Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư huynh, đúng thật là người tốt (3)

Phiên bản Dịch · 1082 chữ

“Là ta đã hiểu lầm công tử, xin thứ lỗi.”

Nói xong, lập tức rời đi.

Thấy sư đệ quả thật là bị vu oan, Nhược Tư Vi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, giống như con gà trống đấu thắng, nhìn bóng lưng Cố Hi đang muốn trào phúng, đột nhiên Giang Triệt kéo ống tay áo của Nhược Tư Vi, thiếu chút nữa khiến nàng ngã sấp xuống, quay đầu nhìn về phía Ngô Thần nói.

“Ngô sư đệ, mấy người rời đi trước, ta có một số việc muốn nói với Lâm sư đệ.”

Ngô Thần gật đầu, lập tức dẫn chúng đệ tử rời đi.

Thấy Nhược Tư Vi choáng váng đứng tại chỗ, Giang Triệt lại nói.

“Sư muội, muội cũng rời đi.”

“Muội không, có chuyện gì mà còn muốn giấu diếm ta sao.”

“Sư huynh, để sư muội ở lại đi.” Lâm Vũ không nhận, sư huynh cũng sẽ đoán ra được là hắn làm, nhưng không có chứng cưs.

Thấy một bộ dáng không quan tâm của Lâm Vũ, Giang Triệt âm thầm cười, quả nhiên vẫn là tuổi trẻ, không có tương lai thì có mưu lược, có điều nghĩ đến kỹ thuật diễn xuất của bản thân tăng lên, cường hóa tâm trí, lại có chút đau răng.

“Được rồi, vậy ta cũng nói thẳng.

“Trên vai của ngươi vì sao lại trắng như thế, vì sao áo trong lại có mùi máu tươi, còn có, không phải ngươi nói ngươi về Ngô gia sao, vì sao con đường từ Yến Vương Phủ đến Ngô gia, không có ai nhìn thấy thân ảnh của ngươi.”

“Tổ chức ám vệ của Đại Chu, ở trong hoàng thành này cho dù là tu sĩ Hóa Hư cảnh cũng chưa chắc có thể thoát khỏi trinh sát của bọn họ, tốt nhất ngươi đừng có giấu diếm cái gì?”

Trong nháy mắt ba câu hỏi này đã khiến cho Lâm Vũ hiểu được, vừa rồi Cố Hi đã nhìn ra hắn ta là hung thủ.

Làn da khác với những chỗ khác, rõ ràng đã dùng đan dược chữa thương, mặc dù nói bản thân mới đổi quần áo, nhưng mùi máu tươi dễ giấu được người phàm, nhưng muốn giấu được tu sĩ võ giả cũng rất khó khăn.

Về phần câu hỏi cuối cùng, làm sao Lâm Vũ cũng không ngờ được, nhưng đoán được khi Lâm Vũ quay trở về, Yến Vương đã phái người đi điều tra.

Nghĩ đến việc bọn họ đã đoán được là mình, Lâm Vũ áy náy hành lễ.

“Sư huynh, ta sai rồi.”

“Sư huynh cũng biết, mấy ngày trước đệ ở Vạn Hoa Lâu viết một câu thơ, gã sai vặt kia đã điền đủ tất cả, mặc dù một câu trong đó là do đệ viết, nhưng không khác chút nào với phong cách viết thơ của Lý Thanh Chiếu mà chúng ta đọc được vào lúc ăn sáng, nếu như bài thơ này xuất hiện trên tập thơ, chỉ sợ sẽ hại đến danh dự của tông môn, đệ đây là đều suy nghĩ cho tông môn.”

Giờ phút này trong lòng Lâm Vũ vô cùng hối hận.

Lâm Vũ nghĩ đến thương thế, nghĩ đến tài hoa trong cơ thể tăng lên, nhưng duy chỉ có không nghĩ được đây là hoàng thành, có vô số con mắt nhìn chằm chằm, càng không nghờ được Cố Hi là võ giả.

Nếu như bản thân suy nghĩ được nhiều hơn, hiện tại cục diện này cũng sẽ không xảy ra.

Giang Triệt lười nghe, không nhịn được, nói, “Chuyện này bỏ qua, bài thơ kia cũng là bị ta xé đi, không có bằng chứng, không ai sẽ nói đến ngươi, nhiều nhất chỉ có tranh luận, ngươi tốt nhất đừng làm chuyện ngu ngốc gì, nơi này là Đại Chu, không phải tông môn.”

Giải thích cái gì đó, hoàn toàn không có tác dụng.

Tập thơ cho ngươi xem, ngươi đã biết đực phong cách làm thơ.

Lâm Vũ sững sờ, lập tức cười lạnh trong lòng, quả nhiên là kẻ ba phải.

Khi ta cướp được tập thơ, Lâm Vũ đã phát hiện trong tập thơ của Lý Thanh Chiếu bị xé mất một tờ, không cần đoán cũng biết được là ai làm, bây giờ gia hỏa này lại đi xin Cố Hi bỏ qua việc này.

Đây đúng thật là sư huynh tốt của hắn, khiến cho hắn không biết làm thế nào rồi.

Nhược Tư Vi không ngờ được thật sự là Lâm Vũ ra tay, ấn tượng những năm nay mà Lâm Vũ mang đến cho Nhược Tư Vi hoàn toàn sụp đổ.

“Sư đệ…”

Giang Triệt không hứng thú nghe chất vấn của Nhược Tư Vi, càng không hứng thú nghe Lâm Vũ giảo biện, sau khi giả vờ làm kẻ ba phải, thì trực tiếp rời khỏi.

Đi ra khỏi tường viện, phát hiện Cố Hi đang đứng dựa vào tường.

“Đợi ta?”

“Ánh mắt của Thanh Nguyệt Tiên Tôn chẳng ra sao cả, một đồ đệ tâm thuật bất chính, một đồ đệ ngu ngốc.” Cố Hi cười nói.

“Nếu không có người sư huynh như ngươi chống đỡ bên ngoài, mặt mũi của Thanh Nguyệt tiên tôn đều bị hai người bọn họ làm mất hết rồi.”

Chuyện đã được giải quyết, Giang Triệt cũng không có hứng thú nói thêm chuyện phiếm với Cố Hi, “Yến hội đêm nay ta không tham gia nữa, nếu như muốn giải trừ hôn sự của công chúa, không bằng đi tìm Diệu Âm Môn Nam Cung Tử Vân, những năm nay phụ hoàng của công chúa cũng không dễ chịu.”

Nói xong, hắn mặc kệ thần sắc biến hóa của Cố Hi, trực tiếp rời khỏi Yến Vương Phủ.

Thời điểm nhìn thấy Cố Hi, hắn đã đoán được mục đích của yến hội, Cố Hi không muốn ở trong thâm cung, mà thích đất trời rộng mở, kiếp trước Cố Hi vì để không gả cho Tề Vương, chính là sau khi Lâm Vũ đi ra từ thư viện có chút khúc mắc với hắn, mặc dù nước Tề có hứng thú với Đại Chu, nhưng đối với Tử Tiêu Kiếm Tông không dám có bất kỳ phản kháng gì, sau khi sứ giả thuận lợi rời đi, về sau truyền đến tin tức nước Tề lui binh ba trăm dặm.

Bạn đang đọc Phản Phái? Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ (Dịch) của Tị Xà Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.