết Nhược sư muôi thích dính lấy Giang sư huynh.”

“Biết người biết mặt không biết lòng, nói không chừng người ta còn ẩn chứa một số suy nghĩ xấu xa đó.”

Người xem chia làm mấy nhóm, có người cảm thấy trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm, Nhược sư muội sẽ không vu oan hãm hại Giang sư huynh, còn một bộ phận khác vẫn giữ thái độ hoài nghi, chỉ có một bộ phận rất nhỏ vì đố kị Nhược Tư Vi, nói ra một số lời ác độc xấu xa.

Đối với những lời của mấy đệ tử Chấp pháp đường, Nhược Tư Vi tự nhiên cũng nghe theo, sắc mặt có chút tái nhợt.

Những người này cảm thấy rằng sư huynh sẽ không phạm sai lầm, nhưng thân là sư muội, nàng lại khẳng định những chuyện đó là do sư huynh làm, nếu nàng thật sự là vu oan hãm hại sư huynh...

Lúc này, trong lòng nàng rất phức tạp, nàng hy vọng có thể trả lại sự thanh bạch cho sư huynh, tránh được sự bất công, nhưng tận đáy lòng, không biết vì sao, dường như lại mong đợi rằng sẽ không có phát hiện mới.

Như vậy, nàng ấy vẫn là sư muội được sư huynh yêu thương nhất, và nàng ấy chỉ đang bảo vệ các quy tắc của tông môn.

Khi đến Chấp Pháp đường, chỉ thấy một số trưởng lão của tông môn xung quanh, và ở trung tâm của Chấp Pháp đường, bỗng một chiếc gương đồng xuất hiện trên không trung.

Thiên Cơ?

Đúng như tên gọi, nó có thể nhìn thấy thiên cơ, cảnh giới sống chết của cường giả nếu muốn độ kiếp, đều sẽ thông qua từ chiếc gương này nhìn thấy những thiếu sót của mình, để đối phó thiên kiếp.

Nhìn trộm tương lai và giữ cho quá khứ tồn tại, đây dều là thiên cơ.

Nhược Tư Vi không ngờ rằng Thương Hạc trưởng lão thật sự có thể lấy được Gương Thiên Cơ ra..

Trong lòng nàng đột nhiên có một loại bất an.

“Trưởng lão…”

Đè nén sự hồi hộp trong lòng, Nhược Tư Vi cúi đầu thật sâu trước Thương Hạc và các trưởng lão.

Thương Hạc vào lúc này chỉ muốn tìm ra chứng cứ, trực tiếp nói thẳng: “Nhược sư chất, ngươi đứng dưới Thiên Cơ Kính đi.”

Nhược Tư Vi hơi hoảng hốt, rồi tức giận, “Người cũng nghi ngờ ta khai man??”

“Tu vi của ngươi nông cạn, nhưng ở Linh Hải giới, lần đó địch nhân bọn ngươi đối mặt chính là Đạo Cung Cảnh trung kì, ta nghĩ ngươi có thể đã rơi vào huyễn thuật của đối phương.” Thương Hạc nói thẳng.

Tu luyện càng yếu thì càng dễ rơi vào huyễn cảnh, lần đó lịch luyện chỉ có Giang Triệt là Đạo Cung tầng một, bọn họ đều có thể rơi vào huyễn thuật.

Nhược Tư Vi giật mình, huyễn thuật?

Nàng đã trúng huyễn thuật?

Nội tâm nàng phức tạp, nhưng vẫn đi đến trước Thiên Cơ Kính.

Các trưởng lão thấy vậy cũng cũng tập trung truyền linh lực vào trong đó, một lúc sau, trong Chấp pháp đường xuất hiện một hình chiếu, trong hình chiếu đó, chỉ nhìn thấy mấy chục thân ảnh, đứng trên không trung, thần sắc lo lắng chạy đi.

Mà Giang Triệtg ở phía sau cùng, liều chết chống lại đám đại yêu Đạo Cung Cảnh ở trên không trung.

“Vào rừng.”

Giang Triệt vừa chống cự, vừa hét lớn.

Con ma thú này là một con chim, chỉ có nhanh chóng trốn trong rừng rậm bọn họ mới có thể thoát thân, mặc dù những đệ tử này yếu đuối, nhưng bọn họ tuyệt đối tin tưởng mệnh lệnh của sư huynh, bọn họ rơi xuống rừng rậm ở độ cao 100 mét.

Hình chiếu là góc nhìn của Nhược Tư Vi, cho nên từ đây bọn họ có thể nhìn thấy bóng dáng của Giang Triệt, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy dao động linh lực mạnh mẽ ở trên trời.

Đó là sự dao động của trận chiến.

Đột nhiên, Thương Hạc chú ý thấy trong bóng tối của rừng rậm một con rắn độc mảnh khảnh không quá ba mét, bên cạnh con rắn độc còn có một bông hoa tuyệt đẹp.

“Mạn Đà La, rắn Mạn Đà La.”

Thương Hạc hoảng hốt kêu lên.

Các trưởng lão lúc này cũng chú ý tới con rắn Mạn Đà La này, mặc dù con rắn này chỉ có Linh Đài Cảnh, nhưng vào lúc này, bọn họ đã đoán được tại sao Nhược Tư Vi lại nhìn thấy Giang Triệt ra tay với đồng môn rồi.

Rắn Mạn Đà La thân mang thiên phú chính là huyễn thuật, mà với sự trợ giúp của hoa Mạn Đà La, cho dù Linh Đài đỉnh phong cũng chưa hẳn sẽ không bị trúng chiêu.

Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, Mạn Đà La giống như người thu hoạch trong đêm tối, tiến thẳng đến nhóm đệ tử này.

Các đệ tử dường như không nhìn thấy con rắn Mạn Đà La, vẻ mặt của họ lúc đầu rất vui mừng, sau đó không thể tin nổi mà ngã xuống dưới độc xà.

“Sư muội!”

Đột nhiên, trong hình chiếu truyền đến một tiếng kinh hô, trên không trung một thân ảnh đột nhiên rơi xuống, Giang Triệt lúc đầu sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên một cơn tức giận dữ dội, nhưng vào lúc này, Mạn Đà La sớm đã biến mất không thấy đâu, cộng thêm hắn bị thương nặng, trên bầu trời còn có cường địch ở trên trời đang chờ thời cơ hành động.

Bạn đang đọc Phản Phái? Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ (Dịch) của Tị Xà Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.