Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về Hoàng thành

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

"Vậy được, nếu đã như vậy, Lâm Vũ nếu có thể lần lượt thề với Văn Thánh và Thiên Đạo rằng kiếm khí của hắn thật sự đã dùng hết trước đó rồi, thì Giang Triệt ta sẽ quỳ xuống tạ tội với hắn."

Lúc này Giang Triệt chỉ muốn xé nát lớp mặt nạ của tên này.

Tại sao, tại sao sư tôn lại đứng về phía Lâm Vũ?

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Giang Triệt, Thanh Nguyệt không biết nên nói gì, chỉ có thể chuyển ánh mắt sang Tiểu Vũ.

"Tiểu Vũ, hay là..."

"Sư tôn, ta đã lập lời thề với Thiên Đạo rồi, tuyệt đối không được." Lúc này Lâm Vũ cũng tỏ ra vô cùng tức giận: "Sư huynh, rốt cuộc ta đã đắc tội gì với huynh, tại sao phải nhắm với ta chứ?"

"Chẳng lẽ huynh cho rằng ta hại ngươi thành ra như vậy sao?"

Hắn ta tuyệt đối không thể lập lời thề, hiện tại điểm của hắn ta đã không đủ để mua thêm bùa Tị Ngôn nữa, nhất định phải chĩa mũi nhọn về phía Giang Triệt.

Lúc này, nghe thấy giọng nói gần như gào thét của Lâm Vũ, trong mắt Thanh Nguyệt thoáng hiện lên vẻ áy náy.

"Giang Triệt, ngươi đi bế quan đi."

Giang Triệt?

Nghe thấy hai chữ lạnh lùng này, Giang Triệt chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, không biết vì sao, hắn đột nhiên muốn cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

"Ha ha ha, được, được, đã như vậy, các ngươi đều không tin ta, vậy thì Giang Triệt ta đi là được."

Đi ư?

Lúc này, bất kể là Thanh Nguyệt trên không trung hay Thanh Nguyệt đang che chở Lâm Vũ, trong lòng đều có một sự hoảng hốt khó ta, rất nhanh, Giang Triệt đã đưa ra đáp án.

Nàng thấy Giang Triệt đột nhiên rút kiếm đâm một nhát vào ngực Lâm Vũ, Giang Triệt như bị dọa sợ, thậm chí còn không né tránh.

"Không được."

Thanh Nguyệt phản ứng kịp thời, nhanh chóng xông lên vỗ một chưởng vào ngực Tiểu Triệt, cắt ngang đòn tấn công của hắn.

Nhìn Tiểu Triệt hôn mê, Thanh Nguyệt trên không trung thở phào nhẹ nhõm, đều là đồ đệ của nàng, rốt cuộc tại sao phải đến mức này.

Nàng phải làm gì đây?

Quay đầu nhìn về phía Tiểu Vũ đang thất thần, cảm xúc bi thương lan tỏa trong lòng nàng.

Bên nào cũng quan trọng cả.

Trên không trung, Thanh Nguyệt đang định xem tiếp thì thấy mọi thứ xung quanh như dừng lại, cơ thể truyền đến một lực hút, hình ảnh xung quanh cũng chuyển động nhanh.

Lúc này, nàng biết mình đã đến giới hạn của mình.

Nhưng lúc này, nàng không muốn rời đi, bởi vì hình ảnh chuyển động nhanh đang đâm sâu vào nỗi đau của nàng, trong hình ảnh ấy, cuối cùng không bao lâu sau khi Tiểu Triệt rời khỏi tông môn, hắn tu luyện Ma đạo, trở thành...

Phản đồ.

Mà giọt nước tràn ly giết chết hắn chính là nàng, cũng chính là tông môn.

Tại sao?

Rõ ràng Tiểu Triệt đã lập lời thề với Thiên Đạo, tại sao tông môn vẫn cho rằng hắn là thủ phạm của chuyện lần này, còn có, Thanh Nguyệt…

Tại sao ngươi không ngăn cản, còn tự tay đánh Tiểu Triệt trọng thương?

Nàng không hiểu được tất cả những điều này, toàn thân phát ra ánh sáng chói lọi rồi biến mất.

"Hự hự~"

Thanh Nguyệt thở hổn hển, đảo nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt ở cây đào trước mặt, cây đào này là minh chứng cho mối quan hệ giữa sư đồ bọn họ, nghĩ đến kết cục cuối cùng của cây đào này, rồi lại liên tưởng đến những gì nhìn thấy, một giọt nước mắt lạnh lùng chảy xuống trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng.

Rốt cuộc tương lai đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng Tiểu Triệt đang chiến đấu rất vất vả nhưng không có ai chấp nhận hắn, thậm chí còn bị ép phản bội tông môn.

Hại chết đồng môn, tàn sát thôn làng, cấu kết với Yêu tộc, chẳng lẽ là vì điều này mà hắn mới bị thế nhân hiểu lầm sao?

Thanh Nguyệt không tin Tiểu Triệt làm những chuyện này.

Hắn nhất định không phải là người như vậy.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Thanh Nguyệt sững sờ giống như một tiểu cô nương bất lực, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.

Nàng đã tin rồi.

Chỉ vì vài lời chứng thực của Tư Vi mà nàng đã tin Tiểu Triệt là người như vậy.

Hiện thực.

Thoáng cái bốn ngày trôi qua, cuối cùng Giang Triệt cũng xử lý xong oán khí trong cơ thể, hắn thoải mái vươn vai.

"Hệ thống, có tin tức gì từ Hoàng thành không?"

Hệ thống: [Không rõ]

Hai ngày nay, nó vẫn đang cố gắng đánh thức ký ức kiếp trước của Thanh Nguyệt, thế nhưng Thanh Nguyệt là chiếc ô bảo vệ khá quan trọng trong quá trình trưởng thành của Lâm Vũ, không những không thành công mà còn bận tối mày tối mặt, làm sao có thời gian quản những chuyện này.

Giang Triệt bất lực: "Không phải ngươi đến giúp ta sao, không sợ ta bị Mị Tiên Nhan giết sao?"

"..."

Chết tiệt, thật sự quên mất Mị Tiên Nhan ở Hoàng thành.

Thấy tên này im lặng, Giang Triệt rời khỏi hang động, tùy tiện tìm một người qua đường, một lát sau, trên mặt hắn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

"Không sao rồi."

Thực ra Mị Tiên Nhan không giết bừa, Nam Thanh Thanh không giết hắn, hơn nữa trong ba ngày qua nàng ta cũng không có động tĩnh gì, điều này chứng tỏ lệnh giết hắn chỉ là đưa ra một cách tuỳ tiện.

Hắn cũng hiểu rõ Mị Tiên Nhan, điều này cũng tức là chỉ cần sau này không chọc vào nàng ta nữa thì chuyện này coi như bỏ qua.

Bạn đang đọc Phản Phái? Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ (Dịch) của Tị Xà Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.